“Mẹ về rồi.” Ôn Bối Du vừa vào cửa đã đá văng đôi giày đi còn ném luôn cả tập tài liệu.
“Mẹ cực khổ rồi.” Con trai của cô, nick name là “Bảo bối” lập tức chạy ra nhào vào ngực cô.
Hai mẹ con vừa ôm vừa hôn rất thân mật.
“Mẹ con cực khổ, vậy chú có cực khổ không?” Sau đó, Bạch Nãi Phủ cũng xuất hiện, xem ra cậu ấy vẫn còn ghi hận chuyện cô hồ đồ mang nhầm giày sáng nay.
Bạch Nãi Phủ mặc chiếc áo màu xám dài đến gối phối hợp với cái quần màu hồng bên trong, gương mặt tuấn mỹ còn thêm hàng lông mi dài cong vút, còn cả mái tóc được tạo hình một cách chỉnh chu nữa chứ, quả là hình tượng điển hình của trai đẹp Hàn Quốc.
“Bà Bạch, đừng như vậy mà, lại đây ôm một cái đi.”
Biệt danh của Bạch Nãi Phủ là “Bà Bạch”. Cậu ấy là bạn học thời cấp hai của cô. Sau khi hai người tốt nghiệp cũng chưa từng liên lạc với nhau. Sau đó vì một số chuyện ngoài ý muốn mà họ gặp lại nhau và gắn bó như keo sơn.
Ngay cả khi Ôn Bối Du sinh bảo bối, cô cũng lấy chữ “Phủ” của cậu ấy đặt tên cho bảo bối, xem như là sự cảm ơn của cô đối với Bạch Nãi Phủ vì cậu ấy đã giúp đỡ cô trong lúc cô khó khăn nhất.
Bạch Nãi Phủ giật giật khóe miệng, sau đó không cam tâm tình nguyện mà đi tới bên cạnh Ôn Bối Du, giang rộng tay ôm cô vào lòng.
Ba người cùng ôm nhau, cười hạnh phúc.
Người không biết gì còn tưởng rằng đây là một gia đình hạnh phúc, có ba, có mẹ và một đứa con trai đáng yêu.
“Ăn tối thôi.” Bạch Nãi Phủ hưng phấn tuyên bố.
Bảo bối vừa nghe đến hai chữ ăn tối thì cũng vui vẻ hét chói tai.
“Ăn tối!” Bạch Nãi Phủ không phải là không biết nấu ăn sao?
“Mẹ, “mẹ nuôi” nói để ăn mừng ngày đầu tiên mẹ đi làm mẹ nuôi đã mua hai cái bánh pizza lớn với gà chiên cho cả nhà ăn.” Ôn Phủ Phi lớn tiếng nói. Bạch Nãi Phủ muốn bảo bối gọi anh là “mẹ nuôi” chứ không phải là “cha nuôi”.
“Bà Bạch thối tha, lại dám để bảo bối ăn đồ ăn bên ngoài, còn mua nhiều thứ như vậy.”
“Không sao, không sao, hôm nay ăn mừng mà.” Bạch Nãi Phủ nói “Chúng ta nên ăn lớn một chút.”
Ôn Phủ Phi cũng bày ra ánh mắt cầu xin lấp lánh, Ôn Bối Du không thể nói gì cả. Hai phiếu thuận, một phiếu chống, cô thua rồi.
Vì vậy ba người bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Pizza, gà chiên thêm cola và khoai tây, ba người hào hứng đến cực điểm.
Nhưng mà Ôn Bối Du vẫn không quên ôm con trai vào lòng và nói: “Bảo bối, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ ở lại Tổng Công Ty để mỗi ngày có thể về nhà nấu cơm cho con ăn.”
Thức ăn nhanh rất ngon nhưng lại không thể ăn hàng ngày, bảo bối của cô mới bốn tuổi, cô cũng không muốn thằng bé ăn thức ăn nhanh để lớn lên.
“Cám ơn mẹ.” Ôn Phủ Phi bay tới hôn tới tấp vào mặt Ôn Bối Du.
“Như vậy cũng tốt, cậu mơ mơ hồ hồ, thần kinh cũng có chút vấn đề nhưng tài nấu nướng thì không chê vào đâu được. Cho nên mới nói Thượng Đế quả nhiên là công bằng.” Bạch Nãi Phủ nói.
Ôn Bối Du liếc mắt nhìn Bạch Nãi Phủ.
“Cậu không thể khen tớ một câu sao? Cứ nhất định phải chém một nhát à.”
“Đương nhiên, ca ngợi quá mức sẽ làm cậu tự cao.” Bạch Nãi Phủ vừa nói vừa cắn một miếng pizza, vẻ mặt rất là thỏa mãn.
“Như đã nói qua, cậu có thể làm được không?” Bạch Nãi Phủ vẫn luôn hoài nghi năng lực làm việc của Ôn Bối Du.
“Cái khác tớ không dám nói, nhưng dù sao tớ cũng từng học bốn năm tài chính, sau khi tốt nghiệp cũng có làm việc trong lĩnh vực này nên tớ nhất định có thể làm được.” Ôn Bối Du vỗ ngực bảo đảm.
“Mẹ nhất định làm được.” Ôn Phủ Phi rất có lòng tin với mẹ.
“Con trai ngoan.” Ôn Bối Du nói.
“Được rồi được rồi, lỡ như xui xẻo bị điều ra ngoại thành thì từ chức nghỉ việc, tớ còn nuôi nổi hai người mà.” Bạch Nãi Phủ mồm miệng chua ngoa nhưng lòng dạ thì mềm như đậu hũ.
Anh rất thích Ôn Bối Du, thật ra ủng hộ cô ấy cũng là một trong những chuyện mà anh thích làm.
“Không được, tớ và bảo bối đã lệ thuộc vào cậu bốn năm rồi. Bây giờ tớ đã tốt nghiệp đại học cũng đã vào tập đoàn Kim Tinh Thần làm việc, nói gì thì nói cũng không thể tiếp tục lợi dụng cậu.”
Ôn Bối Du rất cảm kích Bạch Nãi Phủ mấy năm nay đã giúp đỡ cô. Nếu không có cậu ấy, cô cũng không có dũng khí sinh bảo bối, thậm chí có khi còn không gượng dậy nổi.
“Nếu không thì mẹ nuôi cưới mẹ…” Bảo bối mở miệng nói, mặc dù mới bốn tuổi nhưng lúc đi học ở nhà trẻ thì bé đã biết cái gì là “Kết hôn”.
“Không được!” Ôn Bối Du la lên.
“Không thể nào!” Bạch Nãi Phủ cũng phản đối rất kịch liệt.
Ôn Bối Du phản đối là vì cậu ấy đã hy sinh cho cô quá nhiều, cô không thể dùng cách này để giữ cậu ấy bên cạnh.
Cô thật lòng hy vọng Bạch Nãi Phủ có thể tìm được tình yêu đích thực của đời mình, hơn nữa còn có thể kết hôn cùng với “người” đó, xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Mà Bạch Nãi Phủ phản đối cũng do nguyên nhân tương tự như Ôn Bối Du.
Anh rất thích Ôn Bối Du và bảo bối nhưng người anh thích nhất là đàn ông. Anh hy vọng mình có thể tìm được tình yêu “đích thực” và cũng hy vọng có thể kết hôn với đối phương.
Hai người đưa tay sờ sờ tóc của bảo bối.
“Bảo bối, con yên tâm, mặc kệ như thế nào, mẹ và mẹ nuôi cũng sẽ vĩnh viễn yêu thương con, bảo vệ con cả đời.”
Ôn Bối Du và Bạch Nãi Phủ trăm miệng một lời, đối với bọn họ mà nói, cuộc sống bây giờ đã là mĩ mãn rồi.
Nhưng mà Ôn Bối Du không ngờ rằng khi cô bước chân vào “Tập Đoàn Kim Tinh Thần” thì vận mệnh của cô đã bắt đầu thay đổi, sóng gió cũng từ từ nổi lên…
YZY
“Đúng rồi… nhanh một chút… nhanh chút nữa…” Tiếng rên rỉ dâm đãng của phụ nữ tràn ngập khắp phòng, có một người phụ nữ đang chống hai tay trên ghế sa lon, chổng mông lên cao, một đôi tay thon dài đang nắm lấy chiếc eo nhỏ của cô ta.
Người phụ nữ không ngừng bị xâm chiếm nhưng cô ta yêu chết cái cảm giác mãnh liệt này.
“Kêu lớn lên…” Lận Thừa đem vật cứng rắn của mình không ngừng ra vào u cốc. Anh thích tiến vào từ phía sau, như vậy sẽ làm anh hưng phấn hơn.
“A… A… Anh thật là giỏi.” Người phụ nữ không ngừng đong đưa mông của mình, đồng thời cũng tạo ra nhiều động tác khác nhau.
Hoàng Ny Cầm, là một minh tinh mới nổi, xuất thân là người mẫu, bây giờ đang tỏa sáng với sự nghiệp đóng phim.
Cô ta được người khác giới thiệu cho Lận Thừa, từ đó trở thành bạn tri kỷ của anh.
Hai người họ mới quen nhau ngày đầu tiên đã lên giường với nhau. Lận Thừa cũng nói rõ, cái anh muốn là một người bạn giường chứ không phải là thứ tình yêu nam nữ. Cô ta cũng nói, hai người chỉ là phối hợp rất ăn ý với nhau.
Đôi bàn tay của Lận Thừa nắm lấy bộ ngực đang đung đưa kia, dùng sức xoa nắn đỉnh hồng.
Anh lại tăng tốc độ, đem hai người đến đỉnh điểm của khoái cảm, cái cảm giác được cái u cốc ấm áp đó bao bọc thật là sướng…
Tay của anh đi tới hoa kính ướt át phía trước, không ngừng xoa nắn nó.
Đây là điểm mẫn cảm trí mạng của cô ta, đồng thời cùng lúc đó, Hoàng Ny Cầm lên tới đỉnh điểm cao trào, tràn ngập trong phòng toàn là tiếng rên dâm đãng…
Vào lúc cô ta tiết hoa dịch ra thì Lận Thừa cũng phóng thích chính mình.
“Hôm nay không phải là ngày anh đính hôn sao? Sao lại rãnh rỗi tới tìm em?” Hoàng Ny Cầm tắm xong, mặc bộ áo ngủ hấp dẫn trèo lên giường, đôi tay thon dài để lên trước ngực Lận Thừa.
“Sao, không thích anh tìm em à?”
Lận Thừa cười như không cười, khóe miệng khẽ nhếch. Lúc nào anh cũng bày ra bộ mặt không đúng đắn, làm cho người ta luôn không nhìn rõ được bộ mặt thật của anh.
“Anh biết em không phải là ý này mà.” Móng tay xinh đẹp của Hoàng Ny Cầm đùa nghịch điểm đỏ thẩm trước ngực anh: “Ngày đính hôn không phải là anh nhất định phải bồi vợ chưa cưới và người nhà cô ấy đi ăn sao?”
“Muốn ăn thì mấy người họ tự đi, anh không muốn đi.” Căn bản là anh không muốn ngồi cùng một phòng với bà mẹ kế đáng ghét kia.
“Ha, có ai làm chồng chưa cưới như anh không, vợ chưa cưới của anh, em đã từng gặp một lần, rất xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp.”
“Vậy thì sao, lên giường với anh thì cũng chỉ là phụ nữ dâm đãng.” Lận Thừa cười tà ác, anh vươn tay trừng phạt đầu v* của cô ta.
Hoàng Ny Cầm cười, vỗ nhẹ vào cái tay đang làm bậy của anh.
“Vợ chưa cưới của anh không phải ở trên giường là Thánh nữ đó chứ?”
Lận Thừa nhún nhún vai: “Anh cũng không biết.”
Hoàng Ny Cầm kinh ngạc nhướn mày: “Hai người chưa lên giường với nhau?”
“Bọn anh không có hứng thú với đối phương.”
“Vậy hôm nay ở bữa tiệc đính hôn cũng là diễn kịch à, bộ dạng thắm thiết đó làm em cũng phải tin đó.”
Hoàng Ny Cầm nghĩ hai người này có thể đổi nghề làm diễn viên được rồi đó.
Tay của Lận Thừa lại bắt đầu mân mê hai vú của cô ta
“Đừng nói đến chuyện mất hứng nữa, bây giờ anh không có hứng thú với chuyện đó…”
Nếu Lận Thừa không muốn nhắc tới thì cô cũng nên im lặng. Thân là bạn tri kỷ, cô biết lúc nào nên nói, lúc nào thì im miệng.
Hoàng Ny Cầm treo lên hông anh, Lận Thừa vén chiếc áo ngủ với miếng vải ít ỏi của cô ta lên, anh yêu chết cái quần lót này mà.
Đứa bé của anh lại cứng lên, anh trực tiếp xỏ xuyên qua nơi ướt át đó…
“A… A…” Tình dục lại tràn ngập khắp căn phòng một lần nữa.
Lận Thừa từ trước đến giờ đều tìm cách giải quyết áp lực bằng cách leo lên giường và đương nhiên là ở trên người phụ nữ.
YZY
Ba tháng sau.
Ôn Bối Du quả nhiên là may mắn, vào ngày thực tập cuối cùng cô được phân đến làm việc ở quầy tiếp tân của ngân hàng ở tầng một của Tổng công ty.
Mặc dù Bạch Nãi Phủ nói cô là một người ngu ngốc nhưng không thể không thừa nhận là cô làm việc rất nghiêm túc và cũng rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Có lẽ là vì từng mém chết nên hôm nay cô rất quý trọng cuộc sống của mình. Sinh bảo bối, thi đại học, dưới sự giúp đỡ của Bạch Nãi Phủ cô thuận lợi tiến vào làm việc tại “Tập Đoàn Kim Tinh Thần”.
Bây giờ cô đã có thể dựa vào chính mình để nuôi sống bản thân và con trai. Cho nên cô làm việc rất nghiêm túc, dĩ nhiên là còn có một nguyên nhân khác, chỉ cần cô hoàn thành công việc đúng thời hạn thì khi tan làm cô có thể về với bảo bối.
Vì vậy ba tháng sau, khi tổng công ty sắp xếp lại nhân viên thì đặc biệt chú ý tới Ôn Bối Du.
“Em? Lên gặp bộ phận thư ký để nhận công việc làm trợ lý thư ký.” Khi cấp trên báo tin tốt này cho cô thì cô rất vui mừng.
“Đúng, chiều nay cô lên trên đó trình diện với bộ phận thư ký, tiền lương thì bộ phận nhân sự sẽ điều chỉnh giúp cô.”
Trời ơi, mới vào làm chính thức được ba tháng liền được tăng lương. Ôn Bối Du vui đến mức muốn nhảy múa ngay trước mặt cấp trên ngay bây giờ.
Cô cảm ơn ông trời vì đã cho cô công việc tốt thế này.
YZY
Hôm sau, Ôn Bối Du đến trình diện với bộ phận thư ký.
Bộ phận thư ký ở tầng hai mươi bốn, có thể nói là “Dưới một người, trên vạn người.”
Tầng cao nhất là phòng làm việc của Tổng Giám Đốc và Phó Tổng Giám Đốc, tầng hai mươi bốn là nơi làm việc của ba vị giám đốc và ba trưởng phòng, cũng là nơi làm việc của bộ phận thư ký.
Bộ phận thư ký có bảy vị trí thư ký, chín vị trí trợ lý thư ký.
Ôn Bối Du đảm nhiệm vị trí trợ lý thư ký, cấp trên của cô là chị Mai, một người đã kết hôn và rất thân thiện.
Mặc dù công ty có lời đồn đãi là bộ phận thư ký người đẹp như mây, luôn ngấm ngầm đấu đá với nhau nhưng bề ngoài của Ôn Bối Du cũng chỉ bình thường, không thể liệt vào hàng người đẹp nên mọi người đối xử với cô cũng rất thân thiện.
Ôn Bối Du bị điều đến đây cũng gần nửa tháng, cô cảm thấy vui vẻ khi làm việc ở đây.
Trưa nay cô đang ăn trưa ở phòng ăn nhân viên thì bị chị Mai gọi điện kêu về gấp, nguyên nhân là trợ lý của Phó Tổng Giám Đốc mới gọi điện báo là mười phút nữa Phó Tổng Giám Đốc sẽ tới công ty, anh ta kêu bộ phận thư ký chuẩn bị mọi thứ.
Chị Mai vừa vội vàng làm việc vừa nhỏ giọng nói về tình hình nội bộ cho Ôn Bối Du nghe.
“Trước mắt cổ đông của công ty chia làm hai phe: Tổng Giám Đốc và Phó Tổng Giám Đốc là cổ đông lớn nhất, giám đốc Trần là người của Phó Tổng Giám Đốc. Cổ đông lớn thứ hai là giám đốc Đinh, gần đây có tin đồn là ông ta muốn chiếm lấy vị trí của Phó Tổng Giám Đốc, chị nghĩ tám phần là thật, nếu không tại sao Phó Tổng Giám Đốc và giám đốc Nghiêm vốn không hợp nhau mà hôm nay anh ta lại tới đây thăm giám đốc Nghiêm chứ. Chị và em đều làm việc dưới trướng giám đốc Nghiêm, cho nên phải xử sự khéo léo một chút, hiểu không?”
Ôn Bối Du vội vàng gật đầu.
Cô nghe thấy có nhân vật lớn đến đây thì liền hồi hộp, cô có chút hoài niệm về công việc đơn thuần ở ngân hàng trước kia.
“Ha ha, đừng lo lắng như thế.” Chị Mai vỗ vỗ vai cô: “Dù sao chúng ta cũng chỉ là nhân viên nhỏ bé, cho dù cấp trên có chuyện gì thì cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần làm tròn bổn phận là được.”
“Dạ.” Ôn Bối Du cười cảm ơn chị Mai.
“Em đi pha trà trước đi, nhớ dùng trà ô long ở trên tủ bên trái tầng trên cùng đó, đừng pha nước nóng quá.”
Ôn Bối Du vội vàng đi pha trà, đây là lần đầu tiên cô tiếp đón Phó Tổng Giám Đốc nên có chút lo lắng.
“Phó Tổng Giám Đốc đã đi vào phòng làm việc của giám đốc Nghiêm rồi, em bưng trà đi theo chị, bưng trà xong là em có thể ra ngoài.”
“Vâng” Ôn Bối Du theo đuôi chị Mai vào phòng làm việc của giám đốc Nghiêm.
Cô hít sâu vài hơi, muốn mình đừng lo lắng. Cô không dám ngẩng đầu lên, cô bưng trà cho giám đốc Nghiêm trước rồi mới tới Phó Tổng Giám Đốc.
“Cám ơn.”
Cô không nên ngẩng đầu lên.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này cô lại không nhịn được mà ngước mắt lên.
Ôn Bối Du vừa ngước mắt lên nhìn dung nhan của Phó Tổng Giám Đốc thì chạm phải ánh mắt của anh ta…
Xoảng!
Tách trà trong tay cô run bần bật, sau đó rớt xuống sàn nhà.
Thế giới trước mắt cô bắt đầu méo mó…
Làm sao có thể? Phó Tổng Giám Đốc lại là anh…
Hồ Lệnh Thừa, mối tình đầu của cô cũng là ba ruột của bảo bối.