Đã hai ngày trôi qua kể từ khi họ rời thị trấn Leca để đi dự bữa tiệc sinh nhật thứ mười tám của thái tử. Vio thở dài, đau đầu trước vấn đề bất ngờ phát sinh.
Hiện tại, cậu đang ngồi trong phòng trọ của mình, đối diện là Cheval. Từ lúc bắt đầu vào phòng, Cheval đã lúng túng nhìn lảng đi chỗ khác chứ không chịu đối mặt với cậu.
“Ngài Cheval, ta vốn không có sở thích nhúng mũi vào chuyện tình của người khác, nhưng… hẳn ngài cũng nghĩ chuyện cô ấy đá ngài sau khi bị ngài cầu hôn một cách đột ngột là bình thường nhỉ?”
Rille đứng phía sau lưng ghế của Vio. Dù dáng vẻ thoạt trông rất sợ hãi với vị hiệp sĩ ở trước mặt, đôi mắt đỏ lại lạnh lùng như thể đang nhìn thứ sâu bọ.
Dường như Cheval đã bị trúng tiếng sét ái tình với Rille. Hắn lập tức tỏ tình ngay sau khi tất cả bắt đầu lên đường. Chỉ là thay vì thổ lộ theo cách truyền thống, hắn lại nhảy cóc tới bước hỏi thẳng, “Em có muốn đến phòng của tôi không?” Quá tức giận, Rille đã tung một cú lên gối rồi bỏ chạy.
Nhưng việc đá vào sứ giả của thái tử không phải là trò đùa, cả Rille cũng thấy sợ hãi nếu phải gánh chịu hậu quả cho hành động của mình. Thế nên cô đã tìm Vio xin ý kiến, dẫn đến có cuộc họp thảo luận về những gì đã xảy ra như bây giờ.
“Thay vì tình một đêm, hãy chọn một mối quan hệ không gây ra bất kỳ rắc rối nào trong tương lai. Ta sẽ rất khó chịu nếu người hầu của mình bị nhầm với gái bán hoa. Thậm chí đây còn có thể xem đây là lời xúc phạm với ta.” Vio nhìn Cheval, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng. Vio nhận ra mình đang tức giận, đây là thứ cảm xúc hiếm khi xảy ra. Nhưng với cậu, Rille giống như một người chị vậy. Thế nên cậu rất ghét nếu có ai đó đối xử một cách thiếu tôn trọng với cô.
“Chủ nhân…” Rille lẩm bẩm, không nén nổi xúc động.
“Ta hoàn toàn hiểu cách nhìn của những người xung quanh về gia đình mình, cũng biết đến món nợ đau khổ đè trên vai những người hầu của anh trai. Ta không muốn người hầu của ta phải trải qua loại chuyện đó. Hay ngài nghĩ rằng chỉ cần có thân phận sứ giả của thái tử làm lá chắn thì có thể đi lung tung làm bất cứ thứ gì tùy thích?”
“K-không, không phải vậy…” Cheval cúi đầu xấu hổ. Vio nghe thấy càng thêm cáu, đang tính hỏi hắn như thế là có ý gì thì Legion đã bất ngờ lên tiếng, “Cậu Violant, thứ cho tôi thô lỗ, nhưng xin cậu đừng quá phát giận. Cheval là… Tôi nên diễn đạt sao nhỉ… Anh ấy toàn thất bại trong chuyện tình cảm.”
“Này, Legi…”
Legi lập tức dùng tay phải nắm chặt lấy vai trái của hắn. Có vẻ lực siết khá mạnh khiến hắn dừng ngay câu tranh luận còn chưa kịp thành hình.
“Cậu nhìn cái mặt này đi. Có thể lúc trước anh ta từng là một tên chơi bời thành tính, nhưng kết cục của những mối rung động thật lòng đều luôn là bị người ta từ chối thẳng thừng. Đây chỉ là một gã sầu tình thôi.”
“Xin hãy tha thứ cho tôi! Tôi đã định tỏ tình, nhưng những lời nói ra lại hoàn toàn trái với suy nghĩ trong đầu mình. Tôi không cố ý làm ra vẻ như đang đùa giỡn với cô ấy!” Cheval nói trong tuyệt vọng, mặt mũi đỏ bừng.
À… Hóa ra là vậy… Anh ta là kiểu sẽ cư xử vụng về đối với người mà mình nghiêm túc hả?
Theo đó, cơn giận của Vio cũng xẹp xuống. Khóe mắt liếc qua phía Rille. “… Rille, dường như mọi chuyện chỉ hiểu lầm mà thôi.”
Rille không nói một lời nào, hai tay bắt chéo tạo thành một chữ X thật lớn.
Cậu quay lại nhìn Cheval. “Có vẻ nữ thần may mắn không mỉm cười với ngài rồi, ngài Cheval.”
Cheval gục đầu xuống bàn, trái tim như tan nát. Legion vỗ lưng hắn đầy thương hại.
“Rille, có lẽ vấn đề đã được giải quyết nên giờ cô có thể quay về phòng được rồi. Nhưng nhớ khóa cửa trước khi nghỉ ngơi nhé.”
“Tất nhiên rồi ạ. Cảm ơn chủ nhân rất nhiều.” Rille cúi đầu chào, đôi mắt lạnh lùng trừng Cheval nhiều thêm một lần trước khi rời khỏi phòng.
Cô ấy còn ghét ngài hơn cả Legi nữa, ngài Cheval à…
Vio thấy thật đáng thương, nhưng hắn nên trả giá cho những sai lầm của mình, một lần nữa. “Ngài Cheval, trước khi tỏ tình với một người phụ nữ, tôi nghĩ có rất nhiều cách để tán tỉnh cô ấy, chẳng hạn như tặng hoa hoặc mời đối phương đi ăn chẳng hạn.”
“… Hoa?” Cheval ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, mày chau lại.
Legion lập tức xin lỗi nhanh như chớp, “Xin cậu tha thứ. Tên này chưa từng có một mối tình nào thuần khiết như vậy cả…”
“Hả… Vậy là anh ta có kinh nghiệm trong các mối quan hệ thể xác? Thế có hơi…” Vio tự hỏi liệu Cheval có bừa bãi quá không. Ngoài ra cậu cũng thấy có chút chán ghét. Cheval lại xụ mặt xuống.
“Ư-ừm… Dù sao thì, hãy cố gắng để cô ấy thích ngài trước đã. Ví dụ, ngài có thể tặng hoa, đồ ngọt, hay những thứ mà phụ nữ yêu thích. Hoặc có lẽ là mời cô ấy đi hẹn hò…”
Đột nhiên, Cheval nắm lấy cả hai tay cậu. “Ngài Violant!”
“Hả!” Vio ngả ra lưng ghế nhằm tạo khoảng cách giữa hai người.
“Tôi không muốn từ bỏ cô Rille! Xin ngài hãy cho phép tôi được tán tỉnh cô ấy!”
Chủ nhân dinh thự can thiệp vào chuyện yêu đương của ngươi hầu là một điều rất đỗi bình thường. Nhưng Vio không có ý định nhúng tay vào nhiều. Như vậy quá rắc rối.
“… Này, Cheval?” Legion gọi, trên mặt là một biểu cảm đáng sợ. Anh nắm lấy cổ áo sau của Cheval và kéo hắn tách ra khỏi Vio.
Không hiểu sao Cheval liền tái mét mặt mày, hét lên, “Không phải như vậy!”
Vio tự hỏi ý của hắn là gì. “Ngài Cheval, tạm thời ngài đừng không vô duyên vô cớ tiếp cận Rille. Hãy xin lỗi cô ấy một cách chân thành. Nếu cô ấy từ chối thì từ bỏ. Ta xin miễn bình luận về chuyện tình cảm của những người hầu, nhưng nếu Rille cảm thấy khó chịu hay sợ hãi, vậy đó hoàn toàn chính là một vấn đề khác. Còn lại cứ thoải mái.” Vio trả lời.
Gương mặt của Cheval lập tức rạng rỡ hẳn lên. “Cảm ơn rất nhiều! Tôi sẽ chú ý!”
“Nhưng nhớ tránh xa cô ấy sau khi mặt trời lặn. Ve vãn cũng có chừng mực thôi.”
“Tôi biết rồi. Thực sự cảm ơn ngài!”
Khác với khi mới bước vào phòng, Cheval lúc đi ra vui vẻ tới mức nhảy cẫng lên.
Một tiếng thở dài thoát khỏi môi Vio.
“Cậu Violant, tôi xin lỗi,” Legion nói. “Tôi cũng sẽ để mắt đến anh ấy.”
“Ừ, làm đi, Legi. Giờ chúng ta đang ở bên ngoài nên có hơi khó trông chừng anh ta.”
“Vâng.” Legion cúi đầu, như thể xấu hổ thay cho hành vi của người thân nhà mình.
Chà, mình đoán nếu như bạn bè của mình mà cũng gây ra chuyện như này thì cảm xúc lúc đó chắc sẽ không khác gì anh ta bây giờ đâu…
Vio hắng giọng nhằm xua tan bầu không khí. “Phải nói sao ta? Bạn của anh cũng thú vị đấy nhỉ?”
“Đôi khi anh ta hành xử như một tên ngốc vậy, nhưng thật sự là người tốt. Vậy nên nếu có thể, ừm, xin cậu đừng quá lo lắng…”
Cả người Legion toát lên vẻ u buồn, đáng thương.
“Anh ta là bạn của anh nên chắc chắn là một người tốt. Đủ rồi, ta sẽ để chuyện này lại cho Rille.”
“Cảm ơn cậu Violant.” Legion thở phào một hơi dài.
“Mười chín ngày sau chúng ta sẽ đến thủ đô nhỉ? Sẽ ổn cả chứ? Dù sao thì ta vẫn rất vui vì Cheval không lạm dụng chức vị của mình.”
“Kể cả khi có là sứ giả của Thái tử Điện hạ đi chăng nữa, anh ta cũng không thể sử dụng quyền hạn của mình cho những việc như thế kia. Tôi chắc chắn sẽ ổn thôi. Và anh ta hẳn sẽ cẩn thận hơn sau khi đã tự mình trải nghiệm cú đá của Rille.”
“À…” Nhắc đến nó, Rille đã từng nhầm Legion là một tên trộm rồi tung cước đá bay anh ra xa. Lúc nhớ lại chuyện đó, nổi lo lắng trong lòng Vio dường như được giảm bớt.