Vinh Quang

Chương 4




10.

Trong cung.

Tiêu Thiệu và Đỗ Quý Phi đấu trí đấu dũng.

Tiêu Thiệu mới năm tuổi, trong cung đã gặp nhiều người, không hề sợ sệt, chỉ cần kiên nhẫn dỗ dành nhiều hơn, dần dần cũng tiếp nhận Đỗ Quý Phi thôi.

Nhưng Đỗ Quý Phi lại tính tình kiêu căng, bản thân bà ta còn cần phụ hoàng lúc nào cũng dỗ dành, căn bản không có nhiều kiên nhẫn dành cho Tiêu Thiệu.

Ba ngày này, Tiêu Thiệu khóc đến khản cả giọng.

Tiếp theo, cậu bé bị bệnh.

Đỗ Quý Phi cũng tiều tụy, trong lúc xúc động lại cãi nhau với phụ hoàng.

Chỉ một đứa trẻ đã khiến Phượng Loan cung không còn tiếng cười nói như trước.

Ta hỏi thăm mấy thái y, được biết Tiêu Thiệu ăn uống không điều độ nên dạ dày hơi khó chịu, hơn nữa còn mắc bệnh tâm lý, đây là bệnh người khác không giúp được, chỉ xem Đỗ Quý Phi có thực sự để tâm hay không.

Nếu bà ta thực sự có thể chăm sóc Tiêu Thiệu vượt qua cửa ải này, sau này hai người tự nhiên sẽ nảy sinh tình mẫu tử.

Đáng tiếc, ta lại một lần nữa nghĩ sai.

Đỗ Quý Phi rời khỏi Phượng Loan cung, chỉ để lại một đám cung nữ và vú già chăm sóc Tiêu Thiệu.

Còn bản thân bà ta thì ở lại tẩm cung của phụ hoàng, trở thành phi tần đầu tiên trong triều cùng hoàng đế ngủ chung.

Đây vừa là vinh dự, vừa là sự chà đạp lên quy củ.

Bởi vì trong hậu cung rộng lớn, chỉ có hoàng hậu mới có tư cách ngủ chung với hoàng đế, phi tần chỉ có tư cách hầu hạ hoàng đế.

Ngự sử nghe tin liền tâu lên, tấu chương luận tội Đỗ Quý Phi như những bông tuyết bay lên bàn của phụ hoàng.

Những tấu chương đó, có khuyên nhủ văn nhã, có mắng thẳng thắn, đều nói phụ hoàng vô đức, ép hoàng hậu rời cung cầu phúc, khiến hậu cung không có chủ, yêu phi hoành hành, nhắc nhở phụ hoàng đừng quên tai họa Đát Kỷ thời vua Trụ.

Đỗ Quý Phi tức giận đập phá nhiều thứ.

Phát ti3t xong, bà ta lại buồn bã soi gương tự ngắm.

“Yêu phi ư, bản cung muốn làm yêu phi đấy nhưng bản cung bây giờ còn tư cách làm yêu phi sao?” Cung nữ bên cạnh bà ta đỏ hoe mắt.

“Nương nương, trong lòng nô tỳ, người là đẹp nhất tốt nhất, người đối với bệ hạ một lòng một dạ, nếu không phải người dứt khoát quả quyết, giờ này thân thể bệ hạ vẫn bị yêu quái chiếm giữ, đâu đến lượt những đại thần đó lên tiếng, nô tỳ thấy, bọn họ chính là thấy người tốt thì không chịu được, trước kia bệ hạ chỉ có mình người trong lòng, sao họ không luận tội, nhất định phải bây giờ mới luận tội? Đều là ăn no rửng mỡ rảnh rỗi sinh nông nổi.”

Đỗ Quý Phi tỉnh ngộ.

Đúng vậy, tại sao nhất định phải luận tội vào lúc này? Có huynh trưởng của bà ta chống lưng bên ngoài, những đại thần đó sao dám luận tội bà ta? Trừ khi Đỗ gia xảy ra biến cố rồi.

Bà ta lập tức sai người đi điều tra Đỗ gia, liền điều tra ra một tin động trời—Đỗ Tuyết Phù có thai.

Mà huynh trưởng của bà ta là Đỗ Tử Quốc lúc này đang quỳ trong ngự thư phòng, khóc lóc với hoàng đế.

Đỗ Quý Phi lập tức chạy đến, liền nghe thấy Đỗ Tử Quốc khóc nức nở.

“Bệ hạ, người nói một lời đi, đó là hoàng tự đấy, thần không dám không báo, càng không dám tùy tiện xử lý, mọi chuyện đều nghe theo bệ hạ, người cho phép Tuyết Phù sinh thì con bé sinh, người để con bé ch/ ết, thần cũng tạ ơn bệ hạ, chỉ xin bệ hạ chỉ rõ.”

Phụ hoàng ấp úng, hồi lâu không nói nên lời, lắp bắp nói ra ý của mình.

“Huynh đệ chúng ta một nhà, ta đương nhiên sẽ không để nàng ấy c/ hết nhưng Nguyệt Như thì sao? Nàng... nàng sẽ không đồng ý đâu....”

Đỗ Tử Quốc khóc càng thương tâm hơn.

“Than ôi, muội muội của thần tuy được nuông chiều hư hỏng nhưng nàng ta vẫn luôn thương yêu Tuyết Phù nhất, tuyệt đối không có lý để nhìn Tuyết Phù c/ hết.”

“Vậy thì... vậy được rồi…”

“Tiêu Trình, chàng dám ư!” Đỗ Quý Phi xông vào, tát mạnh một cái vào mặt phụ hoàng.

Đỗ Tử Quốc kinh ngạc.

Những thái giám, cung nữ xung quanh đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu không dám thở mạnh.

Còn phụ hoàng thì sắc mặt biến đổi liên tục, ông nhìn khuôn mặt bị sự ghen tị và hận thù làm cho méo mó của Đỗ Quý Phi, lạnh lùng nắm lấy tay bà ta, căm hận nói: “Đỗ khanh nói đúng, nàng chính là được nuông chiều hư hỏng rồi, người đâu, cấm túc Quý phi ở Phượng Loan cung, không có chiếu chỉ không được ra ngoài.”

Đỗ Quý Phi không tin nổi, khóe mắt bà ta đỏ hoe, trong lúc nóng nảy, bà ta buột miệng thốt ra.

[Bệ hạ cũng không cần giam thiếp vào lãnh cung, chi bằng đuổi thiếp ra khỏi cung, từ nay sống c/ hết không gặp lại, như vậy mới vừa lòng người.”

“Vậy thì như ý nàng đi.”

Đỗ Quý Phi nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình sẽ bị khiêng ra khỏi cung bằng một chiếc kiệu nhỏ.

Thực ra, chỉ cần bà ta hạ mình xuống, cầu xin một câu, cho phụ hoàng một bậc thang để đi xuống, phụ hoàng sẽ như bà ta trông mong mà ôm bà ta vào lòng dỗ dành.

Đáng tiếc, bà ta quen thói kiêu ngạo, cũng quen tự trọng.

Dù sao, trong mắt bà ta, những người còn lại trong cung này đều không có lòng tự trọng mà.

Bà ta cũng quên mất, bên cạnh phụ hoàng không có Cao Lực Sĩ, sẽ chiều theo ý Đường Minh Hoàng như vậy, ngoan ngoãn nhắc nhở ông rằng Quý phi ở ngoài cung thiếu ăn thiếu mặc, khiến Đường Minh Hoàng ngày hôm sau không kịp chờ đợi mà đón Dương Quý phi về cung.

Bên cạnh phụ hoàng chỉ có một Đức công công.

Ngay ngày đưa Đỗ Quý Phi về cung, ông đã dùng cùng một chiếc kiệu đón Đỗ Tuyết Phù vào cung.

Đỗ Quý Phi trợn tròn mắt, tức giận đến ngất xỉu. Nhưng không còn ai báo lại mọi chuyện này cho phụ hoàng nữa….

11.

Sau khi Đỗ Tuyết Phù vào cung, ta đón Tiêu Thiệu vào cung của mình. Đức công công đích thân đưa đệ ấy đến. Ta mời ông ấy uống một chén trà, c cười tươi nhận lấy, hiếm khi được thư thái nhấp một ngụm.

“Lần trước uống trà ở đây với công chúa, đã là chuyện của mấy năm trước rồi.”

“Năm năm rồi.”

Lúc đó, phụ hoàng xuyên không hẵng còn tại thế, sau khi tan triều, người sẽ đến đây ngồi với mẫu hậu. Ta mới học được trà đạo, nghiêm túc rửa tay pha trà, rót cho họ một chén, tiện tay đưa cho Đức công công một chén. Đức công công luôn cười tít mắt.

“Lão nô cũng được hưởng phúc theo bệ hạ.”

Lúc đó thật vui biết bao, giờ đây, ta đã tinh thông trà nghệ nhưng người uống trà đã không còn nữa, Đức công công nhìn bầu trời mùa đông tái nhợt, khóe mắt có chút ánh sáng lấp lánh.

Ông ấy nói: “Lão nô hối hận quá, ngày hôm đó, giá mà lão nô đỡ vững bệ hạ thì tốt rồi, đều là lỗi của lão nô.”

Ông ấy nghẹn ngào, buồn bã nhắm mắt lại, ga nhẹ nhàng vỗ lưng ông ấy, nhỏ giọng nói: “Ông không có lỗi, ông cũng không nên đỡ, nếu đỡ, ông cũng không còn mạng mà đứng đây nữa.”

Ta nhớ đến cô bé tên Hoa Chi kia.

Nàng ấy vẫn chỉ là một cô bé nhỏ nhưng lại rất thông minh, lanh lợi, quyết đoán, nếu không phải nàng ấy liều mình cứu ta, ta cũng không còn nữa, Đỗ Quý Phi đã dám làm chuyện này, ắt hẳn đã sắp xếp chu toàn. Sau đó, ta đã vô số lần nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó, mới hiểu ra một điều: những thị vệ ngày hôm đó đều được tuyển chọn kỹ càng, bọn chúng có vẻ như đã bắt được Đỗ Quý Phi nhưng thực ra vẫn luôn để mắt đến phụ hoàng, nếu phụ hoàng lúc đó không ngất đi, ta tin rằng sẽ còn người ra tay với phụ hoàng.

12.

Đỗ Tuyết Phù đã được vào cung đúng như ý nguyện.

Lúc đầu nàng ta còn biết kiềm chế, sau khi phát hiện cả hậu cung này chỉ có một mình nàng ta là phi tần, nàng ta lại bắt đầu ngạo mạn, phung phí xa hoa, xa xỉ trụy lạc, còn lộng lẫy hơn cả Đỗ Quý Phi ngày nào.

Cung nữ thái giám hầu hạ một mình nàng ta, còn bận rộn hơn cả lúc hầu hạ cả phi tần trong hậu cung.

Khi cung nữ vội vã báo với ta rằng nàng ta đang dạy dỗ Tiêu Thiệu ở ngự hoa viên, sát ý trong lòng ta không thể kiềm chế được.

Có lúc kẻ ngu cũng thật phiền phức.

Ta vội đến ngự hoa viên.

Đỗ Tuyết Phù đang ôm bụng, đá một cước vào Tiêu Thiệu.

“Sau này đi đường thì nhìn cho kỹ, đồ vô tri này, đụng hỏng ta, ngươi có chín mạng cũng không đủ đền đâu”.

Ta xông tới, kéo Tiêu Thiệu lại.

Cú đá của Đỗ Tuyết Phù đá hụt, nàng ta hét lên suýt ngã xuống đất, may mà Hoa Doanh bên cạnh nàng ta nhanh tay đỡ nàng ta lại, bản thân Hoa Doanh lại bị Đỗ Tuyết Phù giả mập đè đến đỏ bừng mặt.

“Ối bụng của ta.”

“Bụng của ngài không sao, xin nương nương đừng hoảng.”

Hoa Doanh vội vàng an ủi nàng ta.

Ta cười khẩy một tiếng, tát một cái vang trời, đánh lệch đầu Đỗ Tuyết Phù.

“Nàng ta là cái thứ gì mà dám xưng nương nương, trong cung này chỉ có Đỗ Quý Phi mới là nương nương, Đỗ tiểu thư à, từ khi ngươi vào cung đến nay, phụ hoàng đã từng phong cho ngươi tước hiệu gì chưa? Ai cho ngươi lá gan dạy dỗ hoàng tử?”

“Ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi.”

Đỗ Tuyết Phù chưa từng chịu ấm ức như vậy, xông lên muốn liều mạng với ta.

Hoa Doanh ôm chặt lấy nàng ta.

“Tiểu thư, bụng của ngài quan trọng, ngàn vạn lần đừng mắc mưu.”

Đỗ Tuyết Phù như bừng tỉnh, nàng ta lùi xa ta một chút, nghiến răng nghiến lợi.

“Thủ đoạn giỏi lắm, ngươi muốn hại hoàng tự, ta suýt nữa mắc mưu của ngươi rồi, ta nhất định sẽ nói với bệ hạ.”

Ta lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối, cười như không cười nhìn nàng.

“Nói thì thế nào, ngươi có gặp được phụ hoàng không? Huống chi, cho dù ngươi sảy thai thì thế nào chứ, có người sẽ cảm ơn ta thôi, so với người đó, trong lòng phụ hoàng, ngươi chẳng đáng một đồng.”

“Ngươi” Đỗ Tuyết Phù tức đỏ mặt.

Ta cười khẩy một tiếng, nắm tay nhỏ của Tiêu Thiệu quay người rời đi.

Phía sau, Hoa Doanh đang khuyên Đỗ Tuyết Phù.

“Tiểu thư, xin ngài hãy cẩn thận bụng, tức giận cũng vô ích, chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách, để bệ hạ ban cho ngài một tước hiệu, ngài phải tranh thủ thời gian, nếu Đỗ Quý Phi trở về…”

“Con tiện nhân này, ta còn cần ngươi dạy sao?” nàng ta tặng cho Hoa Doanh một cái tát.

Hoa Doanh im miệng.

Buổi tối, ta nghe nói, khi Hoa Doanh hầu hạ nàng ta rửa chân, nàng từ trên cao nhìn xuống xin lỗi Hoa Doanh.

“Lúc đó, ta tức giận mới tát ngươi một cái, cái trâm cài này, ngươi cầm lấy đi.”

Một chiếc trâm cài, đã xóa bỏ cái tát đó và cả sự tôn nghiêm bị Đỗ Tuyết Phù đánh mất của Hoa Doanh.

Có lúc, ta nghĩ, thời đại mà phụ hoàng từng nói, là một giấc mơ, hay là một chốn bồng lai tiên cảnh.

Thật sự sẽ có bình đẳng không? Thật sự sẽ có đánh người là phạm pháp sao? Ta không thể hiểu nổi.Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, nếu đem chế độ của thời đại đó áp dụng vào hiện tại, e rằng triều đại Tiêu thị sẽ là triều đại đầu tiên sụp đổ, chỉ riêng hai chữ bình đẳng, cũng là chống lại tất cả quý tộc, cái giá phải trả cho điều đó vô cùng thảm khốc.

Hôm sau, Đỗ Tử Quốc đưa hai người vào cung để hầu hạ Đỗ Tuyết Phù và cảnh cáo nàng ta, nhiều nhất ông ta chỉ có thể kéo dài thời gian cho Đỗ Quý Phi thêm một tháng, nếu trong một tháng này Đỗ Tuyết Phù không nghĩ cách chiếm được trái tim phụ hoàng, vậy thì sau khi sinh con, mạng nàng ta sẽ không còn. Đỗ Tuyết Phù hoảng sợ, nàng ta không màng đến việc đang mang thai, để Hoa Doanh trang điểm cho nàng ta thật lộng lẫy, đứng chờ phụ hoàng ở cửa hậu cung.

Ngày hôm đó, Đức công công dẫn phụ hoàng đến đó, cười nói: “Năm xưa nương nương thường ở đây chờ bệ hạ tan triều, nương nương đối với bệ hạ thật sự là nhất kiến chung tình.”

Phụ hoàng đang cảm khái, bỗng nhìn thấy một nữ tử, mặc y phục màu hồng phấn mà Đỗ Quý Phi thích nhất, chải kiểu tóc phượng đầu lộng lẫy, trâm vàng cài bên tóc, vô cùng linh động, nhìn nghiêng giống hệt Đỗ Quý Phi thời trẻ.

Nữ tử kia mỉm cười nhẹ, cúi thấp đôi mắt, giọng nói dịu dàng: “Thần nữ bái kiến bệ hạ…” Phụ hoàng ngẩn người, đêm hôm đó, đèn ở thiên điện của Phượng Loan cung sáng suốt đêm.

Sau khi trời sáng, trong cung xuất hiện thêm một phi tần, gọi là Tuyết phi, Đỗ Tuyết Phù không mấy hài lòng với tước hiệu này, bởi vì trong tên nàng ta đã có một chữ Tuyết, nàng ta càng muốn có một chữ khác, để thể hiện sự sủng ái của bệ hạ đối với nàng.

Đáng tiếc, không có, sau khi trời sáng, thuốc trong cơ thể phụ hoàng đã hết, đầu óc tỉnh táo lại, bỗng nhớ đến Đỗ Quý Phi, sợ có ngày Đỗ Quý Phi tìm đến ông gây phiền phức, ông gạch bỏ hết những tước hiệu mà Quang Lộc tự đưa tới, chỉ tùy tiện ra lệnh một câu: “Cứ gọi là Tuyết phi đi.”

13.

Ta nghe xong không nhịn được cười, rót thêm chén trà cho Tống Uyển Hi vừa mới về sau một chuyến hành trình dài, cả người bụi bặm mệt mỏi, Tống Uyển Hi hơi câu nệ, nàng ta càng không hiểu, tại sao ta lại để cung nữ nói những thứ riêng tư trong cung trước mặt nàng.

Ta cũng không nói nhiều, hỏi nàng ta chuyện gì xảy ra sau khi trở về nhà, nàng có vẻ vui vẻ, sắc mặt thoải mái, thản nhiên nói: “Đa tạ công chúa ban thuốc, đã cứu mạng phụ thân ta.”

“Phụ thân?”

“Là sư phụ của ta, trong lòng ta, người giống như phụ thân của ta vậy.”

Ta “Ồ” một tiếng, cười nói: “Đúng là như vậy, rốt cuộc thì thuốc cũng có giá trị.”

Tống Uyển Hi im lặng một lát: “Công chúa có gì cần thần nữ làm, xin cứ dặn dò, chỉ cần không trái với lương t@m đạo đức, thần nữ nhất định sẽ dốc toàn lực.”

Ta cười.

Ta thích nàng.

Nàng nên phân biệt ân oán rõ ràng như vậy, nếu ta thực sự là công chúa đáng thương sống dưới trướng Đỗ Quý Phi trong cốt truyện, gặp được Tống Uyển Hi vừa thanh cao vừa sáng sủa, khiến mọi người kinh ngạc như vậy, ta có thích nàng không?

Ta nghĩ, ta sẽ ngưỡng mộ nàng, cũng sẽ ghen tị với nàng, bởi vì, bản thân ta u ám tự ti, căn bản không có lòng bao dung rộng lượng như vậy, có thể hòa hợp với người khác, ta có thể thực sự trở thành nữ phụ độc ác mà mọi người ghét bỏ.

Trong vô số ngày chép kinh Phật, ta đã nghĩ tại sao ta lại có thể vì Lục Ngọc Chương cứu mạng mà hết lòng báo đáp, còn đối với Tống Uyển Hi cũng cứu mạng ta lại trả ơn bằng oán, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng?

Ta nghĩ, đây có lẽ chính là sức mạnh của hoàn cảnh, là ảnh hưởng của tư tưởng trọng nam khinh nữ vô xứ bất tại mà phụ hoàng của người xuyên không nói, nó sẽ khiến ngươi vô tình lấy nam giới làm tôn, lấy việc làm vừa lòng nam giới làm nhiệm vụ của mình, khiến nữ giới phải mềm mỏng, giọng nói nũng nịu, cầu xin nam giới thương xót, thông qua nam giới để có được sự tôn trọng, địa vị và quyền lực.

Cho dù ta là công chúa, ta cũng không thoát khỏi số phận như vậy.

Bởi vì tất cả mọi người xung quanh ta đều đang lấy lòng phụ hoàng, không có lý do gì ta có thể không bị ảnh hưởng, trong hoàn cảnh bị ảnh hưởng như vậy, bất kỳ nữ tử nào cùng trang lứa đều trở thành đối thủ cạnh tranh. Sự xuất sắc của nàng sẽ thu hút ánh nhìn của những nam nhân ưu tú hiếm hoi, vậy thì việc đánh đổ nàng trở thành nhiệm vụ chung của nhiều nữ nhân, trong cốt truyện, ta là nữ phụ độc ác thứ nhất, còn có nữ phụ độc ác thứ hai, thứ ba, thứ tư... Chúng ta gây ra rắc rối, còn Lục Ngọc Chương giải quyết rắc rối, chiếm được trái tim người đẹp, ôm người đẹp về nhà. Nhưng tình yêu này có thực không? Câu chuyện kết thúc trong cảnh hoàng đế và hoàng hậu đại hôn, cùng nhau chia sẻ thiên hạ giang sơn nhưng ta luôn cảm thấy đây là một trò đùa.

Giống như Đỗ Quý Phi tưởng chừng bà ta đã thắng thái hậu, để phụ hoàng đón nàng vào cung nhưng nàng vẫn đấu đá trong cung.

Trên có thái hậu ghét bỏ, dưới có mẫu hậu áp chế, dưới nữa có phi tần mà phụ hoàng vì đủ loại lý do mà nạp vào hậu cung, cho dù họ không được sủng ái nhưng cũng là bằng chứng cho sự không kiên định của phụ hoàng. Ngược lại, phụ hoàng của người xuyên không có thể kiên định phản bác những lời đề nghị tuyển tú nạp phi.

Trong mười năm hắn trị vị, trong cung không có một phi tần mới nào vào cung. Mười năm đó, mới thực sự là mười năm an lạc hòa bình trong hậu cung, có thể thấy, vạn ác chi căn, tất cả đều nằm ở phụ hoàng. Ta nhìn Tống Uyển Hi, cũng không khách sáo mà gật đầu.

“Ta thật sự có việc cầu xin ngươi, giúp ta chế vài loại thuốc, ta cần mang theo bên mình, việc này không trái với lương t@m đạo đức chứ?” Tống Uyển Hi cười.

Ta cũng cười.

Nàng thích chế thuốc, ở chốn núi rừng, không có dược liệu tốt để luyện tay; ở quốc công phủ, rốt cuộc không phải nhà mình.

Nhưng ở chỗ ta, nàng có vô số dược liệu để dùng, mà những thứ này đều là tiền ta kiếm được từ việc làm ăn.

Sau khi phân tích kỹ cốt truyện, ta có thể cảm nhận được sự thay đổi của thời đại trong đó, mỗi thời đại thay đổi, đều sẽ có cơ hội kiếm tiền mới, ta bơi trong đó, không biết mệt mỏi.

Tay nghề chế thuốc của Tống Uyển Hi ngày càng tiến bộ, Tiêu Thiệu rất phấn khích, thường xuyên đi theo bên cạnh nàng xem nàng chế thuốc như thế nào.

Tống Uyển Hi cũng rất kiên nhẫn, có hỏi ắt có trả lời, tiện thể dạy cho Tiêu Thiệu nhiều kiến thức: Nông dân cày cấy như thế nào, thợ săn đặt bẫy như thế nào, người trồng thuốc lại chăm sóc dược liệu ra sao, xuân hoa thu thực, đông áo lông hè vải gai, mỗi một vật phẩm từ khi sinh ra đến khi c/ hết, đều có nguồn gốc và đích đến của nó.

Theo lời của nàng, trời đất trở nên vô cùng rộng lớn.

Ta và Tiêu Thiệu đều bị hấp dẫn bởi những lời nói đó.

Cho nên, ngày hôm đó, phụ hoàng đứng rất lâu bên ngoài cung của ta, ta cũng không kịp thời phát hiện ra.

Phụ hoàng ánh mắt sâu xa nhìn Tống Uyển Hi, trong mắt lại có h@m muốn kinh người.

Sau khi xa rời sự ràng buộc tình ái của Đỗ Quý Phi, dường như hắn đã phát hiện ra vẻ đẹp của thiếu nữ.

Đã đến lúc đón Đỗ Quý Phi trở về.

Bởi chỉ có bà ta mới có thể kiềm chế được phụ hoàng.