"Là bố mày đây"
"...."
Không khí trong phút chốc như ngưng đọng lại cho đến khi...
"Con gái tao đâu? Còn tao là bố vợ mày đây"
"...."
Một giọng nói âm trầm nghiêm nghị từ đầu dây bên kia vọng lại khiến Diệp Hạo Nhiên không khỏi sững sờ trong giây lát.
Bố vợ?
Thôi xong!
Lần này hắn coi như toang thật rồi!
M*n thực sự là bố vợ ...
Diệp Hạo Nhiên trong lúc đang kinh ngạc không biết nên trả lời như nào đành tắt điện thoại cái rụp.
"Hạo Nhiên, là bố em gọi sao?"
Ninh Ninh ở một bên nghi ngờ hỏi hắn, chỉ thấy dáng vẻ giống như đứa trẻ mắc lỗi của hắn khẩn trương chạy về cần lấy tay cô.
"Ninh Ninh, anh..."
"Sao vậy?"
"Anh...Anh lỡ đắc tội với bố em rồi, em nói xem liệu bố có bắt em ly hôn với anh không?"
"Ly hôn?"
Ninh Ninh ngờ vực hỏi hắn, lại thấy dáng vẻ càng lúc càng khẩn trương của hắn mà khiến cô không khỏi muốn cười.
Gì vậy? Hắn cũng lo xa quá đi, cứ nghĩ ba cô là người nhỏ nhen vậy sao?
Người đàn ông nhỏ nhen, hẹp hòi cũng chỉ có hắn mà thôi!
Cô còn đang mải thưởng thức dáng vẻ đứng ngồi không yên của hắn, cả người liền bị hắn kéo đi về phía trước ra đến gần cửa.
"Này, làm gì vậy?"
"Đi theo anh"
"Làm gì?"
"Mua quà"
Quà?
Ninh Ninh trố mắt nhìn hắn, đang yên đang lành tự dưng kéo cô đi mua quà làm gì?
"Anh...anh định mua quà cho em hả?"
"Ảo tưởng" Diệp Hạo Nhiên khẽ liếc cô một cái: "Là quà tạ tội, mua cho bố em"
"...."
"Nói đi, bố em thích cái gì?" vừa nói hắn vừa kéo cô đi ra ngoài.
"Em không biết"
"Tiền, quần áo, nếu là quần áo thì bố em thích màu gì?...À...còn đồng hồ, biệt thự, vàng, bạc,....bố em thích cái gì nhất?"
Cô vừa đi vừa nghe hắn liệt kê một đống quà mà đầu không khỏi có chút choáng.
"Hình như bố em đều không thích cái gì cả"
"Không thích?" nghe vậy Diệp Hạo Nhiên khẽ dừng lại, quay sang nhìn cô nhíu mày: "Bố em thực sự không thích cái gì sao?"
"Ừm...À có một thứ""
"Là cái gì?"
"Là em"
"...."
"Bố em thích nhất là em, vì em là con gái duy nhất của bố, nếu được, anh cũng có thể tặng em..."
"Không được"
Chưa kịp nói xong, cô đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.
Cả người Ninh Ninh lập tức bị Diệp Hạo Nhiên bế lên, xoay lưng đi về hướng ngược lại.
"Này, quà..."
"Câm miệng, em là của anh"
"...."
"Bố em cũng không được phép"
"...."
Ninh Ninh được hắn ôm đi về phía phòng ngủ, cả người tựa vào trong lòng ngực của hắn, nghe tiếng tim đập từng nhịp của hắn, môi không khỏi vẽ nên một độ cong hạnh phúc.
Người đàn ông này không chỉ hẹp hòi nhỏ nhem, mà còn có tâm hồn trẻ con như vậy, bản tính chiếm hữu cũng mạnh như vậy?
Nhưng đây là người đàn ông của cô...Cô thích.-----------Sáng sớm hôm sau.
Mấy ngày trước nghe nói Diệp Hạo Nhiên phải bay đi Anh quốc để công tác, vậy nên sáng sớm hắn đã đi rồi.
Ninh Ninh vốn định dậy sớm chút để tiễn Diệp Hạo Nhiên. Kết quả, tối qua cô ngủ trong vòng tay hắn quá ngon, quá say, lúc đi hắn cũng không đánh thức cô dậy. Khi cô thức dậy thì hắn đã không thấy đâu.
Quản gia nói mới sáng sớm hắn đã đi rồi.
Trong phòng ăn.
Ninh Ninh ngồi ăn sáng một mình bên bàn, buồn chán dùng thìa khuấy cháo trong bát.
Thật sự không ngờ, chẳng qua Diệp Hạo Nhiên chỉ bay sang Anh mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, vậy mà mới mấy phút không thấy hắn, cô đã nhớ hắn rồi.
Renggg!
Bỗng nhiên, điện thoại để trên bàn bất chợt reo lên, Ninh Ninh cúi mắt nhìn thì thấy số điện thoại của Diệp Hạo Nhiên đang nhấp nháy trên màn hình.
"Dậy rồi?" một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Ừ"
"Bảo bối! Có phải là nhớ anh muốn chết"
"Nhớ" cô không chút do dự trả lời.
Bên kia im lặng mấy giây sau đó mở miệng.
"Anh cũng nhớ em"
"...."
"Em ăn sáng chưa"
"Đang ăn, không có anh không ngon miệng chút nào" vẻ mặt cô hờn dỗi, tựa như người bên kia có thể nhìn thấy.
"Anh biết" hắn ở bên kia khẽ cong môi: "vắng anh em đương nhiên ăn không ngon miệng rồi! Vốn anh là bữa chính, không được 'ăn' anh làm sao ngon miệng được"
Ninh Ninh: "...." người đàn ông này có thể đứng đắn một chút được không?
"Ông xã, nếu muốn em 'thịt' anh thì anh mau mau về sớm một chút, đừng để người ta phải chờ lâu a"
Diệp Hạo Nhiên khàn giọng, cười nhẹ: "Ừm, nhất định không để em phải chờ lâu, ngoan, nhớ ăn hết bữa sáng cho anh, một miếng cũng không được chừa"
Ninh Ninh khẽ bĩu môi thì thầm: "Anh coi em là heo sao"
"Ừm, nuôi heo để thịt"
"...."
"Dạo này thấy em gầy đi, sờ không sướng tay chút nào, mông nhỏ, ngực nhỏ, ở nhà nhớ bồi bổ để nó to lên, về nhà thấy em giảm cân nào là anh liền 'bắn' chết em"
"....."