Khương Mạn chế nhạo anh: "Xương của anh có đủ cứng không?"
Ánh mắt của người đàn ông lóe lên, anh cầm bàn tay nhỏ đang chuẩn bị hành động của cô đặt lên ngực mình.
Anh nói đầy ẩn ý: "Em được phép kiểm tra hàng trước, sau đó quyết định có muốn hay không, nhưng..."
Bạc Hạc Hiên dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mu bàn tay cô, cơ thể uể oải tựa vào ghế sô pha, giọng điệu vui đùa:
"Trước khi kiểm tra hàng, em có thể động não để nhớ lại, vết răng trên người tôi là do đâu mà ra?"
Khương Mạn chế nhạo: “Không phải chó cắn thì là người cắn.” Cô cong môi, chuẩn bị thu tay lại, tặc lưỡi nói:
"Anh Bạc chơi hàng nóng à..."
Người bình thường ai mà cắn được thành hai nốt ruồi trên ngực người ta như vậy, chắc chắn là yêu tinh!
Khương Mạn định giữ khoảng cách với anh, thời đại này dính dáng đến hoa đã có chủ sẽ rất phiền phức!
Bạc Hạc Hiên không cho cô cơ hội chạy thoát, vì nên anh đã siết chặt cổ tay cô, dùng sức kéo cô vào lòng. Khương Mạn vô ý ngã vào vòng tay anh, đụng phải khuôn mặt đẹp trai đó...
Trong cuộc va chạm bình thường, giữa môi với môi không thể không nhen nhóm chút gì đó. Cảm giác nguy hiểm của Khương Mạn nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm.
Bàn tay đó nóng như thiết sa chưởng, ngay lúc mặt hai người sắp chạm vào nhau thì “bốp” một cái tát giáng xuống. Cô lấy khuôn mặt đẹp trai kia làm điểm tựa để dựng phần thân trên của mình lên!
Ngay sau đó… Chiếc kính gọng vàng rơi xuống đất, người đàn ông cau mày, từ từ mở mắt, nhìn cô chằm chằm một lúc.
Tay của Khương Mạn không phải tay mà là cái quạt hương bồ không có cảm xúc, nó cứ như vậy che đi nửa dưới khuôn mặt của người đàn ông. Từ âm thanh trước đó phát ra có thể thấy lực của cái tát này không hề nhẹ...
"Ừm... Phản, phản xạ có điều kiện..."
Khương Mạn lúng túng, lòng bàn tay cô thật sự rất nóng, cô cảm thấy như có thứ gì đó ấm ấm, nóng nóng đang chảy...
Cô từ từ thu bàn tay tội lỗi lại, trong lòng Khương Mạn hồi hộp.
Đôi môi của người đàn ông khẽ mở, môi dưới đã bị rách rồi, thậm chí còn sứt một chút, máu chảy ra, nhuộm đỏ đôi môi của anh.