Anh Sơn tới gần xoa nhẹ đầu cô khiến bao ánh mắt ghen tị nhìn cô chẳng chịu rời. Anh ấy luôn coi cô như em gái vậy. Hôm đấy Như Nguyệt xin về sớm vì công ty còn có việc, tối sẽ tới nhà anh Sơn dùng bữa.
Sau khi trở về công ty, cô liền đi tới trại trồng nho để xem xét tình hình. Sau đó cô lại tới nhà máy chế biến mứt nho. Bao công việc cứ chất lên đầu Như Nguyệt.
Tối hôm đấy là sinh nhật Lý phu nhân, bao khách khứa tới chúc mừng bà. Cô cũng dắt theo Hoàng Anh đến dự tiệc, nó chau mày :
- Mẹ, con còn học bài cơ.
- Rồi nay tự nhiên chăm thế ? Đến chúc mừng bà ngoại rồi về học cũng chưa muộn.
- Ơ, bà Lý cũng là bà ngoại con à ?
Cô chỉ ừ nhẹ rồi dắt nó vào trong. Anh Tuấn đứng ngay cửa như đang chờ đợi điều gì đó, thấy cô, hắn liền đi về phía Như Nguyệt dơ tay ra tỏ ý bầu bạn. Cô cũng thuận theo khoác tay hắn. Vừa tính vào tặng quà cho mẹ nuôi thì gặp ngay Lý Kiệt cùng Hạ Vy đang khoác tay nhau đi vào. Cô ta nay vẫn áo cúp ngực màu đỏ trông thật hở hang.
- Đúng là một gia đình hạnh phúc. Thế hóa ra đứa trẻ hư đốn này là con của anh à, anh Tuấn ?
- Đúng thì sao mà sai thì sao ?
- Ơ...thế chưa cưới xin gì đã có con rồi ?
Cô ta mỉa mai, ở đây chẳng biết ai mời cô ta tới dự nữa nhỉ ? Bà Lý còn ghét cay ghét đắng cô ta nữa mà. Tới đây làm loạn, thể nào cũng có biến cho xem. Như Nguyệt đứng nhìn chồng cũ, trông anh ta cũng chẳng mấy vui. Ánh mắt trầm ngâm nhìn xung quanh, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Có vẻ như anh ta chán Hạ Vy rồi chăng ? Mười năm rồi còn gì, không biết cô ta yêu anh thật hay là có ý đồ mà sao bám dai như đỉa đói. Anh trầm lặng nhìn đứa bé trong tay cô, thấy ánh mắt liếc nhìn cũng lặng thinh y hệt anh vậy. Anh khẽ chau mày lại.
Nay nhìn lại hình bóng anh có chút cô độc đến lạ. Tuy có người đẹp nóng bỏng bên cạnh nhưng có vẻ anh ta chẳng mấy vui vẻ là bao. Hoàng Anh nhìn lại anh rồi cười khẩy. Cái răng khểnh của nó cũng giống anh luôn cơ, nụ cười khẩy chẳng khác tý nào cả. Nó làm anh bất giác nghi ngờ.
- Nhìn cháu ?
Nó nói xong anh liền quay đi, anh cũng chẳng bận tâm tới cuộc cãi vã của người con gái đứng ngay cạnh mình nữa. Bấy giờ mẹ anh đi lại gần, vừa tới nơi liền tát cho cô ta một cái, quát :
- Ai cho phép cô tới đây ? Cô tới đây mà làm loạn đấy à ? Bảo an đâu, mau tới tống cô ta ra ngoài ngay lập tức.
Hai bảo vệ lập tức đi đến và lôi cô ta ra ngoài. Cô biết ngay mà, thể nào chả bị đuổi ra không thương tiếc. Thế mà cô ta vẫn gọi với anh, kêu anh cứu anh lại chẳng nói gì. Chẳng hiểu anh ta nghĩ sao về cô ta nữa, chỉ thấy lúc ấy anh tặng quà mừng cho mẹ anh xong, anh liền rời đi.
Nói đoạn, khi tan tiệc cô được anh Tuấn đưa về nhà. Vừa về tới nhà, Hoàng Anh liền bước xuống xe hơi sang trọng, cúi đầu chào và cảm ơn chú Tuấn thật lịch thiệp, xong nó lạnh lùng xoay gót rời đi.
Hôm sau cô đưa nó vào học lớp vỡ lòng, nó chẳng nói chẳng rằng chào cô rồi đi thẳng vào trong lớp, giới thiệu sơ qua rồi đi vào chỗ ngồi của mình. Nó như biến thành người khác, chẳng thèm nở nụ cười với người lạ nữa. Nó cứ im lặng làm bài, học bài, cô gọi thì nó lên bảng, đứa nào quây lại bên nó thì liền bị nó đuổi đi thẳng thừng.
Hôm nay cô lại tới công ty, tới trại trồng nho cùng các bác nhân viên thu hoạch nho. Trông những trái nho chín mọng, chùm nào chùm nấy sai rúc rích. Đến quá trưa cô lại về nhà. Công việc tuy nhiều nhưng thật nhạt nhẽo khiến cô chán nản. Nhưng không sao, vì công ty cô vẫn sẽ làm việc.
Theo nguồn tin của anh Tuấn thì tối nay cô sẽ có màn kịch hay. Quả đúng thật ! Tối hôm đấy sau khi dùng bữa xong xuôi cô cùng anh Tuấn đi vào khách sạn M. Cô cùng hắn chuẩn bị sẵn máy quay ghi hình, vừa mở vừa phòng 419 thì bắt gặp ngay cảnh hoan ái của Hạ Vy cùng người đàn ông lạ mặt chẳng phải anh. Cô ta lên tiếng trong sự khoái lạc :
- Thật tức chết, mười năm rồi mà em vẫn chưa được vào nhà họ Lý nữa. Đến bao giờ mới được tài sản của anh ta. Anh ta đúng là kẻ ngu mà.
- Cố gắng đi, mà...em đã ngoi được lên giường anh ta chưa ?
- Chưa. Anh ta giữ như giữ của, bố ai ngoi lên được.
- Dốt thế ! Dùng thuốc, như con vợ cũ của nó đấy. Chửa ra đấy thì nó thể nào chẳng đồng ý.
- Nó có thèm gặp riêng em đâu. Thế mới lạ kì chứ...
Lúc lâu sau, cô bỗng thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở đằng sau. Thấy anh đứng đấy nhìn mình rồi nhìn vào trong phòng. Trông ánh mắt ấy chẳng tức giận, chẳng oán trách bất cứ cái gì. Anh đẩy cửa bước vào, nói nhỏ nhẹ :
- Chào em, Hạ Vy !
Cô ta hoảng hốt kéo mải cái chăn choàng quanh người : Anh Kiệt, sao anh lại ở đây ?
- Em cấm tôi sao ? Tôi đi bắt gian đấy !
- Anh...mọi việc không như anh nghĩ đâu, nghe em và hãy tin em. Là anh ta...anh ta cưỡng hiếp em.
Ánh mắt anh vẫn lặng lẽ như thế, nhìn cô ta rồi cười khẩy một cái. Như biết trước được sự việc, anh ta dửng dưng đi lại gần rồi đưa cho cô ta một cái thẻ, coi như là phí chia tay rồi anh rời đi. Bóng dáng cô độc ấy lại hiện lên, anh đi về phía đại sảnh chẳng quên ngoái lại cho cô một câu :
- Cô thỏa mãn không ?
T/g : Bắt đầu ngược nam chính nhé !