Khi Hắc Long nhìn thấy dãy số trên màn hình điện thoại của Lục Minh, con người anh ta co rút lại.
Gương mặt anh ta tối sầm, cắn răng nhìn Lục Minh chằm chằm. “Anh uy hiếp tối à?” Trên điện thoại di động2của Lục Minh chính là số điện thoại của tổng thống nước F, cha của Hắc Long. Hắc Long nói với cha mẹ là tới nước Z để bàn công việc, tiện thể gia tăng quan hệ hữu nghị quốc tế. Nhưng thực tế6anh ta tới đây để tìm Nhạc Nhu. Nếu như cha biết được thân phận thật sự của Nhạc Nhu thì con trai Cầu Cầu của anh ta sẽ gặp nguy hiểm.
Hắc Long vẫn luôn lấy chuyện này ra uy hiếp Nhạc Nhu nhưng7chưa bao giờ anh ta nghĩ sẽ thật sự làm như vậy. Lục Minh hoàn toàn không có giao tình với anh ta, thậm chí anh ta còn gây không ít phiền toái cho Lục Minh. Thế nên Hắc Long không dám xác định4Lục Minh có bôi nhọ mình trước mặt tổng thống hay không.
Nếu như Lục Minh nói cho tổng thống rằng mẹ của cầu Cầu chính là người nhà họ Nhạc, cả đời này anh ta cũng đừng hòng được gặp lại Nhạc Nhu.
Nghĩ tới6đây, đáy lòng Hắc Long chợt thắt lại... “Cậu có thể coi là như vậy!” Lục Minh nhướn mày, nói nhẹ như không. Đối với kẻ không nói đạo lý, đã ăn trộm còn nhận là đồ của mình thì anh chỉ có thể dùng biện pháp “vỏ quýt dày có móng tay nhọn” để xử lý thôi. Hắc Long tức đến nghiến răng, siết chặt nắm tay. Gương mặt lạnh lùng, cương nghị của anh ta nhìn Lục Minh bằng ánh mắt lạnh như băng, đối chọi với Lục Minh. Lát sau, cuối cùng Hắc Long vẫn thỏa hiệp, anh ta đột nhiên giơ tay lên: “Mang đồ ra đây!” Trong giọng nói cứng rắn để lộ ra sự không cam lòng. Vệ sĩ đứng sau Hắc Long lập tức xoay người đi lên tầng lấy đồ. Chẳng mấy chốc, vệ sĩ cầm trên tay một món đồ được quấn quanh bằng miếng vải bố cũ mang đến.
Anh ta đi từng bước tới trước mặt Lục Minh, giao cho anh món đồ bằng hai tay.
Khóe miệng Lục Minh cong lên, nhận lấy món đồ trong tay vệ sĩ.
“Ngài Hắc Long là người thông minh, hiểu rõ thế nào là nặng, thế nào là nhẹ!” Nói rồi Lục Minh liếc mắt nhìn chỉ huy Lý.
“Giao dịch giữa hai nước tốt nhất nên tìm tổng thống để đàm phán cho thỏa đáng, giảm bớt những chuyện không may xảy ra giữa chừng, nếu thiếu sót thủ tục gì, người chịu thiệt cũng chỉ là ngài Hắc Long thôi!”
Nói rồi Lục Minh xoay người rời đi.
“Lục Minh, cháu có ý gì?” Chỉ huy Lý tức đến nghiến răng. Lục Minh không thèm để ý tới ông ta mà bước nhanh về phía cửa chính. Anh vừa đi tới cửa chính liền nghe thấy phía sau vang lên giọng nói yếu ớt của một cô gái.
“Lục Minh!”
Nghe vậy, Lục Minh dừng bước, theo bản năng quay đầu lại. Anh chỉ thấy một cô gái đầu tóc bù xù đang đứng trên cầu thang, cô mặc một bộ áo ngủ thắt đai gợi cảm đang mệt mỏi chống đỡ cơ thể, sắc mặt trắng bệch. “...” Thái dương Lục Minh giật giật, con ngươi hơi co lại. Khó có thể hình dung Nhạc Nhu thường ngày ăn mặc như đàn ông và cô gái mang vẻ đẹp mảnh mai, yếu đuối này là cùng một người. Nhạc Nhu đi chân trần nhanh chóng chạy từ trên cầu thang xuống. Mỗi bước đi của cô đều vô cùng tốn sức, tất cả là do cái tên chết tiệt Hắc Long hai ngày nay đã đùa giỡn khiến cô không còn ra hình người, cả người mệt nhoài. Nếu không phải Cầu Cầu nói cho cô biết Lục Minh đã đến, cô còn tưởng Hắc Long đang nổi giận ở dưới tầng nên mới ồn ào như vậy. Thấy vậy, Hắc Long sầm mặt lại, tiến lên ngăn cản Nhạc Nhu. “Em làm gì thế?” Nhạc Nhu dùng sức đẩy Hắc Long ra, rồi nhanh chân lao đến trước mặt Lục Minh, cả người lảo đảo, suýt nữa đã ngã nhào xuống, may mà Lục Minh kịp đỡ được cô. “Cô Nhạc Nhu có chuyện gì không?”
Nhạc Nhu ghì chặt cánh tay của Lục Minh, hôm nay nếu cô không thể rời đi cùng anh thì không còn cơ hội nào nữa.
Cô mang vẻ mặt mong chờ nhìn Lục Minh.
“Ngài Lục, còn có một thanh kiếm đang ở chỗ của tôi. Tôi dẫn ngài đi lấy. Xin ngài nhất định phải giao cho anh trai tôi!”