Vợ Cũ Biến Thành Hoa

Chương 2: Hoa Thức Tỉnh




Trì Miểu nhìn lại cuộc đời mình, phát hiện đời này tuy ngắn ngủi nhưng vẫn hạnh phúc.

Cô sinh ra trong gia đình họ Trì danh giá, có bố là con trai được yêu quý nhất tộc, được tự do yêu đương cưới mẹ từ gia đình bình thường, cuộc sống sau hôn nhân viên mãn, nhưng hai người lại cùng lúc gặp tai nạn khiến Trì Miểu trở thành trẻ mồ côi, nhưng chú bác trong họ cũng không đối xử khắt khe với cô.

Năm cô 23 tuổi gả cho người đứng đầu danh môn Đường gia là Đường An, nhìn qua thì là liên hôn gia tộc, nhưng thật ra không ai ép buộc cô cả, là cô tự gật đầu đồng ý.

Cô không có ước mơ cao cả gì, cho nên ở nhà làm một phu nhân an tĩnh cũng không khó chịu.

Có thể với những người khác thì phong cách sống này quá mức bình dị, nhưng với cô thì như gãi đúng chỗ ngứa.

Cô là người khuyết thiếu ham muốn với vạn vật, cuối cùng mặc cho bạn bè bỏ rơi nói cô không chút thú vị.

Cô tán thành điểm này.

Cô chính là loại phụ nữ hết thuốc chữa, đến chết vẫn vậy.

Không sai, cô hẹo rồi.

Cô còn nhớ rõ cảnh mình nhảy từ trên tầng cao xuống, gió rất lớn, sau đó "bịch" một cái, cô ngỏm củ tỏi, trong tư thế cực khó coi.

Tất nhiên là việc cô nhảy xuống không đến từ cảm xúc tuyệt vọng với cuộc đời mình, một tháng trước do scandal của chồng mà cô chọn li dị, trong mắt người khác thành người phụ nữ đáng thương bị bỏ rơi sau vụ ngoại tình. Sự thật chỉ có một, vụ cô nhảy lầu là do bị mưu hại, là do đối tượng ngoại tình của chồng cũ, nữ minh tinh Tần Huyên.

Trước lúc qua đời Trì Miểu mới ngộ ra, Tần Huyên lừa gạt tất cả mọi người, cô ta không phải con người, cô ta là hoa, nói đúng ra là Hoa Thức Tỉnh, bởi vì cô ả có năng lực điều khiển cơ thể người khác trong thời gian ngắn.

Mặc kệ nguyên nhân thế nào, Trì Miểu đã chết một cách đau đớn. Đáng ra là vậy, nhưng cô vừa mở mắt thì phát hiện mình đang trần truồng trên giường, bên cạnh còn vất vưởng vài cánh hoa đỏ tươi rất lớn.

Lúc nhận ra được thì mặt cô đen lại, cô biết mình đã thành hoa.

Hạt giống hoa được bán khắp nơi trên thế giới với giá cực rẻ, các trung tâm thương mại giảm giá tặng hạt giống, mua 99 hạt thì được miễn phí. Các gian hàng nhỏ trong chợ cũng có bán hạt giống. Vậy nên việc có được hạt giống hoa còn dễ hơn chuyện tìm nhà hàng ăn uống. Tuy nhiên những thứ vô tri vô giác này sẽ chỉ nảy mầm và trở thành hoa khi người khác truyền những suy nghĩ của người chết vào chúng.

Trì Miểu đoán rằng cô đã thành loại hoa như vậy, và cô ghét cay ghét đắng điều này.

Theo lý thuyết, hoa phải cảm ứng được người mong muốn nó giáng sinh, nhưng Trì Miểu hoàn toàn không cảm nhận được, nên cô...tạm thời không tính sổ tên đầu sỏ này được.

May thay suy nghĩ của cô còn rõ ràng, kí ức xưa cũ vẫn nguyên vẹn. Cô nghĩ mình đã trở thành loại hoa thức tỉnh thơm ngon khó kiếm.

Nhưng suy đoán này nhanh chóng bị dập tắt ngay khi cô soi mình trong gương, có một hình xăm bụi gai màu đỏ tươi quấn quanh cổ, hoa thức tỉnh không có thứ này, mà cô còn chẳng biết nó là cái gì.

Đang lúc quấn mình trong chăn đứng soi gương, cửa phòng chợt mở ra, có người vào. Trì Miểu che giấu sự đặc biệt của mình theo bản năng, đôi mắt lập tức trở nên mơ hồ không có tiêu cự, thành công hóa thân thành một đứa bé to xác mất trí nhớ.

Cô quay đầu nhìn với vẻ mặt ngơ ngơ đến cô cũng không ưa nổi, thấy chồng cũ Đường An đứng cạnh cửa. Hắn nhìn chiếc hoa mới ra đời mà không chút kích động, chỉ liếc qua một cái rồi hỏi: "Đã về rồi?"

Quá mức bình thường tựa như đang đối mặt với một người quen.

Vì vậy Trì Miểu loại bỏ ý nghĩ đây là người gọi cô lên. Khá dễ hiểu, độ hot scandal ngoại tình của đôi gian phu dâm phụ Đường An và Tần Huyên còn chưa hết, tất nhiên là sẽ không có chút lưu luyến nào với người vợ đã ly hôn là Trì Miểu đây, càng không nói đến chuyện gọi cô đến thế giới này.

- Muốn hoa chủng nảy nầm thì những tâm tư chấp niệm phải chân thành tha thiết không chút giả dối.

Mà Trì Miểu không tỏ ra đặc biệt trước mặt chồng cũ cũng vì nguyên nhân này, cô không tin tưởng Đường An.

Cô hơi bối rối, không biết sao Đường An lại xuất hiện.

Căn nhà mà cô đang ở là nơi mẹ cô sống trước khi gả vào nhà họ Trì, sau ly hôn Trì Miểu chuyển tới đây, là tài sản mẹ để lại cho cô, hành vi hiện giờ của hắn được xem như xâm phạm bất hợp pháp.

Đồ ăn cướp vô liêm sỉ!

Mà tên cướp xâm nhập bất hợp pháp lúc này lại thản nhiên ngông nghênh như địa bàn của hắn, hắn lấy trong tủ quần áo một bộ mặc ở nhà, sau đó tiến tới chỗ cô.

Hắn không nói gì, kéo Trì Miểu ngây dại ngồi xuống mép giường, sau đó lột ga trải giường trên người cô xuống, thay vào bộ đồ mặc ở nhà mềm mại. Động tác lưu loát uyển chuyển làm cô như thấy hình ảnh chính mình thay đồ cho con trai.

- Chỉ số thông minh của hoa không vượt quá đứa trẻ 2 tuổi, cho nên Đường An chăm cô như chăm trẻ.

Hắn giúp cô mặc quần áo, cúi đầu quan sát cô, Trì Miểu lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt kia sâu không thấy đáy, tựa như ẩn chứa điều gì đó, đang định xem kĩ thì hắn không nhìn nữa, cúi người bế cô lên.

Hắn bế cô ra khỏi phòng ngủ.

Bánh bao nhỏ của cô Đường Manh Sơ cũng tới, lúc này đang nép sau cửa phòng, thấy cô bị mang ra ngoài thì ngẩng mặt ngơ ngác.

Trì Miểu theo thói quen cong mắt cười, khiến bé nhỏ có khí chất giống ba nó cũng hoảng sợ đứng im một chỗ.

Đường An chú ý tới, mắt đảo một vòng qua hai người, cuối cùng dừng ở bánh bao nhỏ.

"Lại đây." Hắn gọi, rồi đưa cô vào phòng ăn, đặt cô xuống ghế ngồi sau đó đi vào bếp.

Trì Miểu quay đầu liếc qua một cái, Đường An thành thạo sử dụng đồ làm bếp của cô.

Trước khi cô ly hôn với hắn, Đường An không biết nấu ăn.

Con người thay đổi nhanh thật.

Trì Miểu thở dài, bánh bao nhỏ ngồi xuống cạnh cô, để quyển truyện cổ tích, bé không tập trung đọc, Trì Miểu cảm giác thi thoảng bé lại liếc trộm mình, như đang quan sát xem mẹ hoa với mẹ bình thường khác nhau chỗ nào. Không biết bé nghĩ gì mà trên mặt lộ vẻ mất mát.

Đầu ngón tay Trì Miểu khẽ run lên, kìm nén xúc động muốn xoa đầu nó.

"Mẹ muốn nghe kể chuyện không?"

Cảm xúc bé lại biến hóa, kiểu được thứ gì đó khích lệ tinh thần. Bé còn muốn làm quen cô, thân mật với một người hoa.

Trì Miểu chực trào nước mắt, khàn giọng "à".

Thằng bé cười, đẩy quyển cổ tích đến trước mặt cô, kể từng câu chuyện cô từng kể bằng một giọng dịu dàng. Đứa bé này không biết chữ, nhưng trí nhớ rất tốt, chỉ nhìn hình ảnh là có thể lưu loát kể lại, nhưng đến đoạn kết của một truyện nào đó thì ngừng lại.

Mẹ bé chưa kể tới đây.

Mắt nó hiện lên vẻ bàng hoàng, ngơ ngác nhìn người mẹ hiện giờ.

Những thông tin về hoa rất phổ biến, ngay cả một đứa bé ngây thơ cũng rõ, hoa chỉ là sinh vật có hình dạng giống người quá cố.

Bé do dự vươn tay định chạm vào tay cô...

"Ăn cơm."

Đường An bê đồ ăn ra, đúng lúc ngăn cản động tác của đứa bé, nó khịt mũi rụt tay về.

Đường An chuẩn bị hai món ăn và một bát canh cho hai ba con, còn Trì Miểu là một đĩa hoa quả theo mùa. Một trong những lý do khiến hoa không thể vượt qua chướng ngại trở thành người là đây, hoa chỉ ăn được quả và nước, rất kén ăn, quả bị hỏng, nước không sạch là yếu tố khiến hoa sinh bệnh.

Trì Miểu nhìn mấy miếng trái cây được cắt gọt để trên đĩa, rồi qua cốc nước bên cạnh, định cầm lấy cốc thì đột nhiên một bàn tay vươn ra nắm tay cô.

"Đừng lấy", Đường An nhẹ giọng nhắc nhở, nhấc cốc nước đưa tới gần miệng cô, "Há miệng."

Cô dại ra trong chốc lát, chợt nhớ hoa đều được con người cho ăn.

Giống thú cưng vậy.

Khuôn mặt Trì Miểu vặn vẹo, hoàn cảnh hiện tại của cô vô cùng khó khăn, còn chưa tìm được kẻ khiến cô thành hoa đã trở thành thú cưng của Đường An.

Nhưng thân cô thế cô, chỉ có thể nhẫn nại.

Ngẫm nghĩ xong, cô há miệng để dòng nước mát lạnh chui vào cổ họng xoa dịu cơn khát, thế nhưng giây tiếp theo, một cảm giác bài xích mạnh mẽ tiến đến, cô không kìm được nôn hết ra tay Đường An.

Nôn xong cô thấy thoải mái hơn nhiều, ngó đến đôi tay thon dài xinh đẹp của Đường An, cô không khỏi giật giật mi mắt. Theo phản xạ có điều kiện ngước mắt nhìn Đường An.

Gương mặt kia không có sự chán ghét như dự đoán, mà trầm lặng như một vũng nước đọng, ánh mắt cụp xuống, tựa như một bức tĩnh vật.

"Có chỗ nào không thoải mái?" Hắn hỏi nhẹ, cho dù là săn sóc hỏi han cũng để lộ sự lạnh lùng.

Chính xác, đây mới là Đường An mà Trì Miểu quen biết, không màng hư vinh, không bao giờ thấu được suy nghĩ trong hắn.

"Nước không sạch?" Đường An lẩm bẩm trong miệng, thử uống nước trong cốc, không thấy gì không ổn nên khẽ nhíu mày.

Đây là nước tinh khiết hắn nhờ trợ lý mang về.

Hắn không dám để Trì Miểu uống, đứng im một lát rồi lấy giấy lau tay.

Trì Miểu không biết hắn nghĩ gì, hỏi cũng không được, vì khiến cho bản thân thành một đứa bé lớn hơn, duỗi tay lấy trái cây trong đĩa, hành động này làm Đường tiên sinh hoảng hốt. Hắn ngưng nghĩ ngợi, siết chặt tay cô đặt nĩa vào tay rồi nắm tay chỉ cách sử dụng.

Hắn kiên nhẫn, bao dung và mạnh mẽ khiến Trì Miểu hơi cảm động.

Dù vậy cũng không ngăn cô nôn ra.

Không thể không thừa nhận, mình đúng là một chiếc hoa có hệ tiêu hóa bất bình thường.

Tác giả có lời muốn nói:

Không mén nào thích truyện về hoa này sao? Cô đơn quớ [chống cằm]