Trì Miểu nhìn bàn tay Đường An bị cô làm bẩn, rồi ngó trộm chủ nhân bàn tay, không nói lên lời. Bánh bao nhỏ Đường Manh Sơ bên cạnh bị tình huống vừa nãy làm giật mình, lo lắng nhìn chằm chằm cô. Thế là, cả ba người như đang diễn kịch câm, không ai phát ra tiếng.
Đường An là người đầu tiên trở về bình thường, hắn liếc bánh bao ý bảo "ăn đi", rồi lấy khăn dọn dẹp.
Hắn cúi đầu lau mặt cho Trì Miểu, từng động tác của hắn không để lộ chút không kiên nhẫn nào, tất nhiên, hắn cũng không có xíu dịu dàng.
Không hiểu nổi người đàn ông này.
Dọn dẹp xong, hắn không nói lời nào mà đi vào phòng ngủ, lát sau thay quần áo ra ngoài.
Trì Miểu thấy hắn định rời khỏi nhà, quả nhiên hắn vừa cài khuy măng sét vừa nói với Đường Manh Sơ: "Ba ra ngoài một lát, con ở nhà chờ chú Chu tới."
Bánh bao nhỏ quá trưởng thành, nghe vậy không quậy phá gì, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Con không thể đi cùng ạ?"
Trong khoảng thời gian Trì Miểu qua đời, trợ lí đặc biệt của Đường An là Chu Đàn từ trợ lí tinh anh trở thành bảo mẫu, phụ trách việc chăm sóc con trai hắn, bánh bao nhỏ không ghét người đó, chỉ là bé muốn ở cùng ba mẹ. Nhưng ước muốn giản đơn vậy không dễ thực hiện, ngày thường Đường An rất bận, hầu hết thời gian không thể ở bên cạnh bé.
Lúc này cũng thế.
"Ngoan." Đường An cầm áo khoác nói ngắn gọn, khiến bé nhỏ hiểu quyết định của ba, ánh sáng trong mắt biến mất, im lặng chốc lát rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Trì Miểu mừng rỡ, cô cũng hi vọng Đường An đi nhanh để cô lại với con.
Nhưng mà...
Đường An cài khuy măng sét xong mặc áo khoác, bước tới bế cô lên.
Trì Miểu: "..."
Làm gì vậy?
Cô hơi ngây người, Đường An đã bế cô ra ngoài cửa nhà.
Tài sản nhỏ mà Trì Miểu kế thừa sau khi mẹ qua đời là một căn nhà ở khu chung cũ không lắp đặt thang máy, đi lên đi xuống đều phải dùng chân. Nhà Trì Miểu ở tầng bảy, Đường An mặt không đổi sắc ôm cô xuống, thể lực đúng kinh người. Trì Miểu không thể không nghi ngờ phải chăng sau khi biến thành hoa mình nhẹ đi.
Đang miên man nghĩ ngợi, Đường An đã đến chỗ xe hắn.
Tiểu khu cũ này không có bãi đỗ xe riêng, may mà dưới lầu có một mảnh đất trống, hắn tạm đỗ xe ở đấy. Hắn nhét cô vào ghế phụ, lúc quay người tự nhiên nhớ ra gì đó, quay lại thắt dây an toàn cho cô.
Kết quả là Trì Miểu được hưởng thụ chăm sóc đặc biệt của người đứng đầu nhà họ Đường, trong lòng bất ngờ nhiều hơn vui sướng.
Đường An chú ý tới, đến gần cô hỏi: "Nghĩ cái gì?"
Trì Miểu mới biến thành hoa chưa được bao lâu suýt thì bại lộ, may mà kịp thời ổn định. Cô nhớ lại mấy lần chứng kiến hoa, tay vuốt bụng lộ vẻ đau khổ: "Đói."
Đường An như bị cô chọc cười, ý cười chợt lóe trong mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ xa cách bình thường.
"Đợi đã." Hắn nói, sau đó ngồi vào ghế lái.
Trì Miểu cảm nhận được sự cưng chiều xen lẫn trong vẻ lạnh lùng, thế nên càng kinh ngạc hơn.
Đường An như biến thành một người hoàn toàn khác, quái quái gì đâu á.
Bỗng Trì Miểu nhớ lại vấn đề cô bỏ qua một bên.
Là ai đã khiến cô thành hoa?
Tại sao Đường An lại đưa Manh Manh tới căn hộ của cô?
Tại sao Đường An lại chăm sóc người đã biến thành hoa là cô?
Hiếm khi Trì Miểu có ham muốn mãnh liệt với thứ gì đó, ngay cả khi Tần Huyên giết cô, cô cũng không quá oán hận, cảm tưởng cô cam chịu số phận này. Điều cô quan tâm nhất là bánh bao của mình, chỉ đến mức vướng bận thôi bởi cô biết có Đường An ở đây.
Chồng cũ tuy lạnh nhạt với cô nhưng lại đối xử tốt với Đường Manh Sơ, không cần cô lo lắng. Do vậy, mặc kệ nguyên nhân cô tử vong là gì, cô không muốn quay lại trần thế. Đời không như mơ, cô comeback.
Lúc trở lại, cô thấy mình có chút kì kì.
Vốn dĩ cô như con rối do Thượng đế tạo ra, di chuyển theo con đường Thượng đế trải ra, không vùng vẫy, không phản kháng, không tham lam những thứ không thuộc về mình, là con rối nên cô rất ít khi chủ động suy nghĩ, không để thắc mắc bao trùm toàn bộ tâm trí như bây giờ.
Và thứ khiến cô thay đổi là...
Do cô biến thành hoa.
Đúng, đó là lí do.
Tuy Trì Miểu luôn tự nhủ cô ghét trở thành hoa, nhưng giờ cô đã như này, ở góc nào đó trong tâm hồn lại sinh ra cảm xúc tò mò ảo diệu...
Ai là người nhớ mong cô?
Cô không dành nhiều tình cảm cho thế giới này, thế giới cũng không dành chỗ cho cô, cô không có bạn bè, quan hệ với người nhà cực mong manh, cô khó có thể tưởng tượng nổi có một người đã nhớ về cô, một người mà bị ám ảnh về cô.
Lần đầu tiên cô biết được mình muốn gì, cảm nhận này thật mới mẻ, cô chấp nhận sống như một đóa hoa sau khi nhận ra bản thân hiện giờ, và phải sống khác với kiếp trước.
Cô nghĩ mình có thể nỗ lực vươn tới ánh mặt trời.
Đầu tiên, cô muốn tìm hiểu vì sao Đường An lại khó hiểu.
Nghĩ vậy, cô quay đầu ngó sườn mặt Đường An.
Đường An đang lái xe, chú ý tới cô đang nhìn mình cũng không ngoái lại, điều khiển xe ổn định nhưng không lơ là cô.
"Đói à? Đừng lo, sắp tới rồi." Hắn nói.
Hoa là loài sinh vật sống nhờ vào tình yêu thương của con người, cực kì bám dính, nếu không được chú ý sẽ buồn bực đa sầu đa cảm. Trì Miểu thấy cô không có điểm chí mạng này, ngoại trừ vết xăm bụi gai trên cổ với không có siêu năng lực ra thì không khác gì Hoa thức tỉnh, không bị suy nghĩ của con người chi phối.
Nhưng cô muốn đóng giả làm hoa bình thường trước khi cô phát hiện được có chuyện gì xảy đến với Đường An, vì thế tuy cô không phản kháng, ngón tay vẫn siết chặt ghế ngồi, cố gây sự chú ý tới người bên cạnh.
Quả nhiên người lái xe liếc qua một cái, mà Đường tiên sinh không phải loại đàn ông biết nói ngon ngọt, hắn mấp máy môi, rối rắm ngậm miệng lại, lái xe nhanh hơn.
Đường An đưa cô đi lúc ăn trưa, mục đích hệt như Trì Miểu đoán, là tới bệnh viện cho hoa.
Kiểu như bệnh viện thú cưng cho chó mèo, hoa là thú cưng hình người được ưa chuộng, có một bệnh viện riêng biệt.
Đường An tính ôm xuống xe lại bị Trì Miểu né tránh. Cô muốn tự mình đi.
Hai chân của hoa vẫn có khả năng bình thường, nhưng hầu hết hoa vì muốn thân thiết với con người mà thích được ôm đi, Trì Miểu không hứng thú, nếu một ngày nào đó cô mà thế tức là cô đang dần trở thành thú cưng.
Đường An không bắt buộc cô, chỉ không cho cô rời xa mình. Lúc hai người vào trong viện, một y tá quan sát Trì Miểu, thuận miệng khen: "Biết tự đi sao? Hoa của ngài ngoan thật đấy!"
Câu này thuận miệng khen thôi, giống nhân viên cửa hàng đón khách có khi khen "Mèo này đáng yêu ghê", "Bé cún dễ thương quá à", y tá không có ý xấu, cô ấy cũng như mọi người, quan niệm "Hoa là thú cưng" đã in sâu.
Trì Miểu không tức giận, chỉ là...ừm hửm ghê.
Cô giấu kín cảm xúc lạ thường, đi được vài bước thì phát hiện Đường An còn ở đằng sau, quay lại thấy hắn đang đứng trước mặt y tá nhẹ giọng nói:
"Cô cũng thế, biết tự đi được."
Y tá ngơ ngác: "Hả?"
Trì Miểu sốc, sự kinh ngạc suýt nữa thoát khỏi lồng ngực hiện rõ trên mặt.
Đường An đang bảo vệ cô, bảo vệ hoa! Hắn không xem hoa như thú cưng! Hỏi sao cô không bị sốc!
Hiển nhiên Đường An không có ý đôi co với y tá, nói xong thì bỏ mặc y tá đang ngẩn ngơ, tới gần Trì Miểu thấy vẻ mặt cô khác thường: "Sao vậy?"
Trì Miểu hé miệng rồi im lặng. Cô muốn hỏi vì sao hắn khác những người kia, sao lại đối xứ tốt với cô thế này, cô muốn hỏi nhưng lại bị vô vàn suy nghĩ phức tạp quấy rầy, cuối cùng khô khan phun ra hai chữ: "...Đói rồi."
Đường An như thở dài: "Khám bệnh trước."
Hắn không nói nhiều, đưa cô đi đăng kí.