Sau khi Lý Kiệt cùng cô ta rời đi, Tuấn cũng đưa hai mẹ con cô đi dạo một vòng. Hắn đưa nhóc Hoàng Anh tới khu vui chơi giải trí, nó cứ hớn hở chạy tới chạy lui. Nó thấy người ta bán kẹo bông giòn bỗng reo lên, kéo kéo áo chú Tuấn mà vòi vĩnh :
- Chú Tuấn, kẹo. Cháu thích kẹo bông giòn.
- Thơm chứ cái rồi chú mua cho.
- Xì, cháu chỉ thơm con gái chứ không thèm thơm chú đâu.
Hắn cười hiền, ánh mắt vô cùng trìu mến. Cô lại cốc đầu nó một cái rồi cả ba cùng đi mua kẹo cho Hoàng Anh. Hoàng Anh sướng rên cả lên, chạy như trâu như bò ra quán kẹo. Tự nhiên nó đứng khựng lại, chốc chốc quay lại phía cô, thì thầm :
- Mẹ, bạn kia xinh ơi là xinh. Con muốn làm quen tý.
- Ba cái tuổi ranh bày đặt yêu đương. Mẹ cấm triệt để đấy nhé !
- Hứ !
Thế nó vẫn đánh liều chạy về phía con bé. Con bé đó bím tóc hai bên, đôi môi chúm chím cực dễ thương. Má nó cứ đỏ hây hây lại phúng phính trông thật muốn nựng cho cái. Con bé đấy đang ngồi ở cái ghế đá gần quán kẹo, hai tay nghịch nghịch lá cây vừa nhặt ở dưới đất. Bé đó chau mày lại, cái vẻ khó chịu vô cùng.
Hoàng Anh tí tởn chạy lại. Rồi xem xem thằng ranh con này nó tính làm cái tử tiệt gì mà cứ như chạy giặc. Nó cầm tiền mua hai cây kẹo bông giòn đàng hoàng luôn nhé ! Cô còn cứ tưởng là nó mua cho cô một cây cơ. Ai ngờ nó lại lập tức chạy ra cái ghế đá gần đấy, đưa kẹo cho con bé bím tóc hai sừng, nó bảo :
- Này, ăn kẹo không ? Tớ cho đấy !
Con bé đó ngơ ngác một hồi rồi nó lắc đầu từ chối. Hoàng Anh trông lại thấy bực thế ! Rõ ràng có tâm mời kẹo bông giòn thế mà lại có người không thèm ăn. Mà nhé, nó cứ luôn nghĩ đứa trẻ nào mà chẳng giống nó, thích nhất là đồ ngọt ngọt lại tan ngay trong miệng như kẹo bông giòn cơ.
Nó vẫn cứ kiên nhẫn xé lấy một miếng rồi bỏ vào miệng mình. Trời ơi, nó tan ra ngay tức thì. Ngọt ngọt ở trong miệng như thế mà sao bạn gái này lại chê nhỉ ? Nó nói rồi cười cười : Ngon cực luôn ấy ! Ăn đi, đừng ngại. Tớ cho thật mà !
Cuối cùng con bé cũng chịu mở miệng : Tớ không thích ! Đừng làm phiền tớ nữa.
Hoàng Anh thấy lạ lạ, bèn ngồi ngay xuống ghế khi chưa hỏi ý kiến của cô bạn xinh đẹp. Cứ mời con bé ăn cho kì được, trưởng đẹp trai trai mặt gái sẽ đổ, ai ngờ còn bị con bé đấy nó chửi cho như tát nước vào mặt. Cái tội quấy rối con gái nhà lành thì bị chửi đúng không sai chút nào. Thế mà nó còn ấm ức, nuốt trọn vẹn xong xuôi hai cây kẹo rồi bậm bịch chạy về phía cô, tỏ ra cái vẻ không can chịu.
Xong nó chẳng thèm đi chơi ở đâu nữa mà cứ đòi về nhà. Vừa xuống xe, nó lập tức giận hờn chạy thật nhanh lên phòng nó, khóa trái cửa.
- Như Nguyệt, hôm nay cảm ơn em vì đã cùng tôi dạo phố.
Cô cười xòa : Anh Tuấn lại đùa. Thôi, em vào nhà đây, thằng Cu lại hư làm anh chê cười rồi.
Sau khi chào anh Tuấn, cô liền vội vã đi vào nhà. Hắn đứng đấy, nhìn cô rời đi mà cứ muốn níu giữ lại vài phút. Ánh mắt buồn rượi nhìn cô chẳng chịu rời. Giá mà...hắn gặp được cô sớm hơn.
- Mừng cô chủ về nhà.
- Ừm, mọi người làm việc của mình đi.
Như Nguyệt vội vã đi vào nhà, thấy bố mẹ cô đang nhàn nhã ăn dưa xem phim liền chào hỏi bố mẹ rồi lại vội vã lên lầu. Cũng chẳng biết vì gì mà thằng con cô nó lại giận hờn như thế. Mọi khi nó tự tin lắm, gái nào chẳng bám theo nó. Có lẽ nay con bé hai sừng kia chửi cho trận nên uất ức đây mà. Cô gõ cửa, nó khăng khăng không cho cô vào. Tức quá, cô liền quát lên :
- Mở cửa không ? Hay mẹ ném hết áo Zoro đi nhé !
Rất hiệu quả, ngay tức khắc nó mở cửa cho cô vào phòng hỏi han sự việc. Gớm, mới tý tuổi đầu đã tự ái rồi đấy. Mặt nó cứ đỏ hết cả lên, nước mắt nước mũi tèm lem trông cực xấu. Nó bảo nó bị con bé đó chửi, nó tức nhưng nhất định không cầm thước rút ra đe. Nó sai rõ ràng mà, trai mặt đi cua gái bị chửi cũng không lạ gì. Từ hôm đấy nó cũng chẳng cầm thước rút bên mình nữa, nó sợ khi nó giận, nó lại cầm thước ra đe người khác.
Cô dạy nó từng li từng tí, nói nó từ giờ trở đi phải nói năng thật ngoan ngoãn, không học đòi những bạn học khác, cũng không được vô cớ làm bị thương bất cứ ai. Nhưng cũng không được quá yếu đuối để người ta bắt nạt.
Cuối cùng nó cũng chịu xuống nhà ăn cơm tối. Dạo này nó ít nói hẳn đi, không kháu khỉnh như trước nữa. Nói câu nào nó cũng phải suy nghĩ rồi mới nói, cái bản mặt nó cũng không nhờn nhơ nữa mà từ giờ, nó bảo nó sẽ thay đổi. Hoàng Anh sẽ nghiêm túc hơn, kiệm lời hơn, và sẽ ngầu lòi hơn. Nhất định sẽ khiến con bé hai sừng đó phải bám lấy nó không rời.
Hôm sau cô tới công ty, bắt đầu nhận chức Giám đốc ở công ty của ba mẹ mình. Gia đình cô là một nhà cung cấp nho để chế biến lương thực cũng như cung cấp cho những nhà máy chế biến rượu nho. Nay cô phải đi kí hợp đồng với tập đoàn rượu vang đỏ lớn nhất cả nước, nghĩ tới đã thấy bực mình.
Tại tập đoàn Lý thị.
- Chào Giám đốc Lý, tôi là Trần Như Nguyệt của tập đoàn cung cấp nho Trần thị. Rất vui khi được hợp tác với các vị, và đặc biệt là với ANH.
Cô cố ý nhấn mạnh từ " anh ", cứ nhìn thấy bản mặt của anh ta là cô lại thấy khó chịu khẽ chau mày lại. Anh ta liếc lên nhìn Như Nguyệt bằng ánh mắt sắc lạnh, giọng khàn lại được cất lên đều đặn :
- Không dám !
Như Nguyệt bực rồi nhé ! Tưởng Lý Kiệt mà to sao ? Lần này hợp tác với anh, nhất định phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ.
Mới biết tin hôm nay anh trai Lý Kiệt về nước bèn tiện đường tới hỏi thăm. Sau khi kí xong hợp đồng cô liền đi ra đại sảnh, chào anh Sơn một tiếng. Tiếng xe hơi dừng ngay trước công ty, một chàng trai cực kì hoàn mĩ bước xuống khỏi xe, mái tóc màu hạt đay vẫn thế, lông mày vẫn rậm như thế. Mọi người trong công ty cứ nhao nhao cả lên, Lý Thế Sơn thấy người con gái quen thuộc bèn rảo bước lại gần, nói :
- Như Nguyệt, lâu năm không gặp, em lại xinh xắn hơn xưa.