“Thật không?” Khương Mạn đưa mắt nhìn anh một cái.
Nói thì chậm làm thì nhanh, cô đưa tay lật hai chân sau của con chó ra, bắt đầu nghiệm thân!
(Phụt! con chó ngốc: liêm sỉ của tôi đâu rồi!)
(F***! Cảnh cáo có h, cẩu tử lộ XX!)
(Tôi đã nhìn thấy thứ không nên nhìn…..đây……Con chó này chắc không có công cụ phạm tội đâu đúng không?
(Bạc thần không phân biệt đực cái?)
(Có cảm giác Bạc thần và Yêu Nhi không thân nhau, lật xe?)
(Có H, đã báo cáo, không cần cám ơn!)
(Lầu trên là ác quỷ à?)
Khương Mạn vạch chân con chó ngốc xong quay qua nhìn Bạc ảnh đế, “Anh Bạc là nuôi con đực thành con cái à?”
Con chó ngốc: “Gâu gâu!”
Bạc Hạc hiên đẩy nhẹ gọng kính, biểu cảm kinh ngạc diễn xuất nhật thần: “Hoá ra là đực à? Thảo nào tính cách đáng, yêu, như, thế!”
Lúc này Khương Vân Sênh rất muốn nói: Này cậu, diễn xuất thụt lùi quá……
Khương Mạn cười ra tiếng, không hỏi vấn đề này nữa. Con chó ngốc thì cứ lắc lư đầu trước mặt cô, mấy đứa trẻ ngồi bên cũng muốn được sờ thử nó. Khương Mạn cười nói: “Đến đây nó không cắn đâu.”
Các bạn nhỏ chạy tới.
“Đưa nó ra vườn hoa chơi nhé, hình như nó muốn đi tè đó.”
Khương Mạn vỗ vào đầu con chó. “Nghe lời, không được nghịch nữa, buổi tối cho mày ăn xương.”
“Gâu gâu!”
Con chó ngốc cứ như nghe hiểu cô ấy nói gì, lúc lắc cái mông chạy ra ngoài vườn hoa, các bạn nhỏ cũng chạy theo,
(Khương- Huấn luyện chó- Husky- Mạn, không gì là không thể!)
(Tự nhiên tôi hiểu vì sao ngực Bạc thần lại có dấu răng rồi, dùng cả sinh mệnh để nuôi chó? Cho nên mới không phân biệt được đực cái?)
(Con chó này ngoài cứng trong mềm, cho nên cắn thế vẫn còn là nhẹ?)
(Địa ngục trống rỗng, ma quỷ đang trong phòng phát trực tiếp?)
“Tôi ra ngoài xem các bạn nhỏ.” Khương Vân Sênh nhìn Bạc Hạc Hiên một cái rồi mau chóng đi mất. Cứ như chạy khỏi chiến trường.