Sau khi Vio rời khỏi phòng, trên nét mặt điềm tĩnh của Cheval lập tức xuất hiện nụ cười. “Đã lâu không gặp, Legi!”
“Ừ, đã lâu không gặp, Cheval.”
Họ bắt tay nhau thật chặt. Sau đó, Cheval thả lỏng dựa vào ghế dài. “May là cậu vẫn ổn. Mọi người đều lo lắng vì không có ai nhận được tin tức gì từ cậu. Ít nhất cậu cũng nên gửi cho chúng tôi một lá thư.”
“Cậu biết tôi viết thư tệ lắm mà?” Legion đáp, nhìn sâu vào Cheval. Hắn vẫn dễ đọc vị như trước, anh lộ rõ vẻ thất vọng.
Cheval cũng là một thường dân như Legion. Nhưng hắn có mái tóc vàng và đôi mắt xanh, những thứ thường thấy trên người quý tộc. Nếu hắn giữ im lặng trong vẻ ngoài đó thì thật sự sẽ trông như một quý tộc trẻ. Chỉ là hắn hoàn toàn không biết cách che giấu cảm xúc của mình, hiện ra xuất thân khiêm tốn trước mắt mọi người.
“Điện hạ cũng lo lắng lắm đấy. Trước đây bọn tôi không có nói với cậu, nhưng ai ai cũng đều cho rằng chỉ có bị ngu mới đi nộp đơn xin phục vụ cho gia đình Lesserhain khét tiếng thôi.”
“Nhưng tôi sinh ra ở đây. Muốn làm việc cho quê hương mình không phải là lẽ đương nhiên sao?
“Đó là lý do cho việc cậu vứt bỏ danh vọng trong Hiệp sĩ Hoàng Gia à. Bộ cậu không thấy nhục nhã khi làm vậy chỉ để phục vụ cho gia đình Lesserhain sao?”
Sự khó chịu bùng lên trong lòng Legion. Anh sẳng giọng, “Cậu hỏi tôi câu này bao nhiêu lần rồi? Tôi muốn phát ốm với chúng rồi đấy.”
“Tôi cứ tưởng cậu đang làm việc ở thị trấn Nada, nhưng giờ lại ở cái vùng sâu vùng xa này. Thật ra tôi có ghé qua thị trấn Nada trước khi đến đây. Dù tôi là sứ giả của Thái tử Điện hạ, bọn họ vẫn hành xử vô cùng thô lỗ. Tôi vốn nghĩ mình cũng phải chịu cảnh như vậy ở đây, cơ mà hơi bị thất vọng đấy.” Cheval đến gần, thì thầm vào tai Legion, “Này, hồi nãy vị con trai của công tước kia giả vờ đấy hả?”
Legion tỏa sát khí đầy mình, trừng mắt với Cheval. “Cheval, nếu cậu còn xúc phạm cậu Violant như vậy nữa, tôi sẽ làm đối thủ của cậu.”
Cảm nhận được sự nghiêm túc của anh, Cheval lập tức rút lui. “N-n-này, bình tĩnh. Tôi thấy sợ vì biết cậu đang không đùa đấy.”
“Tất nhiên là tôi nghiêm túc.” Legion thờ ơ đáp, nhấp một ngụm trà. “Cậu nói rằng mục đích của cậu là cùng tôi đến thủ đô hoàng gia, nhưng đó là lời nói dối nhỉ? Thật ra cậu tới đây để quan sát cậu Violant.”
“… Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Cheval, cậu vẫn nói dối tệ như trước. Tôi đã cảnh báo cậu đừng có bộc lộ cái nụ cười yếu ớt đó bất cứ khi nào cậu cố nói dối.”
Cheval tặc lưỡi đầy bực bội. Thật không may, vì từng là bạn cùng phòng và từng là người cùng đội, Legion tường tận từng thói quen của Cheval. Đặc biệt là những cái xấu. Cheval nhíu mày. “Cậu định ép tôi nói ra mọi chuyện?”
“Không. Cậu Violant là một người thông minh. Tôi nghĩ cậu cũng biết cậu Violant không định nói ra vì giữ phép lịch sự với cậu.”
Cheval dường như bất mãn với câu trả lời của Legion. “Tôi chỉ biết rằng ấn tượng đầu tiên của mình là ngài ấy khác hẳn với lời đồn. Chẳng phải người ta nói ngài ấy mắc bệnh nên không thể đi ra ngoài sao? Trông vẫn ổn mà.”
“Thật sự là lúc trước cậu Violant không thể đi ra ngoài. Nhưng hôm qua đã xảy ra một chuyện khủng khiếp và nó như một liệu pháp sốc đối với cậu ấy. Thế nên giờ đây, cậu ấy rốt cuộc không còn lên cơn hoảng sợ khi bước ra ngoài dinh thự nữa. Quả là nhẹ lòng.”
“Nếu cậu thấy nhẹ nhõm đến vậy thì sao phải gồng nắm đấm kinh thế? Một lần nữa, cậu đáng sợ lắm đấy có biết không.”
“Đó là vì tôi tức giận với kẻ khiến cậu Violant thành ra như vậy. Hắn làm tôi muốn phát cáu,” Legion thú nhận, cơn thịnh nộ xông lên đỉnh đầu.
Cảnh tượng trước mắt khiến Cheval rùng mình. “Ai đào ra lá gan đi gây thù với cậu thế? Khiếp thật.”
Khi Legion tự hỏi liệu trông mình có đáng sợ như lời của Cheval hay không, tiếng cười của Flora từ bên ngoài truyền vào trong tai họ. Thời điểm dời mắt sang cửa sổ, bọn họ nhìn thấy có một cô bé đang hưng phấn kéo tay trái của Vio đi dạo trong khu vườn.
“Anh ơi, anh ơi. Nhìn này! Em đã trồng những bông hoa này nè!”
“Ồ, tuyệt thật đấy Flora! Em giỏi quá!”
“Nhỉ? Ed cũng nói như vậy. Bác ấy bảo em rất giỏi trồng hoa.”
Thần kinh căng chặt gần như được thả lỏng hoàn toàn khi Legion nhìn thấy cảnh hai người cười đùa, cảm xúc điên cuồng trong lòng anh lập tức dịu đi. Cheval dõi theo từng nét mặt của Legion, một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi. Hắn lẩm bẩm. “Chẳng thể nào hiểu nỗi. Nhìn cảnh này khiến tôi có cảm giác như mình đang ở đâu đó chứ không phải trong lãnh địa của Lesserhain.”
Legion liếc sang Cheval, đột nhiên anh nở một nụ cười. “Tôi sẽ không nói gì thêm. Cậu có thể tự mình chứng kiến. Nhưng nếu cậu tính làm gì đó kỳ lạ với cậu Violant, cậu sẽ phải đánh bại tôi trước đã. Hiểu chứ?”
“Ối, đáng sợ quá. Bệnh ám ảnh chủ nhân của cậu lại nặng thêm nữa... Thế giới này tàn rồi.” Cheval nói, vờ như đang tuyệt vọng. Nhưng hắn sớm từ bỏ trò nhìn mặt đoán lòng mà cười lên toe toét. “Này, Legi. Có muốn đến quán rượu nào đó trong thị trấn không? Lâu rồi chúng ta chưa đi.”
“Tôi không ngại đến thị trấn, những cứ uống trong phòng tôi đi. Nếu không ta sẽ không thể trở về trước khi đóng cổng thành.”
“Hả, vẫn nghiêm túc như mọi khi?” Cheval đứng dậy, thất vọng thở dài.
---
Cheval vui vẻ thăm thú khắp dinh thự, có lẽ là vì hắn đang đi cùng Legion.
Sau khi Vio viết xong thư trả lời cho thái tử, cậu liền giao nó cho Cheval. Trong khi Jill và Rille chuẩn bị hành lý đến thủ đô hoàng gia, Vio đã cho gọi các kiểm tra viên thuế đến phòng làm việc để sắp xếp mọi việc trong những ngày mình vắng mặt.
Đầu tiên, cậu nhấn mạnh rằng bọn họ vẫn phải tiếp tục công việc dù thiếu cậu. Cũng như đề cử Rouker lên làm phó thị trưởng, rồi yêu cầu ông nên ưu tiên trùng tu các bức tường của thị trấn. Thị trấn Leca sẽ sớm bước vào những ngày đông sau mùa hè ngắn ngủi này. Xét đến tính nguy hiểm trong việc sửa chữa vào độ tuyết rơi, Vio muốn nhiệm vụ này phải được hoàn thành trước khi đông đến. Cuối cùng, cậu đề nghị các kiểm tra viên thuế hãy gửi thư bằng ngựa nhanh hoặc là chim ưng tới cung điện hoàng gia nếu xảy ra bất kỳ vấn đề khẩn cấp nào.
Như vậy, Vio đã hoàn tất mọi công việc của mình.
Sau khi tiễn các kiểm tra viên thuế, Vio vào bếp để uống một tách trà. Nhưng vì không thấy có Rille, cậu quyết định đun một ít nước và tự mình pha trà. Khi đang đợi nước sôi, Cheval xuất hiện.
“Làm phiền rồi. Có thể cho tôi một cốc nước hoặc tách trà...” Cheval lơ đãng nói. Nhưng nhìn thấy là Vio, hắn lập tức đứng thẳng lưng.
Vio tặng hắn một nụ cười không để tâm. “Ngài Cheval, tôi đang pha trà đây. Ngài không phiền nếu tôi chuẩn bị cho ngài một tách chứ?”
Cheval trợn mắt. “Kh-Không... Đó... S-Sao tôi có thể để chủ nhân của dinh thự làm như vậy...” Trong cơn hoảng loạn, hắn lỡ cắn vào đầu lưỡi của mình.
Vio chỉ dồn lực chú ý vào cái ấm, phớt lờ hắn.
Có ai đó lên tiếng, “Cheval? Cậu đang làm gì ở đây?”
Cheval xoay lại, “A, Legi. Tới đúng lúc lắm!” Rồi hắn tiến lên kéo Legion đang hoang mang vào bếp.
Thời điểm nhìn thấy Vio đứng bên quầy, vẻ mặt anh thoắt cái chuyển thành hoảng sợ. “Cậu Violant, để tôi chuẩn bị trà cho cậu!” Anh nói, vội lên thay Vio.
Nhưng Vio chỉ cười, “Ồ, Legi. Anh cũng muốn uống một tách trà hả?”
“Cậu Violant, cậu không nghe rõ tôi vừa nói gì sao?!”
“Đừng làm ta mất hứng.”
“Hừm.” Legion vẫn cứng đầu bất chấp sự từ chối của Vio.
“Legi.”
Legion gục vai như chấp nhận thất bại. “Tô… tôi hiểu rồi.”
Vio vừa chuẩn bị ấm trà vừa vui sướng tạo tư thế người chiến thắng. Lúc xếp đặt các dụng cụ bằng bạc cần thiết, cậu bảo các hiệp sĩ cứ ngồi xung quanh bàn bếp. Sau khi khéo léo rót trà ra tách, cậu tới cái kệ lấy ít kẹo hoa Leca. Cuối cùng đặt chúng vào đĩa trước khi ngồi xuống ghế.
“Thử một cái xem, ngài Cheval. Đây là những viên kẹo làm từ hoa Leca. À, ta quên hỏi. Ngài có thích đồ ngọt không?”
“Thích chứ, nhưng tôi khá xấu hổ khi…”
Cheval trông bồn chồn hẳn lên. Legion cũng như vậy. Vio uống trà, trong lòng thầm hỏi bọn họ bị gì. Cậu nói, “Ngài Cheval, ta đã sắp xếp xong công việc của mình ở đây, thế nên ta dự định sẽ lên đường vào ngày mốt. Ngày mai ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.”
“Được.”
“Legi cũng vậy.”
“Rõ.”
Vio gật đầu đầy hài lòng, cậu nhấp một ngụm trà. Ngay lúc này, Rille bước vào bếp, nhìn thấy chiếc ấm đã được dùng, cô giận dỗi.
“Chủ nhân! Cậu lại như vậy nữa! Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi. Hãy gọi tôi bất cứ khi nào cậu muốn uống trà. Sao cậu cứ luôn muốn tự pha trà vậy?!”
“À, Rille. Cảm ơn cô đã chăm chỉ làm việc. Chuẩn bị hành lý thế nào rồi?”
“Dù phu nhân có nói trong thư là đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng chưa chắc sẽ không có gì thiếu sót. Chúng tôi vẫn phải đảm bảo rằng cậu có đủ mọi thứ cho các nhu cầu cần thiết của mình. Tôi và ông Jill đang lên danh sách từ nãy tới giờ.”
“Ta biết rồi. Vậy ta giao mọi việc lại cho cả hai.” Vio cười.
Rille đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ. Nhưng sau đó liền tỉnh táo và nổi giận thêm lần nữa. “Hừ, chủ nhân! Xin đừng thay đổi chủ đề như vậy!”
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng ta có thể yêu cầu cô pha cho ta một tách trà khác không? Sau cùng, trà cô pha vẫn là ngon nhất.”
“Thế đành chịu thôi,” Rille thở dài. Nhưng trái với lời phàn nàn của mình, cô trông rất thỏa mãn khi cầm ấm trà lên, đôi tai thỏ trên đầu còn run run.
“Đáng yêu quá…” Cheval thì thầm.
Hả? Vio và Legion quay sang nhìn Cheval, chỉ thấy hắn đực mặt ra ngắm nhìn Rille.