Kiệt đảo mắt nhìn xung quanh, ngôi nhà thật sự rất u ám. Nó thiếu hơi sống của con người, thiếu tình thương và niềm hạnh phúc. Anh bỗng chốc rùng mình bởi cơn gió từ đâu thổi qua người anh, anh quay phắt lại xem xét tình hình.
Đập vào mắt anh là cô gái ấy, cô ta đang đứng mỉm cười với anh rồi toan bước vào nhà rất tự nhiên.
- Anh Kiệt, nơi này em đã từng ở một thời gian rồi. Khi anh không có đây, chính em tự mình chăm sóc nó thay anh đấy !
- Cô theo dõi tôi ?
- Ây da, anh đừng lạnh nhạt với em như thế. Trước kia anh mặn nồng với em lắm mà, anh làm em buồn đấy. Bắt đền !
Trời đất thiên địa ơi, cô ta tự nhận mình đã chăm sóc ngôi nhà này khi anh không ở đây luôn à ? Mẹ anh bảo mẹ thuê giúp việc thường xuyên tới lau dọn cơ mà. Thứ con gái gì mà vô liêm sỉ tới thế là cùng.
Trông cái bóng dáng ưỡn ẹo như mấy con ả đứng ở Trần Duy Hưng vẫy tay mời gọi mà anh khẽ rùng mình. Mặt Hạ Vy có khi chát cả tấn phấn cũng nên. Kiệt lùi lại vài bước khi thấy Hạ Vy đang chuẩn bị chạy tới ôm chầm lấy anh như thể người yêu lâu ngày không gặp. Anh nhếch mép :
- Cô là Hạ Vy ? Trông cô như con Bitch vậy. Ghê quá, tránh ra đi. Cái mùi thật nồng nặc.
- Cái gì ? Anh nói em là Bitch ?
Anh nghiêng người đứng dựa vào cửa lớn, chân vắt chéo sang bên, hai tay khoanh trước ngực tỏ vẻ nghiêm nghị, anh cười lạnh rồi từ tốn trả lời cô ta :
- Phải, con chó cái ! Người ta thường nói mũi tôi rất thính, nếu tôi ngửi không nhầm thì cô vừa mới quan hệ với nam nhân ?
- Anh điên à ? Em đâu có đâu. Trưa nay ở công viên chỉ có anh và em mà !
Cô ta giật mình nhanh chóng biện minh mà bỏ qua lời chửi thề vừa rồi của anh. Anh đi lại gần, cái khuôn mặt cực kì ngây thơ vô tội như mấy đứa trẻ con, Kiệt cúi người ngửi ngửi người cô ta. Mùi nước hoa tuy nồng nặc nhưng vẫn có cái mùi hoan ái đan xen trong đó. Dù có xịt nhiều nước hoa đi chăng nữa nhưng bản chất là bẩn thỉu thì vẫn cứ bẩn thỉu thế thôi.
Kiệt nhanh chóng bịt mũi rồi lùi lại, cái giọng khàn khàn lại đầy châm biếm được cất lên một lần nữa. Lần này cô ta giận tím người liền tức giận bỏ về, anh nói :
" Che sao cho nổi ? Có vẻ như cô hoan ái người chồng cô xong, có khi cô chưa kịp tắm rửa đã tính chạy sang đây quyến rũ tôi ? Mùi nồng thấy gớm quá ! "
Sau khi Hạ Vy tức giận bỏ về anh liền lạnh lùng đi vào trong nhà. Cảnh vật xung quanh thật quen thuộc mà sao anh chẳng thể nhớ nổi nhỉ ? Kiệt đi tớibafn ăn trong nhà bếp, bỗng một hình ảnh hiện lên trước mắt anh. Là Nguyệt, Nguyệt đang bị anh la mắng vì một lí do nào đó.
Anh ôm vội đầu mình rồi ngồi xụp xuống đất, thở dốc. Đầu anh đau quá ! Anh vật lội một hồi rồi cuối cùng cũng khấm khá hơn. Anh đi lung tung quan sát thêm xem có nhớ ra được thứ gì hay không. Nhưng lực bất tòng tâm, anh chẳng nhớ nổi nữa. Thôi cứ từ từ rồi sẽ có kết quả mà thôi. Không cần quá vội.
Điều quan trọng là từ hôm đó, cô không ở nhà bố mẹ đẻ nữa mà cùng Hoàng Anh chuyển ra ngoài sinh sống. Có vẻ như cô ấy thật sự muốn bỏ anh ở lại đây rồi. Anh buồn thiu nhìn ngôi nhà rộng lớn của mình, lòng đầy trắc trở.
Anh cho kêu mẹ mình cho người đi điều tra xem cô ấy sống ở đâu. Cứ thế, từ ngày cô chuyển đi, anh không dám xuất hiện trước mặt Nguyệt nữa. Thay vào đó anh sẽ thầm lặng theo dõi Như Nguyệt, thầm lặng theo dõi cô đưa Hoàng Anh đi học, đón nó về, theo dõi Nguyệt đi làm rồi trở về nhà an toàn mới thôi.
Anh không nỡ rời xa cô ấy. Cứ như thế, ngày này qua ngày khác anh thầm lặng quan sát Như Nguyệt từ phía xa xa. Anh sợ cô nhìn thấy anh, Nguyệt sẽ lại cáu gắt với anh. Cho nên...anh cứ nấp nấp sau cái cây gần nhà Nguyệt, và nhìn Nguyệt trong thầm lặng như vậy thôi.
Hoàng Anh nó cười tít mắt, anh nhìn Hoàng Anh cùng cô cười nói rôm rả mà cứ muốn nhảy xổ vào nhà tham gia. Kiệt muốn đấu kiếm với nó nữa, muốn xem One Piece với nó, muốn ngày ngày cãi nhau với nó. Thế mà sao xa cách tới thế ! Nó chỉ ngay kia thôi, ngay sau cửa kính này thôi, mà sao anh cảm thấy như xa cả vạn dặm.
Anh ghen tị với Tuấn, vì Tuấn có thể cõng Hoàng Anh trên vai, cười đùa cùng với nó. Nghĩ tới đây, trong lòng anh lại rối ren và một nỗi buồn man mác.
Nay nó lại còn được Như Nguyệt đặc biệt tự tay nấu cho món sườn xào chua ngọt nữa cơ. Anh nhìn nó nhai ngấu nghiến mà anh cũng thèm chảy nước miếng ra đây này. Kiệt thèm quá đi mất, cứ nuốt nước bọt ừng ực. Đầu còn đang bận suy tư mà miệng anh cứ chảy nước miếng cả ra. Kiệt giơ tay quệt ngang miệng mà thèm thuồng. Tự nhiên anh muốn vất hết liêm sỉ mà chạy vào kia, chạy vào ngôi nhà đầy ắp tiếng cười đó mà ngồi chỗm chệ ở cái bàn kia, cầm miếng sườn mà gặm nhấm, nhai nhai. Kiệt đang cảm thấy thật sự thèm thuồng.
Cái đầu óc của thằng nhóc 9 tuổi chỉ có vậy, lúc vui lúc buồn, lúc tự ái, có lúc lại sợ sệt điều gì đó đến mức không ngủ được.
Trẻ con ấy à, ăn chơi là trên hết ! Mọi muộn phiền xin tạm gác lại một bên để ngày mai xử lí tiếp.