Violant of the Silver

Chương 14




Trước buổi trưa, Vio nghe thấy tiếng vó ngựa truyền vào từ bên ngoài cửa sổ. “Có vẻ như họ đã quay về.”

“Vừa đúng lúc tới bữa trưa, cậu có muốn ăn chung với họ không?” Legion hỏi.

“Có chứ. Không biết quý cô nhỏ sẽ kể câu chuyện gì cho ta nghe đây.” Vio mỉm cười, mong đợi đôi mắt sáng lấp lánh của Flora khi em kể lại những gì mình đã nhìn thấy trong thị trấn. Cậu mới vừa tính xong chi phí chuẩn bị cho chiến tranh nên thật sự rất đau đầu. Sự hiện diện của cô em gái chắc chắn sẽ an ủi cậu nhiều hơn bình thường.

Rời khỏi phòng làm việc ở tầng một, cậu tiến thẳng đến đại sảnh. Sau đó tìm thấy Flora trong bộ váy màu hồng của em ở trước cửa.

“Flora, chào mừng em trở lại. Thị trấn thế nào?”

“Anh trai!” Với gương mặt đẫm nước mắt, Flora chạy về phía Vio.

Cậu lập tức phản ứng lại, cúi người xuống ôm em. “Cô Calia, chuyện gì đã xảy ra?”

“Thứ lỗi cho tôi, ngài Violant. Công nương Flora tình cờ gặp một kẻ khả nghi ở trong thị trấn… Chúng tôi đã cứu cô ấy ngay lập tức, nhưng có vẻ cô ấy còn thấy sợ hãi.”

Vio trợn trừng trước báo cáo của Calia, cậu hỏi bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể. “Flora? Có đau ở đâu không?”

Nhưng em không đáp lại một tiếng nào, chỉ bám chặt lấy cậu không buông. Calia trả lời thay em, “Cô ấy không bị thương.”

Trong lòng cậu nhẹ nhõm hẳn đi. “Ta sẽ nghe chi tiết sau. Quan trọng bây giờ là phải xoa dịu Flora trước. Jill, ông có thể chuẩn bị một ít trà đen và mật ong được không?”

“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.” Jill nói, ông lập tức đi vào bếp.

Vio đặt Flora xuống chiếc ghế dài êm ái. Dù vẫn còn run sợ nhưng em đã buông cậu ra. Có lẽ em đã thấy bình tĩnh hơn sau khi được cậu xoa lưng an ủi. Vio ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu em. “Flora, không sao đâu. Ở đây em an toàn.”

“Thật sao?”

“Phải. Nhìn đi, Legion chính là vị hiệp sĩ giỏi nhất vương quốc này. Và Calia cũng là hiệp sĩ mà em tự hào nhỉ?”

Tên của họ đột nhiên được xướng lên, Legion và Calia mỉm cười đầy ngượng ngùng. Ngay lúc đó, Rille xuất hiện với một cái khay có chiếc tách ở trên. Cô phẫn nộ nói, “Còn có tôi nữa! Công nương, xin hãy yên tâm. Nếu có ai đó đến đây để hại cô, tôi sẽ nghiền chúng thành bột!”



Dường như xem những lời nói đáng yêu đầy quyết tâm của Rille là một câu đùa, Flora cuối cùng cũng bật cười. “Nhưng trước đó kẻ thù sẽ làm cô bị thương đấy.”

Vio cạn lời, chỉ biết cười trừ.

Bất chấp suy nghĩ của Flora, Rille thật sự có thể “nghiền chúng thành bột” một cách dễ dàng. Khi cô đá bay Legion, Rille chắc chắn trông rất dũng cảm như một chiến binh. Là một nạn nhân của cô ấy, Legion quay mặt đi với biểu cảm phức tạp.

“Niềm vui của tôi là được nhìn thấy nụ cười của công nương. Đây, mời cô thưởng thức tách trà.”

Flora gật đầu, nhận tách trà đen pha mật ong từ tay Rille. Uống xong, em thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nét mặt vẫn cứng đờ.


Sau một lúc suy nghĩ, Vio lật mở lòng hai bàn tay. “Flora, anh sẽ cho em xem một thứ thú vị. Hãy nhìn kỹ hai bàn tay anh nhé.”

Đôi mắt Flora ánh lên sự tò mò, em nhìn chằm chằm vào tay cậu. Vio đọc một câu thần chú Tinh linh ma thuật.

“Lắng nghe mong muốn của ta. Hỡi vô số ánh sáng, lấy hình dạng của những con bướm và tung bay. Hãy sáng lên nào!” Theo đó, lòng bàn tay cậu phát sáng. Vô số chú bướm được hiện thực hoá bay ra.

“Oaaa!” Flora tròn xoe mắt, em dõi theo những chú bướm bay lượn khắp phòng. Những chú bướm bay lơ lửng trên trần nhà, rải xuống các vảy ánh sáng mỗi lần đập cánh.

Đây là phiên bản niệm chú của ma thuật mà Vio đã từng cho Rille xem. Chỉ là lần đó, cậu đã sử dụng vòng tròn phép. Sự khác biệt giữa chúng là vòng tròn phép sẽ giúp ta dễ dàng thêm vào một vài điều kiện hơn. Những chú bướm mà Rille nhìn thấy đã được thiết lập để rải những cánh hoa thay vì vảy.

“Chúng thật đẹp! Em chưa từng nhìn thấy ma thuật nào như thế này.”

“Đây là một ma thuật do anh tạo ra. Em thích nó chứ?”

“Vâng!” Flora phấn khích, em gật đầu thật nhiều lần. Vio cười toe toét, vỗ tay một cái. Câu thần chú bị huỷ, những con bướm cũng biến mất.

Flora tỏ ra thất vọng, nhưng vẻ chán nản bao trùm lấy em vào lúc nãy đã mờ đi. Vio bắt đầu hỏi, “Vậy Flora, chuyện gì đã xảy ra? Em có thể nói cho anh biết được không?”

Em gật đầu, kể lại mọi thứ.


---

Trong khu mua sắm, Flora xuống xe. Em đi dạo với Calia và cô hầu gái Anna. Sau khi tham quan thần điện, toà thị chính và quảng trường đài phun nước ở trung tâm thị trấn, Flora quyết định đi mua sắm.

Tại cửa hàng đồ thuỷ tinh, Flora tìm thấy một con búp bê hình hoàng tử bằng thuỷ tinh. Nó có bầu không khí giống như Vio vậy, nên em lập tức quyết định mua nó. Ngay sau đó em rời khỏi cửa hàng, mong được cho Vio nhìn xem.

Vào thời điểm em vừa bước ra cửa, chuyện đó xảy ra.

“Công nương Flora?”

“Vâng?” Flora trả lời theo phản xạ. Lúc quay lại, em bắt gặp một người đàn ông xa lạ.

Trong khi đó, Anna đang trả tiền cho con búp bê thuỷ tinh và Calia đang chất những món đồ mà Flora đã mua ở nơi khác lên xe ngựa. Cả hai đã không chú ý đến em khi người đàn ông đó đến gần cô bé.

Ấn tượng đầu tiên của Flora về người đàn ông đó là, hắn ăn mặc quá nóng đối với một ngày mùa hè. Sau đó em cảm thấy hơi khó chịu. Hắn đội mũ trùm đầu kín mít, che đi cả đôi mắt, còn đeo một chiếc mặt nạ vải che đi mọi thứ từ mũi trở xuống.

“Đúng như tôi nghĩ.” Người đàn ông lẩm bẩm. Đột nhiên, hắn vươn tay nắm lấy cánh tay trái của Flora, rồi kéo em đi. Em sốc tới nổi không hét thành tiếng, vào lúc gần như bị kéo về phía bóng tối, có một người phụ nữ hét lên, “Này tên kia, ngươi đang làm gì đấy?!”

“Hở? Công nương Flora?!” Nhận ra có điều gì đó bất thường, Calia ngay lập tức xách kiếm chạy đến bên Flora. Người đàn ông liền buông tay Flora và quay đi. Bóng hắn khuất dần vào con hẻm sau nhà ở gần đó.


“Anna, ở lại với công nương Flora!”

“Vâng!”

Sau đó, Calia lao về phía hắn. Nhưng cô không thể tìm thấy dấu vết của hắn dù đã tới ngõ cụt.

---

“Sau đó, tất cả mọi người trong thị trấn đều khiến em thấy sốc.” Flora nói, giọng nghẹn ngào.


“Họ đã làm gì em?” Mặt Vio đanh lại, nhưng Flora lắc đầu.

Calia trả lời thay cô, “Có vẻ như cả thị trấn đã biết em gái của ngài Violant sẽ ở lại đây. Khi nắm được tình hình, họ trở nên khó chịu. Những tiếng hô hào như “Tôi sẽ tìm hắn ở bên kia”, “Vậy thì tôi sẽ tìm ở bên đó” và những câu tương tự tràn ngập không khí. Họ đã chung tay giúp chúng tôi đi tìm tên tội phạm.”

“Một số người trong thị trấn cũng tình nguyện bảo vệ cô ấy.” Anna nói thêm. “Họ đã an ủi công nương của tôi. Một người nào đó còn nói, “Chúng tôi sẽ không tha thứ cho hắn vì đã động đến em gái của thị trưởng!”, và một người khác nói “Đáng sợ lắm phải không? Đừng lo lắng. Bây giờ ổn rồi. Chúng tôi sẽ cảnh giác!”. Không chỉ vậy, họ thậm chí còn mang trà và bánh ngọt ra cho cô ấy. Đến khi chúng tôi nhận ra thì bọn họ đã kê bàn ghế, che nắng xong. Công nương Flora đã rất ngạc nhiên, cô ấy có chút nhút nhát khi ở với người lạ.”

“À, ta hiểu rồi. Vậy đó là lý do em ấy khóc.” Vio cũng vô cùng ngạc nhiên. Mọi người trong thị trấn tốt thật nhỉ?

“Mọi người đều rất kính phục anh. Điều đó làm em thấy ngạc nhiên, nhưng em rất tự hào về anh.”

“Cảm ơn em, Flora.” Vio nhìn nụ cười đáng yêu với hàng mi vương nước mắt của em. Cậu dâng trào cảm xúc, vươn tay xoa đầu Flora. Nếu không phải vì em đang cầm chiếc tách, cậu đã ôm em vào lòng rồi.

Kiềm chế ý muốn cười toe toét, cậu dời mắt sang Calia và Anna. “Vậy chuyện gì đã xảy ra với tên khả nghi đó?”

Calia và Anna cùng lắc đầu. Thở dài một tiếng, Calia nói, “Chúng tôi không bắt được hắn. Chúng tôi không hề tìm thấy dấu vết nào của hắn cả, như thể hắn đã biến mất trong không khí vậy. Dù có cả những người dân quen thuộc nẻo đường trong thị trấn đi tìm, họ cũng không thể tìm thấy hắn.”

“Ta hiểu rồi… Có vẻ như tên đó không hề đơn giản.” Vio nhíu mày. “Có thể hắn có mối hận thù với gia đình công tước. Hoặc là một đối thủ chính trị.” Bánh răng trong đầu cậu chuyển động điên cuồng. “Có thể hắn là trinh sát hay gì đó.”

“Không. Hắn quá bất cẩn. Ấn tượng của tôi là hắn không lập ra kế hoạch này. Nếu hắn là một trinh sát, chỉ cần thu thập thông tin là đủ. Tại sao lại cố bắt cóc cô ấy? Chuyện hắn là một sát thủ cũng không thể. Không một sát thủ nào lại làm điều đó giữa ban ngày.” Legion nói, vẻ mặt nghiêm túc. “Tôi không thể nghĩ ra hắn là người như thế nào, nhưng rõ một điều là hắn khá giỏi. Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên hạn chế ra ngoài một thời gian.”

“Tôi có cùng quan điểm.” Calia nói.

Vio gật đầu. “Đúng rồi. Flora, anh xin lỗi, em đã đến đây chơi nhưng giờ e là chúng ta chỉ có thể dành thời gian trong dinh thự.”

“Em không để ý đâu. Dù gì em cũng đến để gặp anh.”

Câu nói dễ thương này thôi thúc Vio muốn ôm lấy em thêm lần nữa. Nhưng rốt cuộc, cậu vẫn kiềm nó lại một cách khó khăn.