Sau khi Flora đi đến thị trấn, Vio quyết định nhốt mình trong phòng làm việc. Cậu phải tính toán số tiền cần thiết cho kế hoạch của mình. Lấy sổ cái ra, cậu bắt đầu nghĩ cách gây quỹ để chuẩn bị cho chiến tranh.
Trong khi vừa rên rỉ vừa ghi lại những ý tưởng lên giấy. Vio bỗng nghe thấy tiếng lạch cạnh. Có ai đó đặt một chiếc tách lên bàn, trong không khí thoang thoảng mùi trà đen.
Vio nhìn lên, tưởng sẽ gặp được Jill. Nhưng ngạc nhiên rằng đó lại là Legion, hiệp sĩ hộ vệ của cậu. Cậu nói, “Cảm ơn, Legi.”
“Không có gì. Cậu có cần giúp đỡ không?”
“Vậy thì, hãy mang những cuốn sổ kế toán của năm ngoái từ giá sách đó đến đây.”
“Tôi biết rồi.”
Khi Legion đến gần cái giá, Vio vừa liếc nhìn anh vừa nhấp một ngụm trà đen. Nó có hơi ngọt, nhưng Vio thích như vậy.
Ngay từ đầu cậu đã không đối xử tử tế với Legion. Nhưng giờ, thuê anh dường như chính là quyết định tốt nhất cậu từng đưa ra. Legion có thể hỗ trợ Vio trong các thủ tục giấy tờ, thời gian anh phục vụ trà cũng chuẩn. Hơn nữa, bất cứ khi nào Vio yêu cầu anh kiểm tra thị trấn hoặc làng mạc mà không báo trước, trong bản báo cáo vẫn chứa tất cả những gì cậu muốn biết.
Jill cũng có khả năng đó, nhưng vì tuổi tác cao nên cậu không muốn ông làm việc quá sức. Giao nhiệm vụ cho Legion làm lòng cậu thấy nhẹ nhõm hơn.
“Tôi có nên đặt những thứ này ở đây không?”
“Được, cảm ơn.” Vio nói, nhận lấy sổ kế toán. Cậu kiểm tra các khoản chi. Cậu đã tạo ra một khuôn khổ chung cho số tiền ước tính, nhưng cậu tự hỏi liệu có thể giảm ngân sách xuống nhiều hơn nữa hay không.
“Quả là tuyệt vời, cậu Violant đã biết quản lý tài sản dù cậu chỉ mới mười lăm tuổi.” Legion nói, anh bất giác thở dài mà không hay biết.
“Thật sao? Ta không nghĩ là nó đặc biệt đến vậy.”
Có lẽ vì có người cha và người anh luôn nghiêm khắc nên Vio không hiểu tại sao Legion lại thấy điều đó thật đáng khen. Đúng hơn là, cậu cảm thấy mọi người sẽ cười vào mặt cậu. Họ sẽ cho cậu biết rằng đó là điều đương nhiên đối với các thành viên trong gia đình Lesserhain.
Dù vậy, Legion vẫn trả lời với biểu cảm nghiêm túc. “Thật sự rất tuyệt vời. Khi tôi mười lăm tuổi, tôi là một tên ngốc chỉ biết đâm đầu vào chiến đấu. Mọi người xung quanh nói rằng tôi đã quá ám ảnh với thanh kiếm và thầy của mình.”
Vio cười khúc khích. “Nhưng ta thấy anh vẫn không thay đổi chút nào.”
“Không, không. Tôi nghĩ tôi điềm tĩnh hơn rất nhiều. Tôi không chọn đánh nhau nữa. Điều đó nghĩa là tôi đã trưởng thành.”
Bời vì phong thái nhẹ nhàng của Legion, thế nên Vio cảm thấy khá ngạc nhiên khi biết anh thường dễ dàng bắt đầu một trận chiến. Có lẽ anh là kiểu người sẽ trở nên đáng sợ khi tức giận.
“Xét về độ tuổi, cậu Violant là người có tầm nhìn xa và rất điềm tĩnh.”
“Chà, ta thừa hưởng hầu hết các đặc điểm của mẹ. Có lẽ ngoài ngoại hình ra, ta còn giống luôn cả mặt tính cách chăng? Flora cũng giống bà, trừ màu tóc.”
“Xin thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi, nhưng có vẻ ngài Rupheus không được thừa hưởng những gì tương tự. Ngài ấy quá hung dữ và đáng sợ đối với mọi người.”
Anh trai của Vio chắc chắn rất đáng sợ. Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn vào Vio, tựa như một thanh kiếm đâm xuyên người cậu. Lời nói của hắn cũng rất sắc bén. Khi Vio còn nhỏ, cậu thường khóc thầm vì những câu nói được thốt ra từ cái miệng đó. Thậm chí có lần Rupheus nói cậu quá mỏng manh, sau đó ném cậu xuống tầng hầm.
“Ta cũng sợ anh trai mình. Khi còn ở thị trấn Nada, ngày nào ta cũng phải trải qua trong sự khó chịu. Nhưng tại đây, cuộc sống của ta thật sự rất thoải mái.” Rồi, Vio bổ sung. “Mặc dù ta nghĩ rằng nghiêm khắc là cần thiết đối với một lãnh chúa.”
“Vậy sao?”
“Anh không thể quản lý lãnh địa chỉ bằng lòng tốt. Dù vậy, cha và anh trai vẫn quá nghiêm khắc. Sự cân bằng rất quan trọng. Nếu anh cứ tiếp tục đập nát hình tượng của mình, anh sẽ chỉ đặt bản thân lên con đường bị huỷ diệt.”
Những thường dân thật đáng thương, nhưng người nhà Lesserhain đã là những chiến binh anh dũng trong biết bao thế hệ qua. Họ được biết đến là những người hung hãn.
“Cha và anh tin rằng nhân loại sẽ trở nên suy thoái nếu luôn vô kỷ luật. Đó là lý do tại sao họ cũng đặc biệt nghiêm khắc với bản thân. Vì ta quá bao dung nên họ xem ta là kẻ vô vọng.” Vio thở dài. Bất cứ khi nào cậu nghĩ đến cha và anh trai, trái tim của cậu sẽ bị lấp đầy bởi sự u ám. “Chà, nó đã không còn quan trọng nữa rồi. Ta rất biết ơn vì họ để ta một mình như thế này.”
Sau khi Legion nhìn thấy nét mặt u sầu của Vio, biểu cảm của anh trở nên đau khổ. Anh nói, “Xin hãy tha thứ cho tôi vì đã nhắc cậu nhớ đến những điều khó chịu như vậy.”
“Đừng lo lắng. Dù sao đó cũng là sự thật. Nhắc mới nhớ, gia đình anh thế nào? Tất cả vẫn ổn chứ?”
“Vâng. Vết thương ở chân của cha tôi đã gần như lành hẳn.”
Vio nở nụ cười nhạt. “Vậy thì may quá.”
Cậu lại dời tầm mắt về cuốn sổ cái. Trong một lúc, tiếng lật trang giấy vang vọng khắp phòng. Có làn gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, cảm giác thật thoải mái.
Đột nhiên, Vio nhìn lên, cậu bắt gặp ánh mắt bối rối của Legion. “Legi. Thỉnh thoảng anh cứ nhìn ta chằm chằm. Mặt ta dính gì sao?”
Legion đỏ mặt, hoảng sợ nói. “X-Xin thứ lỗi cho sự thô lỗi của tôi.”
Vio thậm chí còn bối rối hơn. “Anh không cần phải xin lỗi. Chỉ cần trả lời câu hỏi của ta. À, đợi đã. Nếu anh định nói với ta thứ gì đó đáng sợ, ta xin thôi được chứ? Đừng nói với ta rằng anh nhìn thấy thứ mà ta không thể thấy nhé.”
“Cậu đang nói về những linh hồn? Không, tôi không thể nhìn thấy những thứ như vậy…”
“Ơn trời. Thế nó là gì? Ta sẽ không tức giận đâu, hãy nói về nó đi.”
“Ừm… Gương mặt của cậu đẹp đến nỗi vô thức mê hoặc tôi. Và tôi đã nghĩ rằng, tác phẩm điêu khắc của Chúa cũng chỉ đến thế mà thôi…”
Lời khen bất ngờ đầy thẳng thắn của anh khiến Vio sốc đến cứng đờ. Máu dồn hết lên hai bên má cậu.
“N-Nói một người đàn ông khác là đẹp… Như mọi khi, lời khen của anh có hơi quá rồi.” Cậu không quen nhận những lời khen chân thành.
Vio không còn nghĩ nhiều về mặt mình nữa vì đã quá quen. Rốt cuộc thì nó cũng là gương mặt của cậu. Nhưng nghĩ lại, vào lần đầu tiên cậu thức dậy với cái tên Vio, cậu cũng đã sốc vì cái vẻ ngoài này.
Legion nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng, “Làn da của cậu rất đẹp dù cậu có là con trai. Cơ thể của cậu thanh tú và không có cơ bắp, khác với cha và anh trai cậu. Màu tóc của cậu cũng là một điểm nhấn với đôi mắt. Nếu được, tôi muốn trông giống cậu.”
Câu trả lời của anh khiến tâm trí Vio rối như tơ vò. “Đừng, dừng lại! Hãy vờ rằng vừa rồi ta chưa từng hỏi anh bất cứ thứ gì!”
“Vâng!” Legion gật đầu. Vì lý do nào đó, một nụ cười toe toé nở trên mặt anh.
Vio trừng mắt nhìn anh. “Này, đừng cười nữa.”
“Tôi xin lỗi.” Legion hắng giọng, trở lại vẻ nghiêm túc ngày thường. Nhưng hai bên má vẫn có chút ửng đỏ.
Sao cả hai bọn mình lại hành động như đang ngại ngùng lẫn nhau dù đều là đàn ông chứ! Vio vùi mặt vào cuốn sổ cái. Cậu không biết nên phản ứng thế nào. Cái cách Legion khen cậu quá thẳng thắn. Cậu cũng thường nhận được lời khen ở thị trấn Nada, dù chúng toàn là giả dối. Kỳ lạ là nghe từ miệng Legion lại khiến cậu cảm thấy chân thành.
Legi thật sự khác với những người ở thị trấn Nada sao? Đôi khi mình không biết phải làm gì với anh ta.
Legion dễ dàng kích động cậu, nhưng trải nghiệm này thật sự mới mẻ, thậm chí làm trái tim cậu nóng lên. Bất tri bất giác, một nụ cười khẽ lướt qua khóe môi.