6.
Ý nghĩ của ta thực ra rất đơn giản, trong cốt truyện, vì Lục Ngọc Chương có ơn cứu mạng ta, từ đó ta như một con chó trung thành đối với hắn ta, hết lòng hết dạ, ta rất muốn xem, nếu đổi lại là ta cứu Lục Ngọc Chương, hắn ta sẽ đối xử với ta như thế nào đây?
Ngay lúc kiếm cung bạt kiếm, ta tiến lên, bình tĩnh nói: “Kìa Đỗ đại nhân, xin chúc mừng.”
Đỗ Tử Quốc cười khẩy: “Ồ, có gì đáng mừng cho thần đây?” Ông ta già rồi, không còn là người mà ta từng thấy trong yến tiệc, giữa đám người say chỉ có mình ông ta tỉnh táo, tóc mai của ông ta bạc trắng, khóe mắt hằn nếp nhăn, nếp nhăn giữa hai lông mày càng thêm hung dữ.
Quyền lực làm mờ mắt, ngày ngày tính toán người khác hẳn rất mệt mỏi.
Ta không đổi sắc mặt, cười nói: “Đỗ tiểu thư nhà ngài liều mình đỡ kiếm cho phụ hoàng, cứu phụ hoàng một mạng, phụ hoàng bình an vô sự đều là công lao của Đỗ tiểu thư, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Đỗ tiểu thư bị thương đến tim, tuy thái y đã hết sức cứu chữa nhưng rốt cuộc cũng tổn thương đến căn nguyên, sau này trên người sẽ để lại sẹo, e rằng hôn sự của Đỗ tiểu thư sẽ bị ảnh hưởng rồi…”
Sắc mặt Đỗ Tử Quốc khẽ biến, rồi nhanh chóng thả lỏng. Chắc hẳn ông ta nghĩ đến việc Đỗ Tuyết Phù đỡ kiếm cho phụ hoàng, như vậy, lời đồn ông ta ám sát phụ hoàng tự nhiên chỉ là lời đồn vô căn cứ.
“Lão thần tự có tính toán, không cần công chúa bận tâm.”
“Ta đưa Đỗ đại nhân đến đó, phụ hoàng đang ở Phượng Loan cung.”
Đỗ Tử Quốc hẳn rất hài lòng khi thấy ta hiểu chuyện như vậy, ông ta liếc nhìn Lục Ngọc Chương, cười khẩy: “Lục lang quân đúng là tân khoa trạng nguyên nhưng lão phu đã gặp hàng chục tân khoa trạng nguyên, ngươi đoán những người đó giờ ở đâu?”
Nói rồi ông ta cười lớn, sải bước rời đi. Ta mỉm cười nhạt nhẽo với Lục Ngọc Chương, rồi cũng quay đi, từ khi Đại Ninh khai quốc đến nay, khoa cử đã diễn ra hơn năm mươi lần, đã có hơn năm mươi trạng nguyên ra đời, nhưng những người đó khi ở trên triều đường phần lớn đều không đi được xa, có người bị giáng chức, có người bị lưu đày, có người c/ hết, có người trở thành kẻ vô dụng chỉ cầu sống, có người trở thành đảng phái của Đỗ Tử Quốc.
Lục Ngọc Chương không giống họ.
Trong cốt truyện, hắn ta là người đi xa nhất, hắn ta đã đạp lên thi thể của ta, lật đổ một triều đại, bước lên đ ỉnh cao của mình. Bây giờ, ta tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Ta đi xa, ngoái đầu nhìn lại, lại phát hiện Lục Ngọc Chương cũng đang nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, như hàn đàm…
7.
Đỗ Tử Quốc bái kiến phụ hoàng, bị phụ hoàng mắng một chữ “Cút”.
Ông ta ngoan ngoãn lui xuống, lại được phụ hoàng nói một câu “cút về đây” gọi vào. Hai người không biết nói gì, Đỗ Tử Quốc ra ngoài, mắt hơi đỏ, không ngừng dùng tay áo lau mắt, bộ dạng thuần khiết như thể một sớm quay về thời thiếu niên.
Trò quân thần gặp mặt vui vẻ này, khiến ta rất chán ghét. Phụ hoàng lại sủng ái Đỗ gia như trước, mặc dù Đỗ gia đã ngoại thích chuyên quyền đến mức người người căm phẫn, ông cũng không thay đổi.
Triều ta từng có một thời kỳ ngoại thích chuyên quyền, loạn ngoại thích kéo dài mười năm, mới bình định được. Để tránh tình trạng này tái diễn, những hoàng hậu kế tiếp đều được chọn từ gia đình bình dân.
Mẫu hậu của ta là con gái của một quan cửu phẩm, khi mẫu hậu được chọn làm hoàng hậu, ngoại tổ phụ chỉ được thăng lên làm quan ngũ phẩm. Đỗ Quý Phi kia thì khác, bà ta xuất thân từ Diên Lăng Đỗ thị, thời huy hoàng của Đỗ thị từng một nhà có ba công thần, thế lực gia tộc của bà ta đã ăn sâu bén rễ. Theo lệ bà ta không chỉ không thể làm hậu, thậm chí còn không thể nhập cung.
Thế nhưng trời xui đất khiến thế nào mà bà ta và phụ hoàng nảy sinh tình cảm, lại cùng nhau trải qua sinh tử.
Để được vào cung, bà ta còn uống một bát thuốc tuyệt tử, đổi lấy cơ hội được thái hậu cho phép bà ta nhập cung, vì chuyện này, phụ hoàng và thái hậu đoạn tuyệt tình mẫu tử, từ đó không còn gặp lại nhau, khi thái hậu qua đời, bà ấy vẫn hướng mặt về cửa, vẫn tha thiết chờ đợi được gặp phụ hoàng lần cuối. Tuy nhiên, bà ấy đã không đợi được, phụ hoàng đứng ở cửa, mãi không bước vào, khi thái hậu băng hà, Cảnh Ninh cung một phiến tiếng khóc thương. Phụ hoàng cũng khóc, chỉ là, ông lại trốn trong lòng Đỗ phi khóc, khóc cho nỗi đau thương của ông và nỗi day dứt không thể vượt qua trong lòng.
Ta nghĩ, đây có lẽ chính là cái mà phụ hoàng xuyên không nói là não chỉ có tình yêu, trong cốt truyện, ta và phụ hoàng đều là những kẻ não chỉ có tình yêu. Nhưng giờ đây khi đứng ngoài quan sát tất cả, ta chỉ thấy lạnh lẽo, phụ hoàng không thể không biết sự đáng sợ của ngoại thích chuyên quyền.
Thời Hán, ngoại thích Lữ thị chuyên quyền, con cháu họ Lưu bị tàn sát hơn một nửa, lữ hậu qua đời, họ Lưu phản công g/ iết sạch cả tộc Lữ thị, liên lụy đến cả con cháu họ Lưu thân cận với Lữ thị cũng bị tàn sát.
Con cái của phụ hoàng không nhiều, chỉ có một trai một gái, trong đó ta là người lớn tuổi nhất, so với Đỗ thị cường hãn, chúng ta chẳng là gì cả.
Ta nghĩ, trong mắt phụ hoàng, hai đứa trẻ chúng ta, so với tình yêu vĩ đại chung thủy của ông, cũng chẳng là gì cả. Đợi đến khi Đỗ thị hoàn toàn khống chế phụ hoàng, con đường chờ đợi chúng ta chỉ có c/ hết, phụ hoàng có thể ngây thơ tin vào tình yêu của mình nhưng ta không thể tin vào Đỗ thị.
8.
Đỗ Tử Quốc quay người đi vòng qua điện phụ. Đỗ Tuyết phù đã tỉnh lại, nàng ta khóc lóc thảm thiết: “Là Tiêu Vinh Hoa đẩy con, nếu không phải vì ả, sao con có thể bị đâm một nhát kiếm này, ả còn uy hiếp con, nói muốn gi/ ết con đấy thưa phụ thân.”
Đỗ Tử Quốc lập tức bịt miệng nàng ta: “Con phải nhớ cho ta, chính con tự nguyện đỡ kiếm cho bệ hạ, không có ai đẩy con, con đã hiểu chưa?”
Đỗ Tuyết Phù còn muốn nói gì đó. Ta bước vào, nhẹ giọng giải thích với Đỗ Tử Quốc.
“Xin đại nhân thứ tội, lúc đó tình hình cấp bách, thái y bó tay, quý phi đang bàn bạc chuyện thích khách với phụ hoàng, Đỗ tiểu thư lúc ấy đã mất đi ý thức, ta chỉ có thể dùng lời k1ch thích nàng, để nàng có ý chí cầu sinh, nhân cơ hội đó rút kiếm ra, còn chuyện đẩy ngã, có thể lúc hoảng loạn ta đã va phải Đỗ tiểu thư nhưng thực sự không phải cố ý.”
Đỗ Tuyết Phù kích động nói: “Ngươi nói dối, rõ rành rành là ngươi cố ý…”
Trong lúc kích động, vết thương của nàng ta bị rách, ta thở dài, chậm rãi nói: “Đỗ tiểu thư à, nếu lúc đó không phải may mắn ta có dẫn theo Tống tiểu thư Tống thì mạng của ngươi e là đã không còn, nếu ta thực sự muốn hại ngươi, ta đã không cứu ngươi, ngươi có thể không nhận ân cứu mạng của ta nhưng không nên đảo lộn trắng đen được.”
Nói rồi ta quay người rời đi, còn Đỗ Tử Quốc có tin hay không không quan trọng, ta chỉ muốn cho ông ta biết, khi đứa con gái bảo bối của ông ta bị thương nặng, muội muội của ông ta căn bản không có thời gian để quan tâm đ ến sự sống c/ hết của nữ nhi của ông ta, ta rất muốn biết, giữa muội muội và nữ nhi, ông ta sẽ chọn ai.
Đỗ Tuyết Phù ở lại trong cung. Đỗ Quý Phi điều động sáu cung nữ hầu hạ Đỗ Tuyết Phù tận tình, một trong số đó có một cung nữ tên là Hoa Doanh nhanh chóng nổi bật, nàng ấy đối xử với Du Tuyết Phù như chủ tử của mình, ban ngày chu đáo tỉ mỉ, ban đêm cực nhọc không nản. Đến khi Đỗ Tuyết Phù khỏe lại, nàng ấy đã gầy đi một vòng lớn, Đỗ Tuyết Phù từng hỏi nàng ấy, tại sao lại trung thành như vậy.
Hoa Doanh bình tĩnh nói: “Ngài là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ đối xử tốt với chủ tử là lẽ thường tình.”
Đỗ Tuyết Phù cười ra vẻ đắc ý: “Ngươi đúng là một con chó trung thành đấy.”
Nàng ta tự đắc sai khiến Hoa Doanh, ở trong hậu cung như ở nhà mình, tính tình kiêu ngạo còn ngang ngược hơn cả Đỗ Quý Phi, phải bị Đỗ Quý Phi liên tục khiển trách mấy lần mới chịu thu liễm tính tình.
Đỗ Quý Phi đã định sau khi tiệc mừng Đỗ Tuyết Phù khỏi bệnh kết thúc, sẽ đưa nàng ta ra khỏi cung.Vì thế, bà ta cố ý cầu phụ hoàng ban chỉ dụ phong cho Đỗ Tuyết Phù làm quận chúa, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ yến tiệc đến.
Ngày hôm đó, hoàng cung vốn yên tĩnh bỗng như thức giấc, khắp nơi đều treo đèn kết hoa, ánh bạc lấp lánh, Đỗ Tuyết Phù mặc một bộ xiêm y màu hồng phấn, trên đầu búi tóc linh xà kiều diễm động lòng người, giữa mày điểm hoa điền phượng hoàng tung bay tinh xảo và lộng lẫy, tay cầm quạt lụa mỏng, toát lên vẻ tươi tắn và ngây thơ đặc biệt của lứa tuổi này, phụ hoàng liên tục mỉm cười gật đầu, không khỏi khen ngợi một câu.
“Rất xứng với câu ‘Lạ gì tuyết đông ngọc đúc*’, quả không hổ là con gái Đỗ gia.”
Du quý phi cười rồi cười, sắc mặt nhạt dần, trong số đó có một người tên là Thái Chân, ‘Lạ gì tuyết đông ngọc đúc’. Câu này xuất phát từ bài thơ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, viết về Dương Quý Phi. Dương Quý Phi từng là Vương phi của Thọ Vương, Đường Minh Hoàng đoạt vợ của con trai, ban đầu nuôi nàng ở đạo quán, sau đó đưa vào cung trở thành sủng phi, mà mọi người đều nói Dương Quý Phi trông giống sủng phi đã khuất của Đường Minh Hoàng là Võ Huệ Phi, trớ trêu hơn là Thọ Vương chính là con trai của Võ Huệ Phi, ta không biết Đỗ Quý Phi có nghĩ đến điều này không nhưng rõ ràng mặt bà không hề vui.
Bà ta đã gần bốn mươi, tuy ngày nào cũng uống canh dưỡng nhan nhưng thời gian vô tình, mỹ nhân rồi đến ngày nào đó nhan sắc cũng tàn, mà Đỗ Tuyết Phù xinh đẹp rạng rỡ từng là niềm vui trong những tháng ngày buồn chán ở cung của bà ta nhưng trái cây này quá tươi ngon lại trở nên chướng mắt.
Bà ta cười nhạt: “Đúng vậy, Tiêu lang có nhớ đến năm xưa không?”
Phụ hoàng vẫn chưa nhận ra, ôm Đỗ Quý Phi cười lớn: “Đúng vậy, năm xưa nàng và ta cũng như vậy nhưng giờ thì cả nàng và ta đều già rồi.”
Tay Đỗ Quý Phi hơi nắm chặt, chỉ dụ phong Đỗ Tuyết Phù làm quận chúa không được ban ra, chỉ ban cho Đỗ Tuyết Phù một số châu báu làm phần thưởng, Đỗ Tuyết Phù rõ ràng thất vọng nhưng chỉ có thể nghiến răng tạ ơn, từng chén từng chén uống rượu giải sầu. Đêm đó, phụ hoàng bị Đỗ Quý Phi đóng cửa ở bên ngoài, phải xin lỗi rất lâu.
Ông nói, ông biết mình đã sai, ông không nên nói câu già rồi đó, ông nói, bảo bối trong tim ông mãi mãi trẻ trung, người già rồi là ông, ông hồ đồ quá đáng, Đỗ Quý Phi vẫn không để ý, phụ hoàng ở bên ngoài lang thang rất lâu, uống rượu giải sầu.
Tuy nhiên, khi tỉnh dậy, ông phát hiện người nằm bên gối mình lại là Đỗ Tuyết Phù, ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống, trong cung điện rộng lớn vang lên hai tiếng hét, một tiếng là của phụ hoàng, một tiếng là của Đỗ Tuyết Phù, còn Đỗ Quý Phi thì mặt mày xanh mét đứng ở cửa, bà ta dứt khoát tát mỗi người một cái.
Đỗ Tuyết Phù bị đưa ra khỏi cung bằng một chiếc kiệu nhỏ, còn phụ hoàng thì vẻ mặt chán nản đi vào chầu, Đỗ Quý Phi điều tra kỹ lưỡng Phượng Loan cung, tra ra là phụ hoàng say rượu kéo Đỗ Tuyết Phù cũng say rượu nói chuyện phiếm, cuối cùng hai người dìu nhau về tẩm điện, bọn họ đã đến bẩm báo nhưng gõ mãi mà không mở được cửa cung của Đỗ Quý Phi...
Ngày hôm đó, Du quý phi đập phá Phượng Loan cung nguy nga, vừa khóc vừa cười như phát điên.
Miệng bà ta lặp đi lặp lại: “Đấng nam nhi đắm say thì có thể nói, đấng nữ nhi đắm say thì không thể nói, đấng nữ nhi đắm say thì không thể nói, ha ha ha... Tiêu lang, ta mong chàng trở về thì thế nào, có thể thế nào đây?”
Tuy nhiên, đây không phải là điều tồi tệ nhất, điều tồi tệ nhất vẫn còn ở phía sau, phụ hoàng trên triều đình tâm trí hoảng hốt, bách quan nhân cơ hội yêu cầu phụ hoàng lập thái tử, vì Đỗ Quý Phi không thể sinh con, trong hậu cung chỉ có Lý tài nhân có con trai, mà khi Lý tài nhân mang thai thì linh hồn trong cơ thể phụ hoàng là phụ hoàng của ta xuyên không đến.
Bây giờ ông không những không có cảm giác gì với đứa trẻ đó mà còn căm ghét nó, trong lòng ông, đó là một đứa con hoang do một người đàn ông khác sinh ra, muốn ông lập một đứa con hoang làm thái tử, còn khó chịu hơn cả gi/ ết ông, nhưng đằng này, ông chỉ có một đứa con trai.
Phụ hoàng trong cơn tức giận đã đánh mấy đại thần một trận, sau khi tan triều, ông đối mặt với cung điện bị đập phá tan tành, Đỗ Quý Phi quỳ ngồi trên mặt đất, thần trí hoảng hốt, như thể mất trí. Lúc đó, phụ hoàng đau lòng, ông rơi nước mắt, ôm Đỗ Quý Phi cùng quỳ ngồi giữa đống hỗn độn, trịnh trọng hứa hẹn.
“Ta không thể cho nàng vị trí hoàng hậu, rốt cuộc đã phụ nàng, ta đảm bảo với nàng, vị trí thái hậu nhất định là của nàng.”
Sau đó ông lập tức hạ chỉ, ban c/ hết cho Lý tài nhân, đưa đứa con trai mới năm tuổi đó cho Đỗ Quý Phi nuôi. Thánh chỉ đến cung của Lý tài nhân, Lý tài nhân dùng hết sức giãy khỏi ma ma đến ban c/ hết, chạy đến trước cung của mẫu hậu, dập đầu liên hồi, kêu lớn:“Xin người cứu mạng.”
Máu tươi nhanh chóng chảy ra từ trán bà ấy, bà ấy như không biết đau, mỗi lần dập đầu đều dùng hết sức, cửa Phượng Nghi cung mở ra.
Mẫu hậu mặc triều phục, đứng ở cửa một cách trang nghiêm và lộng lẫy, bà ra lệnh cho người dìu Lý tài nhân vào Phượng Nghi cung bảo vệ, còn mình thì dẫn theo cung nữ và ma ma, một đoàn người hùng hổ đi đến Phượng Loan cung, thị vệ chặn bà lại, bà đẩy người ra một cách bá đạo và xông vào, phụ hoàng và Du quý phi đang âu yếm nhau, đút cho nhau ăn, sự xông vào của mẫu hậu đã phá vỡ khoảnh khắc ấm áp này. Phụ hoàng giận dữ quát: “Ai cho phép nàng xông vào đây, cút ra ngoài cho trẫm.”
Mẫu hậu giơ cao một đạo thánh chỉ, thản nhiên nói: “Thái hậu ban thánh chỉ, thần thiếp không thể không đến, bệ hạ có thể không nhận mẫu thân nhưng thần thiếp là con dâu, không dám bất hiếu.”
Thái hậu là một cái gai trong lòng phụ hoàng, ông không thể gặp thái hậu lần cuối, về mặt hiếu nghĩa thì không thể nói được, ông mặt đỏ tai hồng, ánh mắt như muốn phun lửa nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào, mẫu hậu không để ý đến ông, mà nhìn về phía Đỗ Quý Phi.
“Đứa trẻ ấy vô tội, ngươi cướp nó bên cạnh mình còn muốn g/ iết mẹ nó, sau khi nó lớn lên sẽ hận ngươi, oán ngươi. Nếu nó không hận ngươi, không oán ngươi, không đòi lại công bằng cho mẹ mình thì nó chính là một kẻ vong ân bội nghĩa, sau này cũng sẽ không hiếu thuận với ngươi, dù sau này ngươi có làm thái hậu thì thế nào chứ, tiên thái hậu chính là tương lai của ngươi.”
Kết cục của thái hậu, ai cũng thấy rõ, phụ hoàng vì Đỗ Quý Phi mà cãi nhau với bà ấy, từ đó không gặp lại nhau nữa, trước khi c/ hết, mắt bà ấy vẫn mở to, đây là c/ hết không nhắm mắt, ta chưa từng gặp thái hậu nhưng đã nghe kể về câu chuyện của bà ấy, mẫu hậu nói, từ góc độ của bệ hạ mà nói, thái hậu đã chia rẽ uyên ương, sắt đá vô tình, là một người chuyên quyền. Nhưng ở vị trí đó, mưu cầu chính sự, thái hậu ở vị trí đó, không thể chỉ cân nhắc đến sở thích của bệ hạ, bà ấy phải cân nhắc đến sự vững chắc của giang sơn, quốc thái dân an.
Bà mạo hiểm để con trai ruột không nhận mình, cũng phải cắt đứt con đường ngoại thích của Đỗ gia, hy sinh cái nhỏ mới làm nên cái lớn, là người thực sự có trí tuệ lớn. Mẫu hậu nói, một người muốn làm việc gì đó, không thể chu toàn mọi mặt, chọn một nhóm người, sẽ đắc tội với một nhóm người khác, không ai có thể tránh khỏi, chỉ xem sau này việc này là công hay tội, thái hậu không hối hận, mẫu thân cũng không hối hận.
Du quý phi tức giận “Trương Thiến, ta được sủng ái nhiều năm trong cung, có từng đuổi tận gi/ ết tuyệt hai mẹ con các ngươi không? Nếu ta không thể sinh con, ta có thèm con của người khác không? Hôm nay đứa trẻ này ta nhất định phải có, dù nó có c/ hết, cũng là con trai ta, bản cung không cần nó hiếu thuận, bản cung chỉ cần thuận ta thì sống, nghịch ta thì c/ hết.”
Bà ta điên rồi. Mẫu hậu nhìn phụ hoàng, lạnh lùng nói: “Năm đó bệ hạ khiến thái hậu ôm hận nơi chín suối, giờ cũng muốn để một đôi mẹ con khác âm dương cách biệt sao? Nếu bệ hạ muốn g/ iết Lý tài nhân, thần thiếp dù có c/ hết cũng phải cướp đứa trẻ đó về nuôi dưới danh nghĩa của mình, nếu bệ hạ tha cho Lý tài nhân một mạng, thần thiếp nguyện dẫn theo toàn bộ phi tần vào chùa Thượng Lâm cầu phúc cho quốc gia, cả đời này không bước vào cung một bước, thành toàn cho bệ hạ và quý phi đây một câu chuyện tình đẹp.”
Bà giơ cao thánh chỉ, quỳ xuống. Lúc đó, phụ hoàng bị chấn động.
Ta không biết ông nghĩ gì. Ông nhìn chằm chằm vào mẫu hậu, hồi lâu, từ kẽ răng thốt ra mấy chữ.
“Trẫm chuẩn, hạn ngươi trong vòng ba ngày phải rời khỏi cung.”
Sau đó, ta suy nghĩ rất lâu, đại khái đã hiểu ra, có lẽ ông đã nhìn thấy bóng dáng của thái hậu trên người mẫu hậu, ông sợ mẫu hậu. Bởi vì mẫu hậu là một sự tồn tại đạo nghĩa khác mà ông không thể đánh bại, ba ngày, thời gian rất gấp, nhưng toàn bộ phi tần trong cung đều như được đại xá. Có lẽ, so với hoàng cung lạnh lẽo có thể mất mạng bất cứ lúc nào thì chùa Thượng Lâm kia mới thực sự là một nơi tốt để an lạc.
Mẫu hậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thứ duy nhất bà không nỡ bỏ xuống chỉ có ta. Đêm đó, ta và bà cùng nhau quỳ lạy trong điện Phật nhỏ trong cung, mẫu hậu nhìn chằm chằm vào tượng Phật, tượng Phật lạnh lẽo, vô tri vô giác nhưng lại là niềm an ủi duy nhất trong lòng vô số người trong cung.
“Con còn nhớ phụ hoàng không? Ngài ấy là một người tốt, năm đó, ngài ấy hỏi mẹ ta có muốn rời khỏi cung không, mẹ ta đã động lòng, chốn cung đình cô đơn lắm, ngay cả việc trên cây mọc thêm mấy quả cũng có thể dùng để giải khuây. Nhưng khi mẹ nhìn ngài ấy lại không nói nên lời, người rời khỏi cung thì dễ nhưng ngài ấy phải mạo hiểm rất lớn để che giấu tung tích, ngài ấy mới đến thôi, vừa tiếp quản một đống hỗn độn, mẹ không thể kéo chân ngài ấy lại. Mẹ nói chưa nghĩ ra muốn gì, ngài ấy bảo mẹ nghĩ kỹ rồi nói cho ngài ấy biết, mẹ nghĩ mãi nhiều năm như vậy, mẹ chưa kịp nói lời trong lòng với ngài ấy, ngài ấy đã đi rồi, trong chớp mắt, vật đổi sao dời. Bây giờ, ta cuối cùng cũng có thể rời khỏi cung nhưng Vinh Hoa con ơi, con phải làm sao đây? Sau này con sẽ gặp vô số chuyện khó khăn, con không có chỗ dựa, con phải làm sao đây?”
Bà nắm tay ta, bi thương trào dâng, cổ họng nghẹn ngào, ta nhẹ nhàng nói bên tai bà: “Mẫu thân, những lời phụ hoàng nói, con vẫn luôn nhớ, mẫu thân và các nương nương khác cứ yên tâm mà đi, con gái không dựa vào ai, con gái có thể tự dựa vào chính mình.”
Đợi các người đi rồi, ta mới có thể thoải mái tung hoành. Mới có thể chém g/ iết thần thánh, g/ iết cả Phật.