Bà ta thẹn quá hóa giận, cả vú lấp miệng em.
“Nó có chỗ nào giống phụ nữ mang thai hả? Mặt mũi non nớt, có đứa nào còn trẻ như thế đã mang thai không? Dù có thì chắc chắn là ăn cơm trước kẻng, không biết xấu hổ để dính bầu, người trẻ tuổi bây giờ dễ dãi thế đấy!” Cảnh Y Nhân tức giận, bất ngờ đứng bật2dậy khỏi ghế, nếu không phải bà ta lớn tuổi thì cô đã cho bà ta một bạt tai rồi.
“Vậy bà làm gì có điểm nào giống người già, ngoài khuôn mặt đầy nếp nhăn ra thì chẳng có điểm nào giống cả. Bà không thể chứng minh bà là bà lão, vì sao tôi phải nhường chỗ cho bà? Bây giờ ở đâu cũng có người giả trang thành6bà lão, cậy già cả đi khắp nơi lừa người khác nhường ghế đấy!” Cảnh Y Nhân lấy lời của bà ta, trong bầu vẽ gáo” mà phản bác lại bà lão. (*) Trông bầu vẽ gáo: Ý là dựa theo dáng vẻ mà bắt chước theo. Mắng xong, trong lòng thoải mái hơn, cô ngồi xuống ghế, tỏ ý không muốn nhường chỗ. Bà ta tức giận đến nỗi7cả người run lên, chợt túm cánh tay Cảnh Y Nhân kéo cô ra.
Cảnh Y Nhân đột nhiên hất tay: “Bà có chịu để yên hay không? Chỉ là một chỗ ngồi thôi, bà ngồi xuống được lợi lộc gì sao?”
Hành khách bên cạnh khuyên bảo: “Bà ơi, sao bà cứ phải cướp ghế với một người phụ nữ mang thai thể, có cần thiết phải làm vậy không? Đằng4trước cô ấy cũng có người trẻ tuổi sao bà không mắng người ta?”
“Đúng đấy!” “Đúng đấy!” Mấy hành khách thấy chướng mắt, thì thào nói nhỏ. “...” Bà lão chột dạ, chẳng phải bà ta thấy người ta là đàn ông cao to nên mới không dám bắt người ta nhường ghế hay sao. Cô bé trước mặt nhỏ xinh, trông yếu ớt như thế, ai chẳng biết nếu6muốn ăn hồng phải chọn quả mềm, nhưng Cảnh Y Nhân lại không phải quả hồng mềm. Cô vịn một tay lên lưng ghế đằng trước, ngồi vắt chân, tay còn lại cướp lấy cái ô kẹp trong khuỷu tay của bà ta cảnh cáo. “Bà còn chạm vào tôi lần nữa thì tôi sẽ chọc bà đấy!” Cảnh Y Nhân lớn tiếng đe dọa.
Không ra oai phủ đầu loại người này một lần, thể nào họ cũng được đằng chân lân đằng đầu cho mà xem.
Bà ta sợ tới mức bả vai run lên, sau đó kêu gào:
“Trả lại ô cho tạo, đó là ô của tao! Đồ gái điếm, dám làm phản à!”
Cảnh Y Nhân cầm ô trong tay, giương cằm nhỏ lên, dùng đầu nhọn của ô chỉ vào bà ta.
“Khi nào đến điểm xuống tôi sẽ trả lại cho bà, bà cách xa tôi ra một chút. Nếu không thì đừng trách tôi chọc cho bà phải nhập viện đấy, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.” Bà ta lùi ra sau hai bước, giữ khoảng cách với Cảnh Y Nhân. Hành khách bên cạnh khẽ cười trộm, bà ta cậy già mà bắt nạt một người phụ nữ mang thai, bị như thế là xứng đáng, chẳng ai muốn giúp bà ta cả. Cảnh Y Nhân hạ ô xuống, coi nó là gậy chống mà lười nhác chọc xuống mặt đất. Bà ta chỉ có thể nghiến răng tức giận, âm thầm nắm chặt nắm đấm, miệng liên tục thầm mắng: “Không tôn trọng người già, không được chết tử tế! Chiếm chỗ ngồi mà còn cãi lý, không biết xấu hổ!” Cảnh Y Nhân mặc kệ bà ta, nếu không phải bây giờ sức khỏe của cô vẫn còn yếu, hơn nữa bé con trong bụng hình như đang thấy bất bình cho cô mà liên tục đá loạn xạ thì cô đã quạt bay bà ta rồi. Còn khoảng hai điểm nữa là điểm dừng gần bệnh viện thành phố. Trước khi đến nơi, Cảnh Y Nhân đứng dậy trước, kéo tay một cô bé đang đeo cặp sách nãy giờ đứng cách mình không xa. Cảnh Y Nhân đã sớm chú ý tới cô bé gầy nhỏ ấy, khi xe vừa đi vừa dừng, cô bé ấy không đứng vững nổi, liên tục nghiêng ngả, nên cô muốn nhường ghế cho bé học sinh tiểu học trong khoảng chưa đến mười tuổi đó. Sau đó, Cảnh Y Nhân tung nhẹ cái ô trong tay về phía bà lão, bà lão lập tức đón lấy, miệng vẫn liên tục mắng Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân mặc kệ, nhanh chóng xuống xe, bỏ lại một câu: “Nhường chỗ ngồi là vấn đề tự nguyện của mỗi cá nhân, không ai có nghĩa vụ bắt buộc phải nhường chỗ cho người già.”