Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 129






Chương 130

Hoắc Trì Viễn đến thẳng gian hàng bán T tránh thai, đem toàn bộ 0. 01 hạnh phúc trên đó bỏ vào giỏ mua sắm.

Lúc tính tiền, có cô gái ở phía sau anh vụng trộm nói với bạn thân: “lập tức mua nhiều TT như vậy, anh ta cũng không sợ kiệt sức mà chết.”

Khuôn mặt Hoắc Trì Viễn hồng lên một chút. Anh bỏ lại tờ tiền trăm nguyên lại siêu thị, không đợi trả lại tiền thừa, liền cầm 0. 01 rời đi.

Hoắc Trì Viễn đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang dựa lưng vào đầu giường, dường như đang ngủ, nhưng Tề Bằng Trình cũng không nghĩ ngơi mà ngồi nhìn gương mặt đang ngủ của Tề Mẫn Mẫn.

Hoắc Trì Viễn hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa vào.

Tề Bằng Trình nhìn thấy Hoắc Trì Viễn, bàn tay đang vuốt tóc con gái dừng lại, khuôn mặt mang theo nét cười.

Hoắc Trì Viễn không chào hỏi Tề Bằng Trình, dường như một cái gật đầu cũng dư thừa, trực tiếp đi đến bên giường bệnh, cúi người ôm lấy Tề Mẫn Mẫn.

Tề Bằng Trình nhìn thấy Hoắc Trì Viễn muốn đưa con gái rời đi, liền ngồi thẳng dậy, không kiêu ngạo hay siểm nịnh mở miệng:”Hoắc tổng, hãy đáp ứng với tôi một việc!”

“Ông cảm thấy ông có tư cách yêu cầu tôi sao?” Hoắc Trì Viễn không quay lại, đưa lưng về phía Tề Bằng Trình ngạo mạn hỏi.

“Anh là người chồng hợp pháp của con gái tôi.” Tề Bằng Trình cũng kiêu ngạo trả lời.

“Thì sao?” Hoắc Trì Viễn mỉa mai cười lạnh,”Đừng tưởng ông có thể đem Tề Mẫn Mẫn ra khống chế tôi.”

“Tôi cũng không mong anh có thể đối đãi với tôi như cha vợ. Tôi muốn xin anh, anh muốn trả thù tôi thế nào cũng được, nhưng nhất định không thể làm tổn thương Tề Mẫn Mẫn.” Tề Bằng Trình nghiêm túc nói.

Hoắc Trì Viễn không ngời Tề Bằng Trình muốn cầu xin anh điều này, lặng người đi một chút.”Quả nhiên hổ dữ không ăn thịt con. Con gái riêng và vợ kế của ông trong mắt ông chỉ là con kiến, trong khi Tề Mẫn Mẫn lại là bảo vật của ông.”

“Anh nói thế nào cũng không sao cả. Tôi chỉ muốn anh đồng ý với tôi rằng cả đời sẽ không làm Tề Mẫn Mẫn tổn thương. Nếu con bé có làm sao, tôi dù có xuống mồ cũng không tha thứ cho anh.” Tề Bằng Trình giọng nói kiên quyết.

Sau khi tai nạn năm đó xảy ra, ông không thể lập tức đến cứu người, mà chỉ có thể nghĩ xem làm thế nào để cho Tề Mẫn Mẫn thoát tội, gọi cho đội trưởng đội cảnh sát giao thông, tìm ra biện pháp hỗ trợ. Đợi cho mọi việc xong xuôi, ông mói trà trộn vào trong đám đông, nhờ người đi gọi 120. Tưởng Y Nhiên bơi vì thương thế nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, chưa đợi được xe cứu thương đến đã qua đời, Hoắc Trì Viễn cũng hôn mê bất tỉnh.

Khi ông biết vụ tai nạn cướp đi mạng sống của một cô gái trẻ thì cũng đã bồi thường thật nhiều. Nhưng Hoắc Trì Viễn không cần. Sau đó lại nghe được tin tức, me của Tưởng Y Nhiên đã phát điên, cha cô ấy vì trong quá trình chữa bệnh xảy ra sự cố nên bị tạm thời cách chức, hậm hực mà chết. Một gia đình đông đủ, giờ chỉ còn lại một người đàn bà điên điên khùng khùng. Ông cũng bồi thường rất nhiều, nhưng mẹ của Tưởng Y Nhiên được Hoắc Trì Viễn bảo vệ, ông không thể dùng tiền.

“Đừng ra vẻ là một người cha hiền từ.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng phản bác. “Tề Mẫn Mẫn chính là ông tặng cho tôi.’’ “Tôi nói, những gì tôi nợ anh tôi tình nguyện trả giá. Tôi mang con gái đến với anh, tôi cũng rất luyến tiếc!” Tề Bằng Trình giận giữ nắm chặt tay, nhìn Hoắc Trì Viễn ánh mắt lạnh như băng.

Hai người đàn ông kiêu ngạo không ai chịu nhường ai, nhưng lại cùng yêu thương một người con gái. Thời gian dường như dừng lại, không khí cũng trở nên ngưng đọng. Giống như sự yên tĩnh chết chóc.