Chương 17: rất có duyên với mỹ nhân
Hai người rất nhanh liền chia tay, Tống Thanh Thư theo Trương Tam Phong trở về núi Võ Đang.
Tống Thanh Thư lúc này liền nói:
"thái gia gia, ta muốn một mình xông pha giang hồ".
"giang hồ hiểm ác ngươi hẳn là hiểu rõ.
Nội lực của ngươi vừa mất, bây giờ chỉ cần mấy tên a miêu a cẩu đều có thể làm cho ngươi có nguy hiểm tính mạng.
Không sợ nguy hiểm sao?".
Tống Thanh Thư mỉm cười:
"ta đương nhiên hiểu rõ giang hồ nguy hiểm, nhưng ta muốn thử xem vận khí của mình, biết đâu ta có thể may mắn đụng phải cao nhân tiền bối nào đó truyền thụ cho ta nội công tâm pháp chí dương chí cường đây.
Như vậy ta liền có thể cứu giúp Vô Kỵ rồi".
"ngươi là vì Vô Kỵ mới quyết định xông pha giang hồ?".
Tống Thanh Thư lắc đầu:
"Vô Kỵ chỉ là một nguyên nhân trong đó".
"ồ, còn có nguyên nhân gì nữa?".
"thái gia gia, ngươi cảm thấy với tư chất của ta, hai năm có thể hoàn thành nhảy vọt đến mức có thể đánh bại đám chưởng môn Không Động, Côn Lôn sao?".
Trương Tam Phong trầm mặc, sau đó trầm giọng nói ra:
"không thể, cho dù ngươi được chân truyền Thuần dương vô cực công của ta cũng không thể.
Thời gian quá ngắn.
Nếu là năm mười năm, vậy còn có hi vọng".
"cho nên ta mới phải xông pha giang hồ, thử một đợt vận khí a.
Biết đâu ở trên giang hồ ăn được linh đan diệu dược gì đó, nội công đột nhiên tăng mạnh đây".
Trương Tam Phong lập tức nói ra:
"ngươi bây giờ trở lại Võ Đang, Võ Đang nhất định dốc tài nguyên trợ ngươi tu luyện, không kém ngươi đột nhiên may mắn ăn linh đan diệu dược là bao nhiêu.
Mà cái kia chỉ là cược vận khí, tỉ lệ gặp phải cực thấp, ngươi tưởng trên đời này có nhiều tiên đan diệu dược cho ngươi đụng phải vậy sao?".
Tống Thanh Thư nhún vai nói:
"nhưng ở Võ Đang ta vĩnh viễn sẽ không gặp được kì ngộ, không gặp được công pháp chí dương chí cường a.
Hơn nữa ta một mình xông pha giang hồ chưa chắc sẽ gặp phải mấy chuyện xui xẻo đây.
Biết đâu ta có thể giao hữu mấy vị hảo bằng hữu, cùng bọn hắn tiếu ngạo giang hồ, cộng đồng tiến tới đây".
Trương Tam Phong nghe vậy nhướng mày:
"tốt một câu tiếu ngạo giang hồ.
Có điều ..."
"ài, thái gia gia, ngươi nếu không an tâm an toàn của ta như vậy thì cho ta nhiều đồ vật bảo mệnh một chút là được.
Đan dược, v·ũ k·hí, đặc biệt là bạc, có thể mang bao nhiêu ta liền mang bấy nhiêu.
Công pháp của ngươi ta cũng sẽ chăm chỉ tu luyện, không tranh cường háo thắng một cách ngu xuẩn.
Ngươi đã hài lòng chưa?".
Trương Tam Phong nghe vậy thở dài, hắn hỏi:
"ta còn một bộ Thái cực kiếm..."
"thái gia gia, ta chợt phát hiện ra ta không thích kiếm, không muốn học kiếm".
Trương Tam Phong nghẹn họng.
Ngươi một đạo sĩ của Võ Đang, không xài kiếm xài cái gì?
"ngươi yêu thích v·ũ k·hí gì?".
Tống Thanh Thư suy nghĩ:
"có thể là quyền cước đi".
"đi theo ta".
Hai người rất nhanh liền đến kho hàng của Võ Đang, bên trong chứa rất nhiều bảo vật cùng đan dược của môn phái, đương nhiên là có người bảo hộ, hôm nay đến lượt Du Liên Châu.
"sư phụ, ngươi mang Thanh Thư đến đây có việc gì vậy?".
"mở cửa, ta muốn chọn cho Thanh Thư một ít thứ tốt".
Hai người rất nhanh liền vào trong, Trương Tam Phong đi thẳng một mạch, hẳn đối với nơi này cực kì quen thuộc.
Mỗi lần đi qua một cái kệ nào đó liền tiện tay vơ vét vài thứ, sau đó rất nhanh liền quay trở lại.
Tống Thanh Thư rất nhanh liền được hắn ném cho một đống bình bình lọ lọ, bên trong là đủ các loại đan dược thường dùng lúc hành tẩu giang hồ, còn có một số đan dược quý hiếm của phái Võ Đang.
Bạc vun cũng có một ít, chủ yếu là ngân phiếu, tiện mang theo.
Cuối cùng là một đôi bao tay.
"đây là Kháng Long thủ sáo, lúc ta còn trẻ xông pha giang hồ may mắn có được.
Chất liệu cùng thiết kế đều rất khá, chỉ cần ngươi không cầm nó đi đối kháng Ỷ thiên kiếm hoặc Đồ Long đao liền không có vấn đề gì.
Cho dù là 2 thứ kia cũng có thể gánh chịu một hồi".
Tống Thanh Thư nghe vậy ánh mắt sáng lên, quả nhiên là thứ tốt a.
Hắn cười hì hì đem tất cả thu vào, sau đó đeo bao tay vào, rất vừa tay.
Kháng Long thủ sáo là một đôi găng tay sắt màu bạc, phần nắm đấm có gai nhọn, phần đốt ngón tay được thiết kế thành từng đốt bọc thép, bên trong có giáp lưới, khe hở ở giữa cực nhỏ gần như không thấy được, cực kì linh hoạt.
Tống Thanh Thư yêu thích không thôi:
"đa tạ thái gia gia.
Như vậy ta cũng không chần chờ nữa, trực tiếp xuống núi thôi".
"không cùng cha ngươi nói một tiếng sao?".
"hắc hắc, cha ta nếu biết ta muốn xông pha giang hồ chắc chắn sẽ không đồng ý.
Hắn sẽ để ta ngoan ngoãn ở nhà tu luyện một năm nửa năm cho công lực tăng lên như cũ mới có thể thả ta ra, hơn nữa còn căn dặn lải nhải một hồi lâu.
Thái gia gia ngươi giúp ta nói với hắn một tiếng nhé, ta đi trước, hắc hắc hắc".
Nhìn bóng lưng Tống Thanh Thư chuẩn bị đi xa, Trương Tam Phong đột nhiên hỏi:
"Thanh Thư, ngươi lúc đó tại sao lại cùng đám người kia ước hẹn hai năm?".
Tống Thanh Thư nghe vậy không quay đầu lại, phất phất tay nói:
"thái gia gia, ta chỉ muốn dạy cho bọn hắn cùng giang hồ một bài học.
Võ Đang chúng ta hòa hòa khí khí cùng bọn hắn không có nghĩa là chúng ta dễ nói chuyện như vậy.
Núi Võ Đang, không dễ lên".
Nói xong liền một mạch đi thẳng, tiêu sái vô cùng.
Trương Tam Phong nghe xong ngẩn người ra, một lúc lâu sau mới thở dài cảm khái:
"tuổi trẻ thật tốt.
Núi Võ Đang, không dễ lên sao?
Ha ha ha ha, ta quả nhiên là đã già rồi".
...
"cái gì, Thanh Thư cứ như vậy xuống núi xông pha giang hồ rồi?
Sư phụ, ngươi tại sao lại có thể đồng ý với hắn chứ?
Ngươi không thể để hắn làm loạn như vậy được, hắn bây giờ có mấy cân mấy lượng ngươi hẳn là còn rõ hơn ta chứ?".
Trong đại sảnh, Tống Viễn Kiều sắc mặt khó tin nhìn về phía sư phụ của mình.
Hắn không nghĩ ra người thông minh như sư phụ của hắn tại sao lại có thể làm ra quyết định khó hiểu như vậy.
Mấy vị đệ tử khác đều đổ dồn ánh mắt về phía Trương Tam Phong, muốn nghe câu trả lời của hắn.
Trương Tam Phong bình tĩnh nói ra:
"Thanh Thư không còn là con nít, hắn tự có ý nghĩ của mình, rất khó ngăn cản.
Hơn nữa mục đích của hắn rất rõ ràng, muốn vì ước hẹn hai năm sau mà cố gắng.
Hơn nữa hắn tuy không mạnh, nhưng đã hiểu rõ giang hồ hiểm ác, xông pha giang hồ chưa chắc đều là nguy hiểm, còn kì ngộ.
Hắn cũng không xui xẻo đến mức đi đâu cũng gặp phải hiểm cảnh a.
Chưa kể hắn có Võ Đang chúng ta làm chỗ dựa, trên giang hồ cũng có một ít danh khí, đại đa số thời điểm đều sẽ không gặp phải rắc rối lớn gì".
"nhưng cái này...cũng không ổn a.
Ta cảm giác hắn vẫn là ngoan ngoãn ở nhà tu luyện một năm trước hẵng nói.
Sư phụ, hắn đi lâu chưa? Ta muốn đem hắn bắt về".
Trương Tam Phong thở dài:
"hắn lúc đó cũng nói ngươi chắc chắn sẽ phản ứng như vậy, bởi vậy chạy còn nhanh hơn thỏ".
Tống Viễn Kiều nghe vậy đột nhiên nghẹn họng đứng trân tại chỗ.
Mấy vị sư đệ khác không nhịn nổi phát ra cười khúc khích.
"các ngươi cười cái gì mà cười".
Du Liên Châu lập tức nén cười nói ra:
"khụ khụ, xin lỗi sư huynh".
Mấy người cố gắng điều chỉnh lại tâm thái, Du Liên Châu vội vàng đánh lái chủ đề:
"sư phụ, Thanh Thư còn nói gì không?".
"không có, có điều có chuyện thú vị hơn liên quan tới hắn, các ngươi muốn nghe không?".
"a, chẳng lẽ ngươi mang hắn xuống núi một thời gian lại xảy ra cái gì hay sao?".
Trương Tam Phong đem chuyện gặp gỡ Thường Ngộ Xuân cùng Chu Chỉ Nhược nói ra, sau đó hắn thở dài nói:
"tên tiểu tử kia a, hắn mang một con dao găm đưa cho ta, nhờ ta khắc tên của hắn cùng tiểu cô nương kia tặng cho người ta".
Ừm...
Tống Viễn Kiều nghe vậy một mặt hồ đồ, tặng cái dao găm mà thôi, có gì đặc biệt sao?
Là ta IQ không đủ không hiểu ẩn ý của sư phụ, vẫn là sư phụ đang nói bâng quơ không có ý nghĩa?
Trương Tùng Khê đầu óc thông minh, rất nhanh liền cười lên nói:
"xem ra Thanh Thư rất có mỹ nhân duyên a".
Tống Viễn Kiều một mặt dấu chấm hỏi:
"tứ đệ, ngươi cùng sư phụ rốt cuộc đang nói cái gì?".
Trương Tùng Khê thở dài nói ra:
"đại ca, ngươi nói gia nhập Nga My, như vậy cô nương kia sẽ dùng v·ũ k·hí gì?".
"đương nhiên là kiếm".
"đúng vậy không sai, 100% là kiếm, không còn lựa chọn nào khác.
Thanh Thư nếu tặng kiếm, như vậy chưa nói vừa tay hợp ý hay không, tương lai chiến đấu tất có hư hao, sẽ phải thay đổi, chưa kể đánh mất.
Nhưng hắn tặng là dao găm, lấy tên đẹp để người ta phòng thân a.
Ngươi nghĩ xem, dao găm của nữ hiệp bình thường đều như thế nào?".