Có nhiều hình ảnh mà camera không thể quay được. Sau khi hai người họ nhảy xuống, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng cười ha ha ha truyền đến tai.
Khoảnh khắc đó, cũng có một sự hào hùng khó tả.
(Những người khác coi nhảy bungee là một thử thách, hai người này coi nhảy bungee như một trò chơi, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt trên thế giới này…)
Năm phút sau, cả hai trở lại mặt đất.
Khuôn mặt Khương võ thần đỏ bừng bừng, vô cùng phấn khích, tóc tai của Bạc Hạc Hiên có xù lên một chút nhưng biểu cảm vẫn không thay đổi.
PD ở phía dưới không nói nên lời, thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải đồng hồ đo nhịp tim có vấn đề gì không.
Hai vị vừa nhảy bungee à! Bây giờ nhịp tim vẫn dưới 100 có phải có chút quá đáng không?
"Tôi vẫn muốn chơi lại một lần nữa!"
Bạc Hạc Hiên vuốt lại tóc, anh cũng vuốt vuốt tóc cô, ánh mắt cưng chiều nói:
"Có muốn chơi trò khác k1ch thích hơn không?"
"Đi nào!"
Khương Mạn kéo tay anh, chạy về phía thang máy. Trò chơi cuối cùng là xích đu đôi trên không.
Hai người đứng trên xích đu trong tư thế ôm nhau, mặt đối mặt. Chiều dài của xích đu là 15m, vị trí bắt đầu đu vuông góc 90° so với mặt đất.
Sau khi đu ra, xích đu bay lên và dội ngược lại tạo thành 180 °. Hai người đang đứng trên xích đu, trên người và chân đều có khoá an toàn. Bên dưới xích đu là một nửa thế giới, hai người ở quá cao nên sự phấn khích tiếp tục tăng lên.
"Chàng trai hãy giữ chặt xích đu, cô gái hãy ôm chặt eo của chàng trai."
Bóng của hai người dính chặt vào nhau, ngay sau đó, chiếc xích đu lao ra.
Gió mạnh thổi về phía Bạc Hạc Hiên, mặt của Khương Mạn áp vào trong ngực anh, anh không kiềm chế nổi sự thích thú và vui sướng trong lòng nên cười lớn.
Tiếng gió thổi vù vù, dường như cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông.
"Yêu Nhi."
“Cái gì cơ?” Cô nghe không rõ liền ngẩng đầu lên hỏi.
Đột nhiên, tay phải của Bạc Hạc Hiên buông một bên tay vịn ra, ngón tay cái chạm vào môi cô, ánh mắt khó hiểu.
"Xin lỗi, nhưng tôi không muốn để em thắng vòng này."