Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 130






Chương 131

Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn xoay người, ngạo mạn nhìn Tề Bằng Trình:”Ông Tề, ông đã tặng con gái cho tôi! Cô ta đối với tôi chỉ là người làm ấm giường. Ông không có tư cách yêu cầu tôi đối xử tốt với cô ấy.”

Tề Mẫn Mẫn mơ màng tỉnh lại, nghe thấy câu nói của Hoắc Trì Viễn. Cô bị thương cắn ngóc tay.

Cô đối với anh không hề có ý nghĩa gì sao?

Chỉ là người làm ấm giường?

Vậy là ai muốn nói muốn hạnh phúc bên cô cả đời?

Là ai nói thích cô?

Những lời nói của anh trước đây tất cả đều là nói dối sao?

Hoắc Trì Viễn nhìn thấy sự thất bại trong mắt Tề Bằng Trình, vừa lòng cười lanh, xoay người đi ra ngoài.

Tề Mẫn Mẫn nhớ tới câu nói vừa rồi của anh, liền giãy dụa:”Ông Cố, tôi không muốn cùng ông trở về! Tôi muốn ở đây chăm sóc cha tôi”

Hai chữ “Ông Cố” lập tức kéo xa khoảng cách của hai người.

“Đừng nháo!” Hoắc Trì Viễn hờn giận khiển trách. Vừa rồi anh nói rất vô tình, nhưng lại bị Tề Mẫn Mẫn nghe được. Anh muốn giải thích toàn bộ chỉ là để công kích Tề Bằng Trình, nhưng anh nói không nên lời.

“Anh Hoắc, tôi không có nháo! Tôi rất bình tĩnh! Bỏ tôi ra1” Tề Mẫn Mẫn vùng vẫy, thấy anh không chịu buông tay, liền cắn một phát lên cánh tay của anh.

Cô bị thương, nếu lúc này còn cùng anh trở về, miệng vết thương của cô, ai sẽ vá lại đây?

Cô cũng có tự tôn, cũng cực kỳ kiêu ngạo!

Hoắc Trì Viễn không hề nhăn mày một cái, giống như người bị cắn không phải là anh, chỉ khàn khàn nói: “Nha đầu, chúng ta về nhà!”

“Anh Hoắc, đó là nhà anh, không phải của tôi.” Tề Mẫn Mẫn buông cánh tay của anh ra, kiêu ngạo nhìn anh.

Anh đối với cô lúc nóng lúc lạnh, đã không biết đâu mới là con người chân thật của anh.

“Hoắc tổng, cậu đã không lạ gì con gái tôi thì để nó ở lại. Chuyện còn lại, chúng ta có oán báo oán, có hận báo hận.” Đột nhiên Tề Bằng Trình có chút hối hận để liên lụy đến con gái. Nghe Hoắc Trì Viễn lạnh lùng vô tình nói, còn không để ý đến Tề Mẫn Mẫn chút nào.

“Tôi đồng ý ông!” Hoắc Trì Viễn nghiến răng nghiến lợi trả lời, sau đó ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, rời nhanh đi.

“Nhớ kỹ lời cậu nois1” Tề Bằng Trình thả lỏng khóe môi, lặng lẽ nhếch lên. Hóa ra Hoắc Trì Viễn chỉ là một người đàn ông nghĩ một đằng nói một nẻo. “Bảo bối à, hạnh phúc của con chỉ có thể dựa vào tự con đi tranh thủ thôi.”

Tề Bằng Trình nằm xuống, lần đầu tiên không còn băn khoăn gì mà nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.



Vì sai anh lại đồng ý với ba tôi?” Tề Mẫn Mẫn trừng mắt, buồn bực hỏi Hoắc Trì Viễn. Anh vừa mới nói sẽ không đối xử tử tế với cô, một giây sau liền thỏa hiệp với ba mình. Anh có thái độ gì đây?

“Bởi vì em.” Hoắc Trì Viễn cố gắng nhét Tề Mẫn Mẫn vào trong Maybach, cũng ngồi theo vào, tựa lưng vào ghế lái nhắm mắt lại, vẻ mặt phiền toái.

Lái xe thấy bọn họ đều đã ngồi vào xe, liền khởi động động cơ.

Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn. Anh bỏ lại một câu như thế, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra liền nhắm mắt dưỡng thần. Đây là ý gì?