Vợ À! Hãy Đến Đây Chà Đạp Anh Đi

Chương 27: Bắt Cóc




"Anh thích kiểu ngực to hả?" cô hỏi mà không khỏi thầm nghiến răng.

Ngực to nhưng óc còn không bằng hạt nho thì dùng làm gì?

"Không, anh thích kiểu ngực em, không to không nhỏ, đủ dùng để nhào nặn thành hình bánh bao là được"

"...."

"À, nếu ngực em có thể phát triển thêm, vậy để nó to hơn một chút anh lại càng thích hơn"

"...."

Phát triển thêm?

Hắn coi cô là trẻ em chưa 18 sao?

Ninh Ninh cúi xuống nhìn ngực mình.

Nhỏ đâu mà nhỏ?

Thứ cần có đều có, thứ cần to cũng đủ to, sờ tới sờ lui cũng đâu phải không sướng tay, nhỏ chỗ nào chứ?-----------

"Thiếu phu nhân, người có chuyển phát nhanh"

Cô vừa ăn sáng xong, một nữ hầu liền vội vàng đi vào đưa cho cô một món đồ.

Ninh Ninh nghi ngờ nhận lấy món đồ kia, sau đó khẽ mở ra chỉ thấy một cái thiệp mời trong đó.

'Buổi tiệc từ thiện'

Không có tên người gửi, chỉ có ngày tháng cộng với địa điểm tổ chức bữa tiệc.

Ninh Ninh không khỏi nhíu mày, là nhân vật thần bí nào vậy?

Muốn chơi trò thầm bí với cô sao? Đến cũng thật đúng lúc, dù sao cô cũng đang ở nhà phát chán.---------Hai ngày sau.

Buổi dạ tiệc từ thiện.

Tám giờ tối, trước khách sạn đã vô cùng náo nhiệt.

Sau khi Ninh Ninh đi vào liền trông thấy người bên trong túm năm tụm ba uống rượu trò chuyện.

"Thưa cô, cô muốn uống một ly Champaigne không?"một nhân viên phục vụ bê rượu Champaigne đi tới, cung kính đưa rượu trên khay cho cô.

Ninh Ninh lịch sự nhận lấy nhưng cũng không có uống.

Đợi người phục vụ đi rồi, cô mới tiến tới bên cạnh bàn tiệc bánh ngọt, chọn một loại vị cô thích ăn.

Nhàm chán!

Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi sao vẫn chưa thấy kẻ thần bí kia.

Ăn xong bánh ngọt, cô quyết định đi thẳng vào nhà vệ sinh, tạm thời tránh xa đám đông.

Phía sau lưng cô, một ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô, môi khẽ cong lên một nụ cười quỷ dị.

Có mấy tên áo đen cũng lần lượt đi theo sau cô.

Hành lang nhà vệ sinh, Ninh Ninh vừa rẽ qua liền bị đánh úp một cái, còn chưa kịp phản ứng người đã ngất đi.-------Nước Anh.

Trong phòng họp.

Một dáng vẻ anh tuấn phong trần khẽ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Lâu lâu môi không khỏi cong lên.

"Tổng Giám đốc, hạng mục lần này có thể được tiến hành từ tháng sau, anh xem có được không?"

"...."

"Tổng Giám đốc?"

"Tổng Giám đốc?"

"À" Diệp Hạo Nhiên bừng tỉnh, khẽ trả lời một tiếng "có thể" sau đó lại tiếp tục dán mắt vào màn hình.

Trong màn hình là hình ảnh lúc ngủ say của cô, quả thực là đáng yêu a.

Hắn nghĩ, có phải giờ này cô đang nhớ hắn sắp chết.

"Tổng Giám đốc vậy hạng mục lần này có thể được thông qua sao?"

"Ừm"

"Vậy tôi có thể..."

"Anh có vợ chưa?"

"Dạ?"

Câu hỏi đột ngột khiến người đang báo cáo và cả khám phòng họp đều kinh ngạc, ngơ ngác nhìn về phía hắn.

"À...tôi...tôi có rồi, thưa Giám đốc" người báo cáo khó hiểu không dám nhìn hắn, lắp bắp mở miệng, anh ta không biết nãy mình có nói sai gì không?

"Anh ra nước ngoài được mấy hôm nay, vợ anh có nhớ anh không?"

"À...chắc...chắc cũng có"

"Có phải vợ anh nhớ anh đến sắp chết"

"Dạ...À...chắc là vậy"

"Vậy anh có nhớ vợ không?"

"Dạ có ạ"

"Tốt, tan họp"

Mọi người: "...."

Trước khi rời đi hắn còn không ngừng vỗ vỗ vai người báo cáo lúc nãy động viên mấy cái.

"Nhớ thường xuyên phải gọi điện cho vợ, nên nhớ, đừng để vợ phải chờ đợi lâu, phụ nữ là loài động vật mất máu bảy ngày mà vẫn không chết, thì anh biết họ nguy hiểm như thế nào rồi đấy, liệu mà làm chồng cho tốt"

Người báo cáo: "...."

Tự dưng hôm nay lại được Tổng Giám đốc quan tâm, đúng là khiến lòng người run sợ.----------Bên trong một căn phòng.

Ninh Ninh tỉnh lại thấy mình đang ở trong một căn phòng xa hoa khiến cô không khỏi xuýt xoa.

Đệch!

Bọn bắt cóc bây giờ cũng thật lắm tiền ha, thuê căn phòng đẹp như vậy làm gì?

Vừa nghĩ tới số tiền thêu căn phòng này cô thật xót dùm cho chúng.

"Đại ca, con nhóc này tỉnh rồi"

Nghe thấy giọng nói, Ninh Ninh ngước mắt lên chỉ thấy có hẳn mười mấy tên đàn ông đứng vây xung quanh cô.

M*nó có cần khoa trương vậy không? Tưởng cô là người ngoài hành tinh chắc.

"Ê, người anh em, cởi trói cho tôi đi, mỏi tay lắm rồi"

"Mày là cái thá gì mà dám ra lệnh cho đại ca tụi tao"

Một tên đàn em đá đá chân cô, cao giọng quát.

Nghe vậy, lúc này Ninh Ninh mới để ý kỹ từng người trên họ, miệng không khỏi cảm thám.

Xấu quắc, không đẹp bằng chồng cô.

"Trai bao ngày nay đều xấu vậy sao?"

"...."

"Bà chủ của mấy người cũng nghèo như vậy sao? Tìm trai cho tôi, ít ra cũng phải là dạng tiểu soái ca, tiểu thịt tươi siêu cấp đẹp trai đó chứ?"

"Mẹ nó, con này, mày chán sống rồi phải không? Mày tưởng mày là ai, mẹ thiên hạ chắc, sắp chết đến nơi rồi còn không biết"

Tên đó vừa dứt lời, đã thấy Ninh Ninh đứng dậy từ dưới đất lên, trói trên tay không biết đã được cởi từ lúc nào, thân thể nhanh nhẹn đá văng tên kia bay xa một cước.

Chỉ thấy cô đá liên tiếp vài tên nữa, tiếp giày cao gót kêu cộp cộp, một thân liền váy màu đỏ đi đến chiếc bàn ở giữa ngồi gác một chân lên, môi mỏng khẽ nhếch.

"Tao không thể làm mẹ thiên hạ, nhưng tao có thể làm bà nội thiên hạ được không?"

Watt:meokarry2109Truyện: Vợ À! Hãy Đến Đây chà đạp Anh Đi!!!