*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi em hạnh phúc thì anh sẽ rời đi, khi em gặp nạn, anh lại xuất hiện.
Nhạc Phong được máy bay trực thăng đưa về Bệnh viện Thành phố đã là tối muộn ngày hôm đó. Trải qua cuộc phẫu thuật, viên đạn trên lưng anh ta đã được lấy ra. Viên đạn này bắn sát trái tim Nhạc Phong, chỉ cần sai lệch một milimet, có lẽ anh ta đã mất mạng. Trong cuộc phẫu thuật hãi hùng khủng khiếp đó, Nhạc Phong vẫn luôn được truyền máu. Đợi đến lúc kết thúc cuộc phẫu thuật, khi Nhạc Phong tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau. Nhạc Phong khăng khăng không chịu ở bệnh viện. Lục Minh không còn cách2nào, đành phải tự mình đưa anh ta về Kim Sắc Niên Hoa. Mệt mỏi suốt ba ngày, người có thể lực như Lục Minh cũng chịu hết nổi. Sau khi đưa Nhạc Phong đến Kim Sắc Niên Hoa, Lục Minh ôm con về nhưng anh cũng sắp không chịu được nữa rồi.
Thẩm Nguyệt lái xe chở Lục Minh về.
Sau một quãng thời gian phải dốc hết sức lực, hậu quả là vừa nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé trước mắt, Lục Minh lập tức thả lỏng cả người, nằm xuống giường là anh ngủ ngay. Phát sốt cả đêm nên Lục Minh ngủ được sâu hơn, tới lúc này anh đã hồi phục lại tinh thần rồi.
Đúng lúc Lục Minh8đang đứng trên hành lang lầu hai suy nghĩ đến mức ngẩn ra, đột nhiên một đôi tay nhỏ bé từ sau lưng duỗi ra rồi ôm lấy hông của anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát sống lưng của Lục Minh.
Lúc này Lục Minh mới hoàn hồn, khóe miệng cong lên, bàn tay to lớn đặt lên bàn tay nhỏ bé đang ôm mình.
Lục Minh nhẹ giọng nói: “Tỉnh giấc sao?” “Vâng!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân đang kể sát vào lưng của Lục Minh, cô khẽ gật đầu: “Không ngủ được!”
“Lục Minh!” Cảnh Y Nhân đột nhiên gọi cả tên lẫn họ của anh. Vẻ mặt của Lục Minh bỗng chốc cứng lại, anh thản nhiên rừ”2một tiếng. “Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã đưa Tiểu Đâu Đâu về an toàn!”
“Đồ ngốc!” Lục Minh xoay người, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cúi người xuống hôn lên đôi môi mềm mại ấy...
Kim Sắc Niên Hoa.
Suốt cả tuần trời, thỉnh thoảng Nhạc Phong lại phát sốt, sau đó mới dần chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn. Nhạc Nhu mời hết tất cả bác sĩ mà mình có thể mời đến.
Máy móc dùng để chữa bệnh đều được mua và lắp đặt trong phòng tổng thống. Lục Minh cũng mời một bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng ở nước ngoài đến giúp. Mấy ngày nay, mỗi ngày Cảnh Y Nhân đều gọi điện thoại cho Nhạc2Phong. Nhạc Nhu lo cô sẽ sinh lòng nghi ngờ, mỗi lần gọi tới thì cô ấy đều nghe điện thoại, lấy đủ loại lý do bảo Nhạc Phong không ở đây, còn không thì cho người khác nghe điện thoại, nói với Cảnh Y Nhân: “Cô này! Mong cổ đừng gọi điện thoại cho Nhạc Phong nữa. Bởi vì cổ mà tôi và anh ấy đã cãi nhau rất nhiều lần. Nhạc Phong ngủ rồi, cố đừng gọi điện thoại đến đây nữa.” “...” Những cuộc điện thoại như vậy khiến cảnh Y Nhân cảm thấy rất xấu hổ. Cô chỉ muốn hỏi mấy hôm nay rốt cuộc Nhạc Phong đang làm gì thôi, mí mắt của cô vẫn luôn giật6giật, cảm thấy không yên lòng.
Nào ngờ vào buổi tối lại có một người phụ nữ nghe điện thoại.
Nhạc Phong có bạn gái là chuyện tốt, thảo nào gần đây anh ta rất bận rộn, hóa ra là đang yêu đương sao.