“Cô như thế này...”
“Tôi không sao! Xin hãy đưa tôi đi cùng để lấy nó!” Nhạc Nhu bám chặt lấy Lục Minh, chỉ sợ anh nói một chữ “Không“. Lục Minh ngước mắt lên nhìn Hắc Long.
Hắc Long tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Nhạc nhu! Em dám đi thử xem!” Khóe miệng Lục Minh cong lên, giờ mới hiểu vì sao Nhạc Nhu nhất định bảo anh phải đi lấy đồ vào lúc này. Hóa ra, Nhạc Nhu vẫn luôn bị2Hắc Long giam lỏng. Anh giúp Nhạc Nhu cũng coi như là đáp lại ân tình cho nhà họ Nhạc.
Nghĩ vậy, Lục Minh nhìn Hắc Long, thản nhiên mở miệng: “Xin lỗi! Ngài Hắc Long, tôi nhất định phải đưa cô ấy đi lấy đồ!”
Nói rồi Lục Minh kéo Nhạc Nhu đi.
“Đứng lại!” Hắc Long tức giận gầm lên. Lục Minh không để ý tới khí thế ác liệt của Hắc Long mà cứ thế kéo Nhạc Nhu cùng đi ra chỗ6đỗ xe ở bên ngoài.
Hắc Long tức giận chạy đuổi theo. Ngay lúc Nhạc Nhu định lên xe Lục Minh, anh ta điên cuồng gào lên: “Tôi bảo em đứng lại có nghe thấy không!”
Nhạc Nhu giật mình, cô sững người lại, đứng bên ngoài cửa xe. Lục Minh ngoái đầu nhìn Hắc Long rồi đi vòng qua phía trước để lên xe ngồi. Hắc Long cương quyết đi đến đứng trước mặt Nhạc Nhu.
Nhạc Nhu lo sợ nhắm chặt mắt lại,7chờ đợi cơn đau ập đến.
Nào ngờ cô chờ mãi mà không thấy đau đớn, chỉ cảm nhận được một bờ vai ấm áp.
Hắc Long nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta mang theo nỗi đau buồn khó mà phát hiện được.
Anh ta biết, Nhạc Nhu muốn chạy trốn khỏi anh ta, nhưng trong lòng anh ta vẫn luôn có một tia hy vọng rằng cô sẽ ở lại. Cho dù không phải vì Hắc Long anh,4mà vì Cầu Cầu, cô sẽ ở lại, sẽ quay lại phải không? Đôi mắt thâm trầm của Hắc Long nhìn Nhạc Nhu đang nhắm chặt mắt, vẻ mặt cô trông như đã sẵn sàng chịu đòn, trong lòng anh ta liền cứng lại.
Anh ta cởi áo gió của mình, nhẹ nhàng khoác lên vai Nhạc Nhu rồi cúi người, nhỏ giọng cảnh cáo bên tai cô: “Em đi lấy đồ xong mà dám không quay về thì tự biết hậu quả6rồi đấy!” “...” Nhạc Nhu hơi ngạc nhiên, chầm chậm mở mắt ra.
Trong mắt cô lóe lên sự hoảng hốt, cô không trả lời mà lạnh lùng lườm Hắc Long, tiếp đó khom lưng chui vào xe. Sau đó, Nhạc Nhu chán ghét nhìn Hắc Long, mạnh mẽ sập cửa xe lại.
Lục Minh khởi động xe rồi rời đi... Hắc Long ngẩn ngơ nhìn xe của Lục Minh biến mất khỏi tầm mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười tự giễu.
Anh ta rũ mắt xuống để che đi vẻ cô đơn nơi đáy mắt. Chỉ huy Lý đã đuổi theo phía sau. “Vương tử Hắc Long! Ngài xem, chuyện hợp tác của tôi...” Hắc Long thu lại vẻ mặt đó, khôi phục vẻ độc tài, ngang tàng như trước. “Ông đã lớn tuổi rồi, nên về nhà nghỉ ngơi thì hơn!” Anh ta lạnh lùng ném lại một câu rồi xoay người rảo bước vào trong nhà. “...” Chỉ huy Lý ngây người đứng tại chỗ. Cuộc giao dịch và kế hoạch của ông ta đã thất bại như vậy sao?
Lục Minh lái xe đến khu nhà cũ mà Nhạc Nhu nói. Anh bình thản nhìn Nhạc Nhu một cái qua gương chiếu hậu. Bộ dạng của cô ấy thật sự rất nhếch nhác. “Phía sau ghế cô ngồi có một cái túi, bên trong có thứ có dùng được, còn có một đôi giày nữa.” Những đồ đạc trong đó đều là của cảnh Y Nhân. Cái túi nhỏ đựng đồ đạc lặt vặt và đôi giày dự phòng của Cảnh Y Nhân đều để ở phía sau. Nghe vậy, theo bản năng Nhạc Nhu vặn người lấy một túi đồ trang điểm nhỏ lấp lánh ở chỗ để đồ phía sau lưng ghế. Cô mở khóa kéo của chiếc túi ra.
Trong túi có rất nhiều son môi màu sắc khác nhau, băng đô, dây buộc tóc, kẹp tóc đính kim cương, và mấy chiếc lược nhỏ.
Chỉ riêng những chiếc kẹp tóc được đính kim cương thật này, cái nào cái nấy đều có giá trị không nhỏ.
Nhạc Nhu nhìn một lượt, cảm thấy không tiện dùng cho lắm.