Vinh Quang [ESPORT]

Chương 27: Lục Phong: €œVì thế một ngày 24 giờ anh đều là của em sao?”




Lục Phong: “…”

Vệ Kiêu cảm thấy thoải mái hơn, câu này đối với người khác khiến tình huống càng lúng túng hơn, nhưng đối với cậu là ngược lại.

Im lặng nửa giây, Lục Phong mở miệng: “Thế em có đồng ý gả không?”

Vệ Kiêu: “Éc?”

Vệ Kiêu đụng phải “tường sắt” trước mắt, đầu nổi đầy u!

Lục Phong nở nụ cười: “Anh muốn hỏi là, có muốn gia nhập FTW không?”

Hắn cố tình nói tách câu*, trong tiếng Trung, gả và gia rất khó phân biệt.

*gả [jià], gia trong gia nhập là [jiā], hai từ này âm gần giống nhau, Lục Phong cố tình nói sai để trêu Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu nhận ra Lục Phong đang trêu cậu, khát vọng chiến thắng của cậu lại nổi lên.

Thua solo thì không nói, nhưng mà nói về độ vô liêm sỉ, cậu là vô địch!

Vệ Kiêu: “Gả!”

Lục Phong trong mắt đều là ý cười: “Hả?”

Vệ Kiêu lớn tiếng khiêu khích nói: “Tôi, muốn, gả, cho FTW”

Lão Việt quanh quẩn trên cầu thang suốt 4 tiếng đồng hồ, đã biến từ thư sinh thành ma cà rồng: “???”

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cậu ta đã được làm nhân chứng cho cái gì đó rất trọng đại thì phải?

Gả?

Gả!

Đệt, cậu ta đã lên cung, định bắn chết tên khốn khiếp lỡ hẹn kia, lúc này…

Bắn cái rắm!

Xạ thủ thần thánh Việt Văn Nhạc mặt mày xám xịt chuồn đi, cậu ta hãi, cậu ta rén, cậu ta sợ rằng nếu nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mình sẽ thành cupid mất!

Khóc hơn nửa ngủ đêm, Vệ Kiêu cảm thấy mệt mỏi, ngủ một mạch đến 2 giờ chiều.

Khi tỉnh dậy cậu thấy tinh thần sảng khoái, cả người thấy nhẹ nhàng hơn.

Bức chân dung của bà nội đặt ngay ngắn trên bàn trà, cậu chỉ mới nhìn lướt qua mà chóp mũi đã có chút chua xót.

Nhưng không khóc nữa đâu.

Vệ Kiêu bước tới, chạm vào bức chân dung, nở một nụ cười dịu dàng: “Bà ơi, cảm ơn bà.”

Khi bà còn sống, bà dành hết tình yêu thương cho cậu

Khi bà đi rồi, vẫn luôn trông nom cậu.

Hai năm qua, trong lòng Vệ Kiêu luôn có một nỗi hổ thẹn thường trực không thể tiêu tan.

Sau bao nhiêu chuyện, cậu mâu thuẫn với bố mẹ, không muốn trở thành một kẻ ích kỉ như họ, nhưng vào kỳ nghỉ đông năm 17 tuổi đó, cậu không khác gì Vệ Toàn.

Trong thời khác hấp hối, câu nói đừng như ba cháu của bà nội như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim cậu.



Đừng giống như Vệ Toàn.

Đừng trở thành như Vệ Toàn…

Vệ Kiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu bỏ bà nội đi, dành cả ngày lẫn đêm cho một mục tiêu mờ mịt thì khác gì Vệ Toàn?

Cậu muốn đánh chuyên nghiệp để kiếm tiền, muốn cho bà nội một cuộc sống tốt hơn.

Nhưng sâu bên trong …

Vẫn chỉ là do cậu thích nó.

Cậu thích cảm giác thi đấu, thích sự sôi động của cuộc thi, thích cảm giác căng thăng đến mức nhiệt huyết dâng trào, càng thích sự kết hợp của tất cả cảm giác đó để giành lấy chiến thắng trước mắt.

Cậu không thể dứt ra được dục vọng từ dưới đáy lòng, bỏ mặc bà nội.

Cậu và Vệ Toàn không khác nhau!

Cậu ghét Vệ Toàn, nhưng lại giống như Vệ Toàn, làm cho bà nội buồn.

Ngay lúc đó, Vệ Kiêu ngập tràn cảm giác tội lỗi và tự trách.

Từ bỏ sự nghiệp là sự trừng phạt của Vệ Kiêu dành cho mình.

Nhưng tối hôm qua …

Khi Vệ Kiêu nhìn thấy cuốn nhật ký do bà ngoại để lại, sương mù trong tích tụ lâu ngày trong lòng liền tan biến.

Hóa ra bà nội không trách cậu.

Hóa ra từ đầu đến cuối bà nội vẫn ủng hộ cậu.

Ủng hộ cậu làm những gì cậu thích, ủng hộ cậu sống cuộc sống mà cậu muốn. Yêu cầu duy nhất của bà là trên con đường cậu theo đuổi những thứ yêu thích, ngắm nhìn cảnh vật trên đường đi, đừng để yêu thích biến thành sự ám ảnh, rồi trở nên đau khổ.

“Đừng như ba con, biến ước mơ thành vực thẳm “

Đậy là những gì bà nội Vệ muốn nói cho Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu hôn lên bức chân dung, thấp giọng nói: “Bà yên tâm, con sẽ sống thật hạnh phúc”

Không làm bà thất vọng, xứng đáng với tình yêu của bà, không phụ công bà dành hết tính mạng cho con.

Khi Lục Phong đi vào, hắn nhìn thấy Vệ Kiêu đang hôn bức chân dung.

Nắng chiều ấm áp rơi trên người chàng trai, vẽ nên một đường viền màu vàng kim, mái tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt nhắm lại khiến cậu bớt đi sự ngang tàng, chỉ để lại nét trẻ con.

Tuổi 19.

Ở độ tuổi ngây thơ này cậu phải trải qua sinh ly tử biệt.

Lục Phong nhắm mắt lại gõ cửa.

Vệ Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn.

Khi nhìn thấy đôi mắt trong sáng và thuần khiết dường như luôn tràn đầy sức sống này, lồng ngực Lục Phong nóng lên.

Đây là một chàng trai trẻ sinh ra trong vũng lầy đầy chông gai, nhưng lại muốn tự mình soi sáng thế giới.

—— Thật xinh đẹp.

“Tôi mới tắm xong” Vệ Kiêu vừa nói vừa giật nhẹ lên quần áo: “Không có mang đồ nên mặc tạm đồ của anh”

Cậu thấp hơi Lục Phong một chút, nhưng loại T shirt và quần dài này vốn là dáng rộng, mặc cũng khá vừa vặn.

Lục Phong tránh ánh mắt của cậu: “Cứ mặc đi.”

Vệ Kiêu tối hôm qua đang trong tình trạng hoang mang, không nghĩ đến nhiều chuyện lắm, hiện tại hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng có một đống dấu chấm hỏi.

“Đội trưởng!”

Tuy rằng chưa ký hợp đồng, nhưng cậu đã đổi cách xưng hô, chủ yếu là vì có chút sợ Lục Phong đổi ý.

Lục Phong khẽ giật mình: “Hả?”

Chàng trai nghiêng người háo hức nhìn anh: “Anh định ký với em thật sao?”

Lục Phong đưa sữa cho cậu, ngăn cậu áp sát.

Vệ Kiêu nhận lấy sữa bò, không đoái hoài đến nó, nhìn chằm chằm vào Lục Phong.

Lục Phong nhìn xuống hộp sữa: “Sao, muốn đổi ý à?”

Vệ Kiêu: “Em đổi ý!? Em sợ anh đổi ý mới đúng!”

Lục Phong nhìn cậu: “Tại sao?”

Vệ Kiêu uống một ngụm sữa ngọt ngào mà không kìm nén được cảm giác ghen tị trong lời nói: “Trong đội đang thiếu một người đi đường đúng không? Chẳng phải anh đã chọn được từ lâu rồi sao? Bây giờ anh ký với em, chẳng lẽ em đến làm dự bị cho người đó? Dự bị cũng được, nhưng anh phải kêu tên đó solo với em! Ai thắng người đó thành người chơi chính thức!”



Lục Phong: “…”

Thấy Lục Phong “do dự”, Vệ Kiêu càng ghen: “Em không quan tâm, hôm qua anh mời em, em đã đồng ý, dù không có giấy trắng mực đen nhưng anh không được đổi ý!”

Lục Phong bật cười thành tiếng.

Vệ Kiêu căng thẳng, cuối cùng cậu cũng đã có thể giải quyết được nút thắt để chơi chuyên nghiệp, cậu chỉ muốn đến FTW, không muốn đến bất kì đội nào khác!

Nhưng nếu Lục Phong không muốn cậu thì phải làm sao!

Tên này không chỉ là đội trưởng, mà còn là ông chủ câu lạc bộ, nói phải giữ lời!

Lục Phong thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn cậu: “Cậu ấy rất xuất sắc”

Vệ Kiêu: “… …”

Lục Phong tiếp tục nói: “Năng lực cá nhân rất mạnh.”

Vệ Kiêu nghe quen tai, lời này hình như trước đây Lục Phong có nói qua khi ở trên xe.

Lục Phong: “Cậu ấy tuổi còn nhỏ, chưa có đủ kinh nghiệm, nhưng tương lại rất hứa hẹn”

Vệ Kiêu ghen chết rồi ghen chết rồi, mẹ kiếp, Close không cần cậu nữa rồi!

Lục Phong tiếp tục nói: “Anh rất xem trọng cậu ấy, bởi vì cậu ấy rất xứng đáng”

Vệ Kiêu: “… … …”

Xong rồi, cậu bị thất sủng rồi!

Sự nghiệp của cậu chưa bắt đầu mà sắp chấm dứt rồi!

Lục Phong: “Cậu ấy xứng đáng được anh mời gia nhập đến 2 lần, đáng để anh đợi hai năm, đáng để anh dùng tất cả biện pháp dụ dỗ vào đội”

Vệ Kiêu: “!”

Lục Phong nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Biết tên cậu ấy chưa?”

Vệ Kiêu đần mặt hai giây, chỉ chỉ chính mình.

Lục Phong: “Ừm.”

Chỉ một âm tiết, âm tiết mà fan cho là thể hiện lạnh lùng, lại làm cho Vệ Kiêu mở cờ trong bụng!

Vệ Kiêu: “Cho nên người anh nhắm trúng là em? Muốn em? Anh nói em tuổi còn nhỏ, chưa có đủ kinh nghiệm, nhưng tương lại rất hứa hẹn?”

Lục Phong: “…”

Vệ Kiêu mừng như điên, gặng hỏi: “Có đúng không? Có đúng không?”

Lục Phong nở nụ cười: “Đúng”

Trí nhớ của Vệ Kiêu tốt lạ thường, cố hỏi thêm: “Anh cảm thấy sau này em sẽ còn mạnh hơn anh sao?”

Lục Phong chiều theo cậu, nói: “Đúng”

Trong lòng Vệ Kiêu sắp phát nổ vì quá vui sướng: “Cũng không muốn giấu gì anh…”

Lục Phong cảm thấy nửa tiếp theo câu này của cậu không phải là lời hay ý đẹp gì, đúng như dự đoán, miệng của Vệ Kiêu hết thuốc chữa rồi: “Tâm trạng của em bây giờ, còn vui hơn việc được crush tỏ tình!”

Lục Phong nhịn không được, búng trán cậu: “Ngưng được rồi”

Vệ Kiêu hào hứng: “Em cảm thấy muốn vượt qua được người khác thì phải chăm chỉ khổ luyện, hay là bây giờ chúng ta…”

Lục Phong: “Xuống lầu, ăn cơm.”

Dứt lời quay người đi ra ngoài.

Vệ Kiêu đi theo: “Vậy thì sau khi ăn cơm xong…”

Lục Phong đi ở phía trước: “Ăn xong anh sẽ đưa hợp đồng cho em.”

Vệ Kiêu: “Ký hợp đồng đâu có mất nhiều thời gian”

Lục Phong dừng lại nhìn cậu: “Không muốn biết tiền ký hợp đồng của mình là bao nhiêu sao?”

Vệ Kiêu Kiêu tính toán trong đầu: “Hay là anh solo với em mỗi ngày 12 tiếng, tiền ký hợp đồng em không cần nữa!”

Lục Phong từ khi gặp nhóc này đã cười nhiều hơn so với 21 năm qua: “Vệ Kiêu”

Vệ Kiêu nhìn hắn không chớp mắt: “Ơi ”

Lục Phong: “Em vào FTW thì sẽ trở thành đồng đội của anh”

Vệ Kiêu: “Đúng vậy.”



Lục Phong: “Đồng đội là kề vai chiến đấu, không phải ngày đêm Solo.”

Vệ Kiêu cố gắng xơ múi: “Vì thế chúng ta kề vai sát cánh 12 giờ, solo 12 giờ?”

Lục Phong: “Vì thế một ngày 24 giờ anh đều là của em sao?”

Vệ Kiêu ngẩn ra, ngượng ngùng nói: “… Thì một ngày 24 giờ em cũng là của anh mà”

Đóng góp như nhau!

Lục Phong im lặng 3 giây, lạnh lùng từ chối: “Không.”

Vệ Kiêu: “…Thương lượng chút đi, mỗi ngày cho anh 2 tiếng hoạt động tự do”

“Muốn solo với anh cũng được” Không hổ danh là đại mà vương, chuyên dành để trị nhóc điên: “Thắng được một 1 mùa giải thường quy, được 3 tiếng”

Vệ Kiêu: “!”

Lục Phong tiếp tục: “Thắng vòng cuối quý sau, 10 tiếng; được giải quán quân khu thi đấu Trung Quốc, 100 tiếng”

Vệ Kiêu hồi hộp: “Còn nếu thắng tổng chung kết toàn cầu?”

Lục Phong nhìn về phía cậu: “Em muốn bao lậu thì được bấy lâu”

Vệ Kiêu: “!!!”

Lục Phong: “Thời gian thế nào tùy em, anh luôn sẵn sàng tiếp đón”

Vệ Kiêu: “Đệt!”

Thế còn chờ gì nữa, mau đi huấn luyện thôi!

FTW còn ba người nữa trong đội hình chính thức khác vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ, đang không biết mình sẽ phải trải qua những gì…

À, không chỉ những thành viên trong đội chính thức, ngay cả tất cả mọi người của cả khu thi đấu Trung Quốc và 16 khu thi đấu khác cũng không biết, hôm nay là một ngày không bình thường.

Một vật dễ cháy nổ hôm nay đã bị đại ma vương châm mồi lửa.

Mặc dù Vệ Kiêu không biết phí ký hợp đồng là bao nhiêu, nhưng Lục Phong sẽ không đối xử tệ với cậu.

Theo lý thuyết thì rời đi 2 năm, Vệ Kiêu không có giá trị gì.

Nhưng Lục Phong đã tham khảo tiền ký kết với Việt Văn Nhạc, thêm vào 10% rồi soạn thảo hợp đồng.

Dù không để ý vụ tiền bạc, nhưng khi nhìn thấy con số này Vệ Kiêu vẫn ngu người.

Lục Phong: “Đây là phí ký kết cơ bản, tiền thưởng thi đấu sẽ được phân chia theo tỷ lệ cho các tuyển thủ”

Tiền thưởng cho thi đấu vô cùng cao, ví dụ như quán quân chung kết toàn cầu tiền thưởng lên tới 30 triệu đô la Mỹ, con số này đã khiến rất nhiều người điên cuồng.

Vệ Kiêu không quan tâm chuyện này lắm, điều cậu quan tâm là: “Em thấy ổn rồi… Nhưng hợp đồng phải thêm vào một điều khoản nữa”

Lục Phong: “Cái gì?”

Hợp đồng này do chính hắn soạn, hắn không nghĩ mình bỏ sót cái gì

Vệ Kiêu nghiêm túc nói: “Ví dụ như việc nếu thắng chung kết toàn cầu thì em muốn bao lâu được bấy lâu cũng cần phải ghi rõ vào chứ?”

Trong phòng họp, nhân viên phụ trách việc ký hợp đồng bẻ gãy luôn cây bút.