Bạc Hạc Hiên theo sát phía sau, ê-kíp chương trình đến giúp họ mặc lại trang phục, ai cũng có thể thấy bầu không khí giữa hai người không ổn.
Đặc biệt là Khương Mạn, mặt mũi cô xám xịt.
PD vô cùng tò mò hỏi:
"Nhịp tim của hai vị đã vượt quá mức quy định rồi. Có phải lúc đu xích đu đã xảy ra chuyện gì mà chúng tôi không biết không?"
Sắc mặt Khương Mạn tối sầm lại, giận dữ trừng mắt nhìn Bạc Hạc Hiên.
Hừm…
Trong lòng mọi người đều vô cùng tò mò. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho chúng tôi biết đi!
Tôn Hiểu Hiểu mừng thầm, trong ánh mắt cô mang theo niềm vui.
Khi mọi người đang ngủ mà chỉ có một mình mình thức là một loại cảm giác vô cùng tuyệt vời!
Vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên vẫn như mọi khi, anh vô ý lau khóe môi dưới, răng hàm sau của Khương Mạn cũng có chút ngứa.
“Muốn biết à?” Anh nhìn camera, nụ cười có chút xấu xa:
“Vậy thì phải tính giá khác.”
Tiếng lòng của mọi người: *abcxyz% bíp bíp (tự động tắt tiếng).
(Bạc Thần học được thói hư rồi!)
(A a a! Mau nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!)
(Đầu thì hói cả rồi, có nhất thiết phải nhử tôi như vậy không!)
Khương Mạn nghiến răng:
"Đại nghịch bất đạo!"
"Mưu đồ xấu xa!"
"Coi thường pháp luật!"
"Không xứng đáng làm người!"
Các thành ngữ liên tục tuôn ra ào ào là có thể tưởng tượng cô tức giận đến mức độ nào rồi.
Bạc Hạc Hiên cười rồi nhìn cô, anh không hề tức giận. Anh không xứng đáng làm người cũng được, nhưng anh xứng đáng làm chồng.
PD: "Anh Bạc chọc tức cô Khương à? Chuyện đó khiến nhịp tim cô ấy tăng lên à?"
Bạc ảnh đế nở nụ cười nói:
"Tức giận cũng có thể khiến tim người ta đập nhanh hơn mà."
Mọi người nhìn về phía Khương Mạn.
Cô thực sự vô cùng tức giận, lông cũng sắp dựng ngược cả lên rồi!
Có người thì thào: "Không hổ là Bạc Thần, can đảm và có bản lĩnh, trong tình huống đó mà còn dám chọc tức Khương võ thần?"