Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Võ Công Bị Phế Ngũ Phái Vây Võ Đang

Chương 16: xông pha giang hồ




Chương 16: xông pha giang hồ

Tống Thanh Thư nghĩ nghĩ, lập tức nói ra:

"thái gia gia, giặc Mông vậy mà đã hoành hành đến mức này, ở trong thổ địa của quốc gia chúng ta t·ruy s·át thường dân vô tội.

Lúc này chúng ta hẳn là nên hành hiệp trượng nghĩa a".

Trương Tam Phong nghe vậy gật đầu, dưới chân đạp một cái trực tiếp phi thân bay tới:

"không được tổn thương người vô tội".

Hắn một cây phất trần liên tục vung đánh, đem một người lại một người quân Mông Cổ đánh ngã trên mặt đất.

Mà Tống Thanh Thư thì cưỡi ngựa xông tới, nhanh chóng nhảy xuống bên cạnh Chu Chỉ Nhược cùng Thường Ngộ Xuân nói ra:

"các ngươi không sao chứ?".

Thường Ngộ Xuân trong lúc b·ị t·ruy s·át đến đường cùng đột nhiên gặp nhân sĩ giang hồ ra tay giúp đỡ, trong lòng mừng rỡ vạn phần nhanh miệng nói ra:

"đa tạ công tử quan tâm, chúng ta chỉ b·ị t·hương nhẹ.

Đáng tiếc tiểu công tử của bọn ta không thể qua khỏi, bị trúng tiễn của ác đồ".

Nói xong hai mắt của hắn liền đỏ lên, lộ ra thần sắc thương tiếc.

Tống Thanh Thư lập tức nói ra:

"yên tâm, phía trước chính là thái gia gia của ta, hắn sẽ thay các ngươi báo thù.

Ta võ công không cao nhưng ở đây bảo vệ các ngươi dư xài".

Thường Ngộ Xuân nghe vậy hiểu ra:

"thì ra là ân công, đa tạ ân công cứu giúp".

Chu Chỉ Nhược lúc này nhìn về phía Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư mặc một thân đạo bào, thân hình cao lớn hơn người cùng tuổi, hơi lộ ra vẻ cường tráng.

Cái này là di truyền từ tiện nghi lão cha Tống Viễn Kiều của hắn, bởi vậy Tống Thanh Thư cũng có thể xưng một tiếng mỹ nam tử.



Nhưng phong cách của hắn thiên về hướng dương cương, tràn ngập khí khái nam nhi hào hùng.

Còn có một loại mỹ nam tử nữa chính là kiểu của Lâm Bình Chi.

Loại đẹp trai này thiên hướng âm nhu, mặt trắng môi hồng, phù hợp thẩm mỹ của rất nhiều thiếu nữ.

Chu Chỉ Nhược lúc nguy nan gặp được người ứng cứu, lại thấy Tống Thanh Thư đối với nàng lộ ra nụ cười ấm áp thiện ý, trái tim không khỏi đập nhanh vài nhịp.

Một cỗ cảm giác an toàn hiện lên trong lòng nàng.

Trương Tam Phong tốc độ vẫn là rất nhanh, chỉ một lát hắn liền đem cả một đám quan binh xử lí xong.

Trương Vô Kỵ lúc này mới thong dong cưỡi ngựa chạy tới, còn chưa kịp nói năng gì liền bị Tống Thanh Thư sai vặt:

"Vô Kỵ, ngươi lần đầu hành tẩu giang hồ, sư huynh liền dạy cho ngươi một công việc quan trọng không thể quên".

Trương Vô Kỵ nghe vậy hai mắt sáng lên, hắn đối với hành tẩu giang hồ cảm giác rất hứng thú, bởi vì cái này là một trải nghiệm mới mẻ của hắn:

"sư huynh, việc gì à?".

"chính là sờ thi".

"sờ thi???".

"không sai, trên người của đám quan binh này không chỉ có áo giáp v·ũ k·hí, tiền bạc, nói không chừng còn có các loại mật hàm quan trọng của địch quốc.

Nếu như ngươi có thể từ trên thân thể bọn hắn tìm ra một số thứ gì đó khiến cho tình báo của bọn hắn bị chậm trễ gặp rắc rối, đánh trận thất bại, như vậy ngươi đã gián tiếp trợ giúp cho quốc gia chúng ta rồi".

Trương Vô Kỵ nghe vậy hai mắt sáng lên, thì ra là vậy, sư huynh thật sự là hiểu biết.

Hắn lập tức tràn đầy hứng khởi chạy tới mò thi, rất nhanh liền kiếm một đống v·ũ k·hí cùng bạc trở về.

Chỉ có thư tín mật hàm cái liền không có, cái này khiến Trương Vô Kỵ cảm giác có chút mất mát.

Xuất sư bất lợi a.

Trương Tam Phong nhướng mày nhìn Tống Thanh Thư, tên tiểu tử này là chân thật muốn sờ thi hay là cố tình đem Vô Kỵ xem như sức lao động sai bảo đây?



Nếu như là trước đây, hắn chắc chắn tin tưởng Tống Thanh Thư là chân tình thật ý dạy Trương Vô Kỵ sờ thi.

Nhưng gần đây tên tiểu tử này sau khi ốm nặng một trận trở nên quỷ linh tinh quái, không biết đâu mới là ý nghĩ chân thật của hắn.

Hai bên rất nhanh liền giao lưu lên, Trương Tam Phong khen ngợi Thường Ngộ Xuân là trang hảo hán, Chu Chỉ Nhược cũng dẫn bọn hắn trở về bến tàu.

Vừa tới nàng liền tìm được t·hi t·hể của cha mình, ôm lấy t·hi t·hể của cha nàng khóc lóc thảm thiết một hồi lâu.

Tống Thanh Thư thống hận một tiếng:

"quân Nguyên thật đáng c·hết.

Chỉ Nhược muội muội bớt đau buồn, việc quan trọng lúc này là an táng cho cha ngươi, để hắn nhập thổ vi an, ra đi than thản".

Chu Chỉ Nhược nghe vậy lau nước mắt của mình, ánh mắt của nàng không tự chủ liền nhìn về phía Tống Thanh Thư tìm kiếm sự giúp đỡ.

Tống Thanh Thư trong lòng ý động, Chu Chỉ Nhược trong lúc vô thức đã nghĩ tới nhờ vả hắn, chứng minh hắn ở trong lòng nàng đã bắt đầu chiếm một vị trí quan trọng rồi.

Hắn đi tới gần nói ra:

"việc này cần phải đào đất, ta là nam nhi sức dài vai rộng, để ta giúp ngươi tận hiếu".

Nói xong hắn liền bế t·hi t·hể của cha Chu Chỉ Nhược đi tới một nơi khô ráo trên đất, tìm một chỗ hợp ý nàng thả t·hi t·hể xuống, bắt đầu hì hục đào đất, sau đó chôn thi, khắc bia mộ gỗ.

Một loạt động tác xuống, Tống Thanh Thư cho dù trong cơ thể có nội lực cũng mệt thành chó, mồ hôi đầm đìa.

Trong lòng hắn âm thầm may mắn bản thân vừa tu luyện ra được một ít nội lực, nếu không lượng công việc nhiều như vậy hắn thật sự là khó mà gánh vác nổi.

Thắp hương đốt đèn khấn vái xong, Chu Chỉ Nhược liền thút thít nói:

"cảm ơn Tống Thanh Thư đại ca, nếu không có ngươi ta không biết lúc nào cha ta mới có thể yên nghỉ được như vậy".

Tống Thanh Thư nghe vậy đột nhiên nhìn chăm chú nàng:

"nếu ngươi muốn khóc, có thể khóc thật to một trận, như vậy tâm tình sẽ khá hơn rất nhiều".

Quả nhiên Chu Chỉ Nhược liền khóc thút thít lên, càng lúc càng lớn.



Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng để nàng tựa vào trong ngực của mình, cho nàng một cảng tránh gió.

Một lát sau Chu Chỉ Nhược mới thôi thút thít, lấy lại tinh thần.

"cảm ơn, ta đã tốt hơn rất nhiều".

"tương lai ngươi có dự định gì không?".

"ta...không biết".

"thái gia gia của ta quan hệ rộng rãi, khả năng có thể giúp được ngươi".

Nói xong hắn liền dắt tay Chu Chỉ Nhược đi tới trước mặt Trương Tam Phong.

Trương Tam Phong cùng Thường Ngộ Xuân đã nói chuyện xong, Thường Ngộ Xuân dựa vào thân phận đệ tử Minh giáo muốn báo đáp ân tình của Trương Tam Phong, hắn đề nghị để hắn mang Trương Vô Kỵ đến gặp Hồ Thanh Ngưu, một vị thần y.

Trương Tam Phong cũng đồng ý, lúc này Tống Thanh Thư mang Chu Chỉ Nhược tới, Trương Tam Phong rất nhanh liền nghĩ tới việc an bài nàng lên Nga My.

Tống Thanh Thư nhìn thấy cảnh này không thể không cảm thán, sức mạnh của kịch bản vẫn còn rất ghê gớm a, mọi chuyện đâu lại vào đấy.

Cứ như vậy mọi người rất nhanh liền đến lúc chia tay, Chu Chỉ Nhược nhìn Tống Thanh Thư, có chút không bỏ, nhưng lại ngại mặt mũi không dám mở lời.

Tống Thanh Thư lập tức cầm một con dao găm tới trước mặt Trương Tam Phong nói:

"thái gia gia, giúp ta một chút.

Ngươi khắc vào phần cán thanh dao găm này, một bên tên là Thanh Thư, một bên là Chỉ Nhược".

Trương Tam Phong nghe vậy không nói gì, đưa ngón tay ra, nội lực phun trào, rất dễ dàng liền đem chữ khắc lên.

Tống Thanh Thư than thở, nội lực thật là tiện lợi, đa dụng a.

Hắn quay lưng lại đi về phía Chu Chỉ Nhược, không biết Trương Tam Phong nhìn về bóng lưng của hắn tràn đầy nghiền ngẫm.

"Chỉ Nhược, bây giờ xa cách ta không cách nào tiếp tục bảo vệ được ngươi.

Con dao găm này ngươi cầm lấy, lúc nào nguy hiểm thì dùng tới.

Nhớ phải bảo trọng sức khỏe, sau này nếu có cơ hội xông pha giang hồ, chúng ta sẽ còn gặp lại".

Chu Chỉ Nhược nghe vậy cảm động nhận lấy dao găm, khi nhìn thấy chữ ở phía trên thì gương mặt hơi đổi, ánh mắt nhìn về phía Tống Thanh Thư càng trở nên nhu hòa.