Vợ Có Thai Mười Triệu Của Phó Tổng

Vợ Có Thai Mười Triệu Của Phó Tổng - Chương 3




Ôn Bối Du không nhớ rõ là chuyện gì xảy ra sau đó.



Hình như cô làm rớt cái ly xuống đất, nước bắn lên làm ướt cả gấu quần Phó Tổng Giám Đốc. Chị Mai nghĩ là cô quá căng thẳng nên vội vàng nhận lỗi thay cô còn kêu cô ra ngoài trước, chuyện sau đó để chị ấy xử lý là được rồi.



Sau đó cô vẫn ngây người ngồi tại chỗ làm việc, ngay cả Phó Tổng Giám Đốc đi lúc nào cô cũng không biết.



Làm sao có thể… Làm sao có thể…



Chẳng lẽ trên đời này lại có hai người giống nhau đến thế? Không thể nào, cô gần như có thể khẳng định Phó Tổng Giám Đốc chính là Hồ Lệnh Thừa.



Mặc dù anh đã già dặn hơn, kiểu tóc và trang phục cũng không giống trước nhưng nốt ruồi nơi khóe mắt kia, cô tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.



Tại sao năm năm trước anh đột nhiên mất tích bây giờ lại xuất hiện một lần nữa, hơn nữa còn xuất hiện với thân phận cao quý là Phó Tổng Giám Đốc tập đoàn Kim Tinh Thân.



Cô bấn loạn.



Ôn Bối Du ôm gối sững sờ ngồi trên giường, hai mắt đờ đẫn, bảo bối nằm kế bên đã ngủ say còn cô thì mang một đôi mắt gấu mèo 0.0 không buồn ngủ một chút nào.



Cô quả thật không thể nghĩ ra điều gì cả.



Năm năm trước cô và “Hồ Lệnh Thừa” sống chung với nhau. Cho đến một ngày anh đột nhiên biến mất, cô mới biết mình không hề biết gì về anh.



Năm đó, đột nhiên không thấy anh, cô kinh hoàng muốn tìm anh thì lại không biết anh làm ở công ty nào, cũng không biết số điện thoại của bạn bè và người thân của anh.



Cái gì cô cũng không biết vậy mà lại ngu ngơ yêu anh say đắm.



Anh rốt cuộc là “Lận Thừa” hay là... “Hồ Lệnh Thừa”? Là Phó Tổng Giám Đốc của tập đoàn Kim Tinh Thần hay chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi?



Thật nhức đầu…



YZY



So với sự hỗn loạn của Ôn Bối Du thì Lận Thừa đã nhanh chóng giải quyết vấn đề theo một hướng khác…



Sau khi rời khỏi phòng làm việc của lão hồ ly Nghiêm Tề, anh ra lệnh cho Ken lập tức lấy hồ sơ của Ôn Bối Du từ phòng nhân sự lên.



Cô ấy mới được công ty tuyển dụng vào làm. Ba tháng trước do làm việc xuất sắc được cấp trên khen ngợi nên được chuyển lên đây làm trợ lý thư ký.



Tất cả trình tự xem ra rất hợp lý, vì bộ phận thư ký thay người liên tục và luôn cần những người có thành tích làm việc tốt nên Ôn Bối Du được tuyển thẳng lên đây làm việc cũng là chuyện dễ hiểu.



Hơn nữa không nhìn ra được là cô ấy có bất kỳ mối quan hệ nào trong công ty.



Lận Thừa phải cẩn thận như thế là vì anh phải xác định “Ôn Bối Du” không phải là quân cờ của Nghiêm Tề.



Cô ấy chỉ là trùng hợp thi tuyển vào tập đoàn Kim Tinh Thần lại trùng hợp được điều lên làm trợ lý thư ký.



“Ôn Bối Du là nhân vật rất quan trọng sao?”



Ken rất biết nhìn mặt nói chuyện, từ khi Lận Thừa trở về từ chỗ Nghiêm Tề thì lập tức kêu anh điều tra về “Ôn Bối Du”, hơn nữa gương mặt tuấn tú còn phủ cả một tầng sương mỏng không nhẹ nhõm thoải mái như xưa.



“Cô ấy không phải là nhân vật quan trọng nhưng là nhân vật mang tính then chốt.” Nhất là lúc Nghiêm Tề đang nắm giữ một phần cổ phần quan trọng.



Thẳng thắn mà nói, Ôn Bối Du đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc của Nghiêm Tề cũng làm anh giật mình.



Không thể loại trừ trường hợp Nghiêm Tề đã cho người điều tra về quá khứ của anh, chính là khoảng thời gian anh phản kháng lại gia đình, mất tích một năm trời. Anh sợ Nghiêm Tề tìm Ôn Bối Du đến để đối phó với anh.



Vào thời khắc mấu chốt này anh không muốn xuất hiện bất cứ lời gièm pha nào, hơn nữa ba của vợ chưa cưới còn là một trong những cổ đông của tập đoàn Kim Tinh Thần. Mặc dù anh đang nắm một số lượng cổ phần không nhỏ trong tay nhưng trong thời kỳ quan trọng này, anh không thể mạo hiểm.



Mặc dù có thể trừ trường hợp Ôn Bối Du là người của Nghiêm Tề nhưng anh cũng không thể không đề phòng.



“Cậu giúp tớ tìm thời gian thích hợp, tớ muốn nói chuyện riêng với Ôn Bối Du, nhớ phải làm thật kín đáo.” Lận Thừa nói với Ken.



“Được, tớ sẽ lập tức sắp xếp.”



Lận Thừa dùng ngón tay thon dài của mình vuốt cằm, trầm tư nhìn vào tài liệu cá nhân có kèm hình của Ôn Bối Du trong máy vi tính.



Năm năm qua anh rất khi nhớ đến cô nhưng hôm nay gặp lại, anh phát hiện anh chưa bao giờ quên hình bóng cô.



Năm đó cô mới mười tám tuổi để tóc dài, tính cách đơn thuần đôi khi còn có chút ngu ngốc nhưng hôm nay cô đã cắt tóc ngắn. Vậy tính cách của cô có thay đổi không?



Tất cả mọi chuyện đều phải đợi đến khi gặp lại cô ấy thì mới quyết định được.



YZY



Vừa tan làm, Ôn Bối Du đã bị chặn trước cửa công ty, đối phương nói mời cô đến một nơi để nói chuyện riêng, cử chỉ rất là mềm mỏng.



Cô nhận ra anh ta, anh ta chính là thư ký riêng của Phó Tổng Giám Đốc.



“Có thể xin cô Ôn một ít thời gian không? Phó Tổng Giám Đốc có chuyện muốn nói với cô.”



Ôn Bối Du khó xử, cô lo lắng cắn môi dưới của mình.



Cô căn bản là không muốn gặp lại “anh”. Mặc dù anh là Phó Tổng Giám Đốc Lận Thừa nhưng cô biết anh cũng là Hồ Lệnh Thừa.



Cô có một linh cảm, nếu cô đến gần anh quá thì sẽ bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, không bao giờ có thể thoát ra được.



Nhưng đối phương lại rất kiên quyết, không cho cô cơ hội từ chối.



Ôn Bối Du bị ép buộc nên không thể làm gì khác hơn là đi theo người đó.



Bọn họ đi được một đoạn ngắn thì tới một bãi đậu xe gần công ty, xe của Phó Tổng Giám Đốc đang đậu sát trong góc.



“Cô Ôn, mời vào.” Ken mở cửa xe ra, Ôn Bối Du chỉ có thể nhắm mắt ngồi vào.



“Hi, Tiểu Bối.” Lận Thừa đã ở trong xe.



Một câu “Tiểu Bối” của anh đã làm cho sự nghi ngờ của Ôn Bối Du thành sự thật.



Phó Tổng Giám Đốc chính là “Hồ Lệnh Thừa” vì người yêu đã mất tích của cô thích gọi cô bằng cái tên đó.



Tiểu Bối…



Tim cô đập mạnh, cho dù cô có thần kinh thép thì cũng không thể chịu được sự thật này.



Năm đó anh đột nhiên biến mất đã làm cô lo lắng biết bao, cô sợ không biết anh có xảy ra chuyện gì không? Cô tìm anh gần một tháng trời, khóc đến sưng cả mắt, thậm chí bỏ cả công việc để đi tìm anh nhưng cuối cùng cũng chỉ là con số không…



Không ngờ nhiều năm sau, anh lại đột nhiên xuất hiện với thân phận là Phó Tổng Giám Đốc cao cao tại thượng, là người thừa kế tương lai của “Tập Đoàn Kim Tinh Thần”



Đúng là mỉa mai.



Một sự châm chọc thật to lớn.



“Phó Tổng Giám Đốc, anh có gì cần nói với tôi sao?”



Có lẽ là bị kích động quá lớn hoặc có lẽ là vì tự bảo vệ mình, Ôn Bối Du không muốn tính toán nợ nần, không muốn nhìn nhận anh. Dù sao cô đã sớm thông suốt, đã sớm bỏ anh ra khỏi cuộc đời mình từ lâu lắm rồi.



Rất thông minh!



Lận Thừa nhẹ nhíu mày.




“Em không nhận ra anh sao?” Hoặc là giả bộ không nhận ra?



“Tôi đương nhiên nhận ra anh, anh là Phó Tổng Giám Đốc.” Ôn Bối Du tiếp tục giả vờ ngốc nghếch.



“Ha ha.” Lận Thừa cười gượng hai tiếng.



Quả nhiên cô không còn đơn thuần, dễ lừa gạt như xưa, con người luôn luôn phải trưởng thành.



Được rồi, nếu cô đã lựa chọn như vậy thì anh cũng nên đi thẳng vào vấn đề.



Lận Thừa vốn đang nở nụ cười thì trong nháy mắt trở mặt như lật sách.



Tròng mắt đen của anh bắn ra hàn khí lạnh băng.



“Mặc kệ cô giả bộ hay là thật sự quên tôi, tôi cũng không quan tâm. Hôm nay tôi chỉ muốn cảnh cáo cô…” Lận Thừa cười âm hiểm, làm người ta cảm thấy sợ hãi .



“Đừng bao giờ hợp tác với Nghiêm Tề, cũng đừng mơ tưởng là có thể khống chế tôi, cô tốt nhất là nên ngoan ngoãn làm một nhân viên nhỏ.”



Ôn Bối Du nắm chặt bàn tay lại, cô tốn rất nhiều hơi sức mới có thể làm cho lòng mình không lạnh run lên.



“Có nhớ lời tôi nói không? Hả?” Giọng nói của anh không hề có chút tình cảm nào. Mặc dù cô có thể khẳng định là khóe miệng anh đang nở nụ cười nhưng nụ cười của anh thật khủng bố.



“Tôi... tôi nhớ.” Bây giờ Ôn Bối Du chỉ muốn đi khỏi đây “Phó, Phó Tổng Giám Đốc, tôi... tôi có thể đi được chưa?” Giọng nói của cô run rẩy.



“Rồi.” Lận Thừa mở to mắt, không nhìn cô nữa.



Chân của Ôn Bối Du mềm nhũn ra, lúc cửa xe mở ra cô hận mình không thể mọc thêm đôi cánh bay khỏi đây.



“Đúng rồi…” Lúc Ôn Bối Du mới bước ra khỏi xe được một bước thì Lận Thừa lại lên tiếng.



Toàn thân Ôn Bối Du cứng đờ.



“Cô cũng không nên dùng chiêu cũ rích trong những bộ phim lúc tám giờ áp dụng với tôi, đột nhiên lôi đâu ra một thằng bé kêu là con tôi, muốn dùng nó để uy hiếp tôi.”



Lồng ngực của Ôn Bối Du muốn nổ tung lên vì câu nói này của anh.



“Không có, không có, không có, dĩ nhiên là không có.” Có đánh chết cô cũng sẽ không nói đến sự tồn tại của bảo bối, nếu không…



Cô không dám nghĩ thêm nữa.




Thấy anh không còn phản ứng, cô vội vàng xuống xe, nhếch nhác đi khỏi bãi đậu xe.



Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!



Ôn Bối Du đi trên đường lớn nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Cô chỉ nghe được tiếng tim mình đang đập rộn lên…



YZY



Ôn Bối Du hồn siêu thất lạc đi về nhà, cô nấu bữa tối không bỏ quá nhiều muối thì cũng là quên nêm gia vị.



“Cậu sao vậy? Đến bộ phận thư ký làm việc chịu quá nhiều áp lực nên ngốc ra sao?”



Bạch Nãi Phủ đợi bảo bối ngủ say mới đi vào phòng khách. Lúc này anh thấy Ôn Bối Du đang ôm gối, cặp mắt vô hồn.



“Bà Bạch, tớ gặp lại anh ta…” Giọng nói của cô có chút yếu ớt.



“Ai?” Bạch Nãi Phủ tức giận nói. Không biết là cô ấy đã gặp phải ai mà bộ dạng nửa sống nửa chết thế này?



“Ba… Bảo bối”



“Cái gì?” Anh có nghe lầm không?



“Chính là cái người biến mất không một tung tích, hại cậu khóc đến chết đi sống lại, còn mang bầu mà nhảy sông tự sát đó sao?”



Bạch Nãi Phủ nói trúng tim đen của cô.



“Gặp ở đâu?”



“Công ty.”



“Cái gì? Thằng đó cũng làm việc ở tập đoàn Kim Tinh Thần!” Ông trời quả thật không mắt, sao lại cho cái kẻ bội bạc kia sống trên đời này chứ. Anh phải cho thằng đó một trận… Không không, thân hình anh gầy như vậy, tốt hơn hết là nên dùng tiền mướn mấy người vai u thịt bắp mà đánh thằng kia thì tốt hơn.



“Ừ, Phó Tổng Giám Đốc.”



“Phó… Phó Tổng Giám Đốc?” Có lầm không, tên bội bạc đó mà lại giữ chức vụ cao như vậy sao.



Đợi chút, Phó Tổng Giám Đốc… Bạch Nãi Phủ cẩn thận suy nghĩ, Phó Tổng Giám Đốc Lận Thừa của tập đoàn Kim Tinh Thần không phải là con trai độc nhất của nhà họ Lận sao? Anh ta còn là người thừa kế tương lai nữa.



Bạch Nãi Phủ mặc dù không phải là người của giới thượng lưu nhưng dù sao công ty của hắn cũng là công ty lớn. Tài sản của gia tộc mặc dù không bì kịp với Tập đoàn Kim Tinh Thần nhưng dù sao cũng là giới trung lưu. Đương nhiên anh cũng phải có chút hiểu biết về thương trường của giới thượng lưu.



“Không thể nào, cậu có lầm không, Lận Thừa từ nhỏ đã được nuôi dưỡng làm người kế nghiệp, được nâng trong lòng bàn tay như Thái Tử Đông Cung, làm sao có thể là…”



Lận Thừa và Ôn Bối Du căn bản là người của hai thế giới.



“Tớ cũng không thể tin được, nhưng anh ta đã chính miệng thừa nhận.”



Bạch Nãi Phủ nhíu mày, thật ra thì anh cũng không biết nhiều về đoạn quá khứ kia của Ôn Bối Du. Lúc cô ấy tự sát ở bờ sông hai người mới gặp lại. Từ đó hai người giúp đỡ lẫn nhau. Anh rất sợ nhắc tới đoạn quá khứ kia sẽ làm cô đau lòng nên cũng không hỏi cặn kẽ.



“Anh ấy cảnh cáo tớ, không được dùng chuyện đó để uy hiếp anh ấy, anh ấy muốn tớ câm miệng.”



“Thật quá đáng!”



“Không sao, tớ ước gì anh ấy cũng vạch rõ ranh giới với tớ.” Ôn Bối Du lắc đầu một cái, “Nhưng mà tớ sợ…”



“Sợ cái gì?”



“Tớ sợ anh ấy sẽ biết được sự tồn tại của bảo bối và làm ra những hành động đáng sợ.”



“Cậu sợ anh ta sẽ mang bảo bối đi sao?”



“Mặc kệ là lý do gì, tớ cũng không để bảo bối rời xa tớ.”



“Vậy cậu tính từ chức sao?”



Kể từ đó có thể cách xa Lận Thừa, không cần lo lắng sợ hãi nữa.



Đúng là Ôn Bối Du có suy nghĩ về điều này, mặc dù không dễ dàng gì mới thi được vào tập đoàn Kim Tinh Thần, nhưng công việc làm sao có thể quan trọng bằng bảo bối.



“Được, tớ sẽ từ chức.”



Bạch Nãi Phủ thấy vẻ mặt đau lòng của Ôn Bối Du thì tiến lại vỗ vỗ gò má của cô.



“Đều đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa.”



“Tớ đã quên hết, tại sao anh ấy lại xuất hiện nữa chứ?”



Thời gian đó, đã từng là khoảng thời gian cô lưu luyến nhất…