Anh vô hồn bước đi về miền đơn độc. Mọi thứ xung quanh anh đều không vừa mắt, tai anh chẳng nghe thấy gì ngoài lời nói của Như Nguyệt. Anh như suy sụp hoàn toàn vậy.
Cảm giác thật lạc lõng và cô đơn, anh cảm thấy cảm giác bây giờ của anh thật sự rất quen thuộc. Nó giống như đã từng xảy ra với anh rồi cũng nên. Anh bước đi, đi mãi. Tâm hồn anh trống rỗng, hồn bay phách tán về xứ nào mất rồi.
- Nguyệt, anh nhất định sẽ lấy lại kí ức.
Anh tới một công viên nho nhỏ và ngồi đung đưa trên xích đu giống với cái hồi ấy. Hồi mà cô thường ngồi đây, bắt anh đẩy xích đu cho Nguyệt. Anh ngửa mặt trên nhìn bầu trời xanh ngắt và nắng gắt. Ánh nắng giữa trưa oi ả lọt qua kẽ lá, xuyên xuống và chạm vào mặt anh. Anh khẽ nheo mắt lại, giơ tay lên che lấy bầu trời.
Kiệt như một đứa trẻ vừa bị bố mẹ la mắng, chạy trốn và ngồi ngẩn ngơ ở đây. Anh buồn quá ! Ai thấu được nỗi buồn man mác của anh đây ?
- Ơ, anh Kiệt, sao trùng hợp thế ? Một năm qua anh trốn ở đâu mà kĩ thế ? Em tìm hoài chẳng thấy.
Hạ Vy từ đâu đi tới, vô duyên ngồi õng ẹo trên đùi anh. Từ khi biết tin Kiệt bị tai nạn rồi cô ta chẳng nhận được bất cứ thông tin gì về anh nữa. Cô ta ngồi trên đùi anh, uốn éo và nhõng nhẹo. Anh cau mày lại rồi đẩy cô ta ra khỏi người mình, anh đứng bật dậy, chỉ tay :
- Cô là ai ? Cái thứ con gái gì mà vô liêm sỉ, không ra thể thống gì hết !
- Ơ hay, là em đây, em là Hạ Vy đây. Anh bị ung não rồi đấy à ? Thôi mà, lần trước em xin lỗi, anh vẫn giận em ư ?
- Bỏ tay ra, ớn chết đi được.
- Anh Kiệt, anh cứ thích phũ người ta hoài thế, em buồn đấy !
- Biến đi, uốn a uốn éo y như người không xương.
Bị anh cự tuyệt, cô ta bực mình giận dữ. Mẹ nó, trên đời này còn có người không thích gái dáng ngon như mình sao ? Bực thật ! Ngực nở mông cong eo thon gọn như vậy này, thế mà không thèm đoái hoài liếc lấy một cái.
Bấy giờ cô mới để ý, trông anh ta ánh mắt của anh ta không như trước, không tàn độc như trước nữa. Điều gì đã xảy ra trong một năm không gặp nhỉ ?
- Anh Kiệt, em nóng quá à !
Cô ta kéo dây váy xuống, tay phật phật trước mặt tỏ vẻ nóng bức, ánh mắt cô ta như rực lửa. Giữa trưa nên công viên không có người, cô ta tính làm càn ? Hạ Vy đi tới đứng bên Kiệt, bám lấy cánh tay anh, hơi thở nóng rực cứ phả vào người anh, mùi của cô ta thật khó ngửi, nó quá nồng nặc nhưng lại khá quen thuộc. Anh cảm thấy khung cảnh này như đã diễn ra rồi thì phải. Thôi, chẳng nhớ nổi nữa, thật đau đầu.
Kiệt vung tay một cái rồi đẩy cô ta ra, thấy gớm quá ! Hạ Vy ngã nhào xuống đất ăn vạ. Quen thật ! Cái cảnh này quen thật sự.
Anh gằn giọng :
- Cút đi, tôi không quen cô.
Nói xong anh xoay người dửng dưng đi về. Thế mà cô ta cứ bám dai như đỉa. Anh đi một bước, cô ta hước một bước. Anh lùi lại, cô ta cũng lùi lại. Anh chạy thật nhanh, cô ta cũng chạy theo bám lấy anh.
- Con mẹ nó, phiền chết đi được !
Chẳng nhẽ anh lại đấm cho cô ta một cái cho bõ tức. Nhắc lại thì, Hạ Vy, Nguyệt đã từng nhắc tới cái tên này. Anh quay lại hỏi Hạ Vy : Chúng ta là gì của nhau ?
- Người yêu ạ !
Cái con khỉ, người anh yêu nhất quyết chỉ có Như Nguyệt. Anh bỏ về thật nhanh. Cô ta hừ lạnh rồi nhổ một bãi nước bọt. Anh ta đúng bị ngốc rồi ! Thế kịch lại xàng hay, mình càng có cơ hội tiếp cận.
Khi trở về nhà, nay anh về thẳng nhà họ Lý. Có lẽ ngôi nhà ấm áp đó sẽ không đón chào anh nữa. Vừa về đã gặp ngay mẹ anh đang ngồi cắm hoa ở phòng khách, anh chào hỏi xong xuôi rồi anh ngồi phịch xuống sopha, hỏi mẹ :
- Mẹ, rốt cuộc những thời gian qua con đã làm gì ? Hạ Vy là ai ? Con đã đối xử với Nguyệt như thế nào ? Mẹ nói con biết đi !
Bà khó hiểu ngước lên nhìn cậu con trai, có vẻ như chúng nó đã xảy ra chuyện gì rồi chăng ? Nếu như nó đã muốn nghe tới như vậy, bà liền không có cách nào để từ chối. Anh kể tất cả những gì xảy ra trong hai mươi năm vừa rồi, Kiệt từ ánh mắt long lanh chuyển sang ngỡ ngàng, sau cùng anh ngẩn người :
- Là như thế sao ? Không trách, cô ấy không chấp nhận con nữa.
Không biết anh bị trúng cái tà gì lại đối xử với Nguyệt thậm tệ tới thế. Nguyệt của anh bị sảy thai vì anh, Nguyệt của anh bị anh đối xử tệ bạc, Nguyệt của anh đã thật sự rất khốn khổ. Thế sao trong đầu anh thể nhớ ra nổi những chuyện ấy cơ chứ. Anh muốn bổ nó ra làm trăm mảnh, thật thất vọng về cái đầu dốt nát của mình.
Kí ức của anh cứ xa vời như thế, khi nghe mẹ anh thuật lại anh vẫn chẳng nhớ ra được điều gì hết.
Anh đi lên lầu, cái phòng mà trước khi anh rất thích. Thấy mẹ bảo anh đã có một cái nhà riêng ở cùng với Như Nguyệt hồi trước. Anh cũng tò mò và muốn tới xem thử, để xem anh có nhớ lại được gì không. Anh trở về ngôi nhà lạnh lẽo ấy. Mẹ anh nói, khi trước Kiệt không thích nhiều người nên không thuê giúp việc, chỉ có bác làm vườn mà thôi.
Khi anh bị tai nạn hôn mê, bà liền thuê người thường xuyên tới dọn dẹp nhà cửa. Anh trở về nhà mình, cảm giác bỗng trống rỗng, lạnh lẽo và cô độc. Ngôi nhà thật rộng lớn, thế mà chẳng một ai sống ở đây cả. Anh mở cửa bước vào nhà, khung cảnh hiện ra trước mắt anh thật u ám.
- Đây...đã từng là nhà của mình với Nguyệt sao ?