Vịt Xấu Xí Là Giúp Việc Của Tôi

Chương 3




6.

Sau khi tan làm, tôi không có hoạt động gì, tôi có vấn đề về tư tưởng.

Đúng 4 giờ 30, tôi ra khỏi công ty và ttrở về căn hộ của mình.

Khi đến cửa thang máy, tầm nhìn của tôi bị hạn chế và tôi đã va vào một vòng tay lạnh lẽo.

“Xin... xin lỗi!” Tôi nhanh chóng lùi lại và cúi đầu xin lỗi.

Nhưng vì lùi quá nhanh nên tôi bị vấp và mất thăng bằng.

Khi tôi nghĩ rằng mình sẽ té đau thì tay tôi bị kéo lại và tôi ngã thẳng vào lòng người đàn ông trước mặt, mùi thơm thanh mát xộc ngay vào mũi.

Một giọng nói trầm thấp vang lên phía trên đầu tôi: “Ôm đủ chưa?”

Tôi vội vàng đứng dậy, vẫn tiếp tục xin lỗi và nhìn lên. Chết tiệt, anh ta đẹp trai quá!

Tôi thề, tôi không phải là người chỉ thích nhìn ngoại hình, nhưng anh ta thật sự đẹp trai. Đôi mày sắc nét, đôi mắt màu đen tuyền tinh khiết như đá đen. Mũ bóng chày đen, bộ đồ thể thao đen trông rất hợp với anh ta.

Đồ đạc của anh ta rơi tứ tung trên sàn, tôi vội vàng nhặt chúng lên.

Khi nhìn chữ trên bao bì, tôi không thể bình tĩnh.

Anh ta thực sự có thể mua được món ăn của "Hương Vị Độc Đáo”, điều này khiến tôi có chút ghen tị.

Nhà hàng này luôn luôn kín chỗ, không nhận giao hàng và phải đặt trước một thời gian dài để được ăn tại đó.

Khi tôi đang định hỏi anh ấy về cách anh mua được những món đấy thì anh ta đã giật lại những chiếc đĩa từ tay tôi rồi quay người bỏ đi.

Tôi giật giật khoé môi. Anh ta sợ tôi cướp đồ ăn của anh ta sao?

Trong khoảnh khắc, tôi đã thoáng nhìn thấy chiếc vòng cổ quen thuộc.

“Đợi chút!” Tôi đã ngăn anh ta lại.

Người đàn ông quay lại: "Có chuyện gì?"

Tôi nhìn chăm chú vào dây chuyền đá trên cổ anh ta và cố hỏi: "Xin hỏi anh mua dây chuyền này ở đâu? Tôi rất thích nó.”

"Ừ, cái này à.” Người đàn ông cúi xuống nắm chặt viên đá và giọng nói có chút hoảng hốt khó nhận ra.

“Tôi tình cờ nhặt được hòn đá này ở trấn Vu Điền. Được rồi... tôi còn có việc phải làm, nên tôi xin phép đi trước."

Người đàn ông nhanh chóng bước vào thang máy, như thể có con sói đang đuổi theo anh ta.

Tôi nhìn cửa thang máy đã đóng lại và lúc này mới tỉnh táo, tự trách bản thân có phải tôi đã làm anh ta hoảng sợ. Nhớ lại những gì anh ta nói, tôi thấy hứng thú. Trấn Vu Điền? Nghe thật quen.

7. (𝗠𝗮̂̀𝗻 𝗰𝗮́𝗶 𝗰𝗵𝘂̛𝗼̛𝗻𝗴 𝗻𝗮̀𝘆 𝗻𝗼́ đ𝗼́𝗶 𝗯𝘂̣𝗻𝗴 𝗱𝗮̃ 𝗺𝗮𝗻. 𝗧𝗿𝗼̛̀𝗶 𝗼̛𝗶, 𝗰𝘂̛́𝘂 𝘁𝘂𝗶 𝗧.𝗧)

Khi bước vào cửa, điều đầu tiên tôi chú ý là nhìn cái cổ của Sâu Sâu.

Vòng đá đen yên lặng nằm ở trên cổ nó. Tôi thở nhẹ nhõm, lúc nãy trong lòng tôi bỗng xuất hiện một ý nghĩ vô cùng ngớ ngẩn.

"Quạc." Nhìn chú vịt ngoan ngoãn cầm dép đến, lần đầu tiên tôi cảm thấy căn hộ trống vắng này giống như một ngôi nhà.

Tôi có chút cảm động, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em, Sâu Sâu."

Chú vịt ưỡn ngực chậm rãi đi đến bàn ăn. Mùi thơm của đồ ăn phảng phất khắp phòng.

Thịt thăn được phủ một lớp nước sốt trong suốt thơm ngon, nước súp cá trắng sữa tươi trông rất tuyệt, những miếng cá phi lê đều đặn được điểm xuyết bằng bắp cải ngâm màu xanh và ớt cay đỏ tươi. Thịt ngon, vị chua cay, cá không hề có mùi tanh, thịt lợn xốt giấm bên ngoài giòn bên trong mềm, càng ăn càng thấy quen thuộc.

"Món này... từ đâu ra vậy?"

Chú vịt đang cầm cây lau sàn, liếc tôi một cái, ánh mắt có chút ngập ngừng và áy náy.

Càng nhìn chú vịt, tôi càng thấy đáng ngờ, tay cầm đũa của tôi dừng lại.

Đột nhiên nhớ lại chàng trai "Hương Vị Độc Đáo" mà tôi gặp ở lối ra thang máy, tôi giật mình và nói với vẻ hoảng sợ: "Em không ăn trộm mấy món này đấy chứ?”

Chú vịt kêu "Quác", quay lưng và chạy vào ổ.

Tôi nhíu mày, mở camera quan sát và chuyển thời gian đến năm giờ. Quả nhiên, trong hình ảnh, chú vịt tự tin cầm túi đồ ăn đi ra từ thang máy bước vào nhà.

Tôi nhấn nút tạm dừng, kéo chú vịt ra và đưa điện thoại đến trước mắt nó.

Cơ thể nhỏ bé đang di chuyển lập tức cứng đờ, và đôi mắt đầy lạc lõng.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn xoe của nó, nói từng chữ một: "Sau này không được ăn cắp đồ nữa, lần này thì bỏ qua, không được lặp lại. Ngày mai, em phải theo chị đi xin lỗi người ta.”

Chú vịt quay đầu, dường như không hài lòng. Tôi búng lên đầu nó, và nó không quan tâm đến tôi suốt ba ngày sau.

Toà nhà F không có nhiều dân cư, nên việc tìm một người không khó, nhưng quản lý toà nhà lại bảo rằng nơi này không có người như tôi tả.

Dần dần, tôi cũng quên đi chuyện này.