*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6òn chuyện về Tiết Phương Hoa, Lục Minh cũng không nhiều lời. Anh chỉ nói: “Có thể cô ta đã chết, hoặc là đã được tự do rồi!”
Chuyện này đã có một kết thúc, thế nhưng chuyện khác vẫn chưa xong.
Bởi vì Giang Đóa Đóa đã lỡ miệng thừa nhận mình bỏ thuốc vào đồ ăn của bà nội nên tòa án đã bắt đầu mở phiên tòa.
Ngày nào cha mẹ của Giang Đóa Đóa cũng chạy đến cửa nhà Lục Minh kêu trời trách đất, xin Cảnh Y Nhân tha cho cô ta. Cho dù có làm ồn ào đến mấy, Cảnh Y Nhân cũng không cho bọn họ vào cửa. Bên ngoài lại có quân nhân canh gác nên bọn họ cũng không dám vào. Vương Thu Thủy đứng ngay cổng gào thét: “Y Nhân! Bác gái van xin con, tha cho chị2họ Đóa Đóa của con đi! Cho dù nó không tốt đến mấy, nó cũng lớn lên cùng con mà.”
Bà ta lo Cảnh Y Nhân không nghe thấy, còn cố tình mua một cái loa điện tử tự động đến nói đi nói lại. Nghe thấy câu nói như vậy, Cảnh Y Nhân nổi trận lôi đình, ước gì có thể tát chết Vương Thu Thủy. Cái gì mà bảo cô tha cho Giang Đóa Đóa, Giang Đóa Đóa tự mình phạm pháp thì liên quan gì đến cô? Đâu phải là cô đi bắt Giang Đóa Đóa?
Người trong nhà bọn họ làm sai, nhưng lại không bao giờ biết hối cải. Rõ ràng là Giang Đóa Đóa làm sai, bà ta nói như Cảnh Y Nhân cô đã làm chuyện gì thất đức vậy. Giang Đóa Đóa không ở trong tay cô, la hét8đòi người với cô để làm gì chứ?
Vương Thu Thủy cầm loa la hét, quân nhân đuổi bà ta mấy lần mà không được, cuối cùng mạnh tay kéo bà ta đi, một hồi sau bà ta lại đến la hét. Vương Thu Thủy đứng trước đường lớn cầm loa la hét, cứ mỗi lần quân nhân đến bắt là bà ta vừa chạy vừa hét.
Đại Đâu Đâu, Tiểu Đâu Đâu đang ngủ trưa, Vương Thu Thủy gào lên liền khiến hai bé giật mình tỉnh dậy, thân hình bụ bẫm sợ đến mức run lên. Hai đứa bé buồn ngủ quá nên mơ mơ màng màng ngủ tiếp, chưa được một phút sau tiếng hét lại vang lên. Cơ thể của Đại Đâu Đâu, Tiểu Đâu Đâu lại run rẩy, sợ tới mức trợn to đôi mắt tròn xoe.
Đại Đâu Đâu thì không sao,2nhưng Tiểu Đâu Đâu nhát gan, hoảng sợ tỉnh dậy liền khóc oa oa, khóc vài tiếng lại mơ màng ngủ, sau đó lại giật mình tỉnh giấc.
Cứ như vậy không biết bao nhiêu lần. Hai đứa bé đáng thương bị Vương Thu Thủy tra tấn như vậy, đầu đau như búa bổ. Cảnh Y Nhân tức quá, bước ra khỏi sân rồi mở cửa lớn. Vương Thu Thủy đang ở phía đối diện. Khi thấy cảnh Y Nhân đi ra, bà ta vội vàng chạy tới. Thấy Vương Thu Thủy chạy tới, bàn tay nhỏ nhắn đang giấu ở sau người của Cảnh Y Nhân cầm một cây súng bắn nước cao áp mà người giúp việc thường dùng để rửa xe bắn nước về phía Vương Thu Thủy. Xung lực của súng bắn nước cao áp vô cùng lớn, khiến Vương Thu Thủy2liên tiếp lùi về sau, cái loa công suất lớn cũng rơi xuống đất. Cả người bà ta ướt đẫm, ngồi bệt xuống dưới đất. Sao Cảnh Y Nhân có thể dễ dàng tha cho Vương Thu Thủy được, cây súng nước cao áp không ngừng bắn về phía bà ta. Vương Thu Thủy nâng cánh tay lên che mặt rồi che đầu, vừa la oai oái vừa tức giận mắng: “Cảnh Y Nhân! Đồ để tiện không biết kính trọng người lớn, mày hại Đóa Đóa nhà tao phải vào tù, coi chừng mày phải xuống địa ngục đó!”