"Nếu đổi lại là người khác chắc đã chết cứng rồi?"
"Quả nhiên là tình đồng chí vô cùng bền vững. Khương võ thần đã thương hại anh ấy biết nhường nào..."
“Không đúng.” PD lại hỏi:
“Cô Khương tức giận thì nhịp tim vượt quá mức quy định là đúng rồi, tại sao anh Bạc cũng như vậy?
(Tôi cùng rất tò mò?)
(Tóm lại không thể nào là bị dọa cho sợ hãi được?)
Khương Mạn nhìn anh chằm chằm, khóe miệng nhếch lên ý cười: "Hừ!"
Nói đi! Tên khốn nhà anh!
Bạc Hạc Hiên nhìn cô đang tức giận, thở hổn hển, kìm nén để cố không bật cười, nhăn mặt như vẫn còn có chút sợ hãi.
"Bởi vì tôi sợ chết..."
Khương Mạn trợn tròn mắt: Anh mà sợ chết sao? Anh còn biết sợ chết nữa sao?
Tạch tạch!
Nhịp tim của Khương Mạn: 133.
"Phụt!"
"Ha ha ha ha!!!"
Mọi người đều không nhịn được cười.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ngày Khương võ thần phải nhận thua rồi!
Màn phía sau này còn kịch liệt hơn, chẳng phải vừa rồi nhịp tim của cô luôn ở mức 120 sao?
Khương Mạn hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái, nhịp tim dần dần ổn định lại, cô nhìn Tôn Hiểu Hiểu đang cười nắc nẻ.
Cô nhướng mày: "Chúc mừng Đại Ngọc, cô chẳng cần làm gì mà cũng thắng rồi."
Tôn Đại Ngọc đang cười bỗng im bắt, cô ta lập tức trở lại với vẻ mặt không biểu cảm, vẩy tóc kiêu ngạo nói:
"Bình thường thôi, nhờ sự giúp đỡ của Gia Cát Bạc mà tôi vẫn chưa bị loại."
Ôi, ôi! Hai mắt Khương Mạn sáng lên, bây giờ còn nói đạo lý nữa.
Đại Ngọc, cô bây giờ thì giỏi rồi!
Khương Mạn ngứa răng, tức giận nhìn Bạc Hạc Hiên chằm chằm: