Vinh Quang [ESPORT]

Chương 26: Vệ Kiêu: €œSao giọng điệu của anh giống nhÆ° đang cầu hôn vậy!”




Vệ Kiêu chạy một mạch quay về, vừa đi bừa nhảy lên cầu thang, chỉ thiếu mỗi việc ngâm nga bài hát.

Đến đại sảnh thì gặp phải Việt Văn Nhạc, lão Việt theo dõi theo bóng lưng cậu: “Tối nay cậu ở lại đây à?”

Được cậu ta hỏi Vệ Kiêu mới ý thức được vấn đề này.

Bây giờ đã tám giờ tối rồi, cậu và Lục Phong solo 4 tiếng nữa là 12 giờ, lúc đó muốn về cũng khó.

“Trụ sở lớn như thế mà thiếu chỗ cho tôi ngủ à?” Nói về sự tự nhiên, không ai hơn được Vệ Kiêu Kiêu.

Việt Văn Nhạc nở một nụ cười đen tối, một anh thư sinh đẹp trai mà cứ nghĩ mình cười như bị thần kinh: “Được thôi, tôi chờ cậu”

Vệ Kiêu giật mình run lên một cái: “Close đang tìm tôi, tôi đi trước đây”

Việt Văn Nhạc: “Đi đi”

Vệ Kiêu cúi đầu nhắn wechat cho Bạch Tài: “Lão Bạch, đêm nay mày phải bảo vệ tao!”

Bạch Tài: “Sao?”

Một tay dắt chó, một tay nhắn tin rất khó.

Vệ Kiêu: “Tao sợ không giữ được trinh tiết của mình mất!”

Bạch Tài kinh ngạc: “Mày mà vẫn còn trinh tiết à?”

Vệ Kiêu: “Cút! Ông mày là trai tân toàn thân sạch sành sanh tỏa hương thơm ngát đây!”

Bạch Tài: “… … …”

Cậu ta không muốn nghe cái này một chút nào cả, thật đó, cậu ta chỉ muốn gột rửa lỗ tai và trí não, sợ bị đạo tặc ám sát

Vệ Kiêu nói năng hùng hồn: “Tao kể cho mày nghe, Nhạc thần tụi mày thích đàn ông, ánh mắt của ổng lúc nãy nhìn tao tình ý lắm, còn gọi tao lại hỏi tối nay tao có ở lại đây không. Tao nghĩ tao và Close đấu đến tối muộn như thế, dù sao cũng không về nhà được, nên nói là có ở lại, mày biết ổng nói gì không? Ổng nói ổng sẽ chờ tao! Nửa đêm nửa hôm, ổng chờ tao làm gì? Không phải là muốn bò lên giường tao hay sao!”

Bạch Tài nghe xong đoạn nhắn thoại này, đau đầu kinh khủng: “Vệ Kiêu”

Vệ Kiêu: “?”

Bạch Tài: “Mày cút đi cho taooooo!”

Vệ Kiêu: “Mày đúng là loại có đồng đội mới thì quên mất đồng đội cũ, mày không quan tâm đến tao thì dẹp đi, tối nay tao ngủ với Close”

Bạch Tài: “???”

Vệ Kiêu càng nghĩ càng thấy hợp lý: “Tạm biệt! mày vô dụng rồi, tao chui vào chăn Close đây”

Bạch Tài: “… … … …”

Trong một lúc, anh Cải cũng không biết nên đồng cảm cho ai.

Cậu ta chỉ hi vọng là mình cả nghĩ, đội trưởng của mình đâu có tình cảm gì với tên khốn đó, nếu không….

Đm, làm người sao mà khổ thế.

Thích một người thì luôn phải cảnh giác, thích một tên khốn, tương lai mờ mịt!

Ở một diễn biến khác, Việt Văn Nhạc liên tục hắt xì.

Ninh Triết Hàm lo lắng hỏi: “Anh Nhạc anh bị cảm à?”

Việt Văn Nhạc lắc đầu: “Không phải đâu, chắc là do hưng phấn quá”

Ninh Triết Hàm: “Hưng phấn?”

Việt Văn Nhạc bước vào phòng luyện tập đơn, thâm hiểm nói: “4 tiếng nữa anh sẽ solo với Nhất Đăng, hôm nay ngày 21 tháng 1 năm 2021, sẽ là ngày Việt Văn Nhạc rửa sạch nỗi nhục nhã năm xưa!”

Sau một năm, cuối cùng cậu ta cũng có thể chứng tỏ bản thân rồi.

Ninh Triết Hàm: “…”

Có, có thật là rửa sạo nhục nhã sao, không phải là thêm nỗi nhục à?

Tóc xám khói ngao ngán nhưng vẫn tốt bụng giơ nắm tay lên cổ vũ: “Cố lên!”

Vệ Kiêu mở cửa đi vào phòng huấn luyện đôi số 1, Lục Phong đã ngồi vào chỗ.

Vệ Kiêu hai mắt cong lên, ngồi đối diện với hắn: “Bắt đầu đi!”

Lục Phong ngước mắt nhìn cậu: “Chạy đến đây à?” Cậu trai hai má ửng hồng, giọng nói vẫn xen chút hơi thở hổn hển.

Vệ Kiêu chớp mắt nhìn hắn: “Tôi không muốn anh phải chờ lâu”

Lục Phong im lặng.

Vệ Kiêu vừa đăng nhập vào game vừa nói: “Tôi nhớ anh suốt hai năm nay, tất nhiên không thể bỏ lỡ từng giây từng phút nào”

Lục Phong: “Hai năm qua anh không hề đổi số điện thoại”

Lúc trước Vệ Kiêu có để lại thông tin liên lạc.

Vệ Kiêu nhớ lại việc mình không chào mà đi, xấu hổ nói: “Tôi thấy hơi ngại”

Lục Phong nhìn chằm chằm màn hình: “Ồ.”

Vệ Kiêu đang muốn nói: “Đến đánh…”

Cụm từ ba trăm hiệp còn chưa nói ra, đã nghe Lục Phong khẽ nói: “Xem ra là chưa đủ nhớ anh rồi”



Vệ Kiêu: “!”

Vệ Kiêu Kiêu suốt ngày nói cợt nhả, vừa thốt ra khỏi miệng là quên luôn, hiếm khi đụng phải tường sắt.

Tấm sắt này tỉnh bơ chặn họng cậu.

“Mời em.”

Lục Phong đã đăng nhập vào game, gửi lời mời chiến đấu cho cậu.

Vệ Kiêu lập tức bị dời đi lực chú ý: “Được rồi!”

Hai năm rồi!

Trận solo cậu nhớ nhung hai năm nay đã bắt đầu rồi!

Vệ Kiêu đã từng nghĩ cả đời này mình cũng không thể gặp lại Close trong hẻm núi này nữa.

Hai năm rồi!

Fuck, tim đập nhanh quá!

Chẳng lẽ đây là tiểu biệt thắng tân hôn trong truyền thuyết?

Lục Phong nắm mắt biết Vệ Kiêu muốn chơi kiểu gì nhất.

Hiếm khi hắn theo cậu, sử dụng Đạo Tặc Bóng Đêm.

Khi solo hai người có thể lấy cùng tướng và thiên phú, nhưng khi solo với Close, rất ít ai muốn dùng Đạo Tặc Bóng Đêm.

Thứ nhất, thiên phú mạnh không có tác dụng lắm trong solo, thứ hai Đạo Tặc Bóng Đêm trong tay Close như có ma thuật.

Muốn solo Đạo Tặc Bóng Đêm với hắn, phải cứng đến cỡ nào cơ chứ.

Hai năm trước Vệ Kiêu có biệt danh là đầu sắt.

Mang theo một nhóm toàn cụt tay gãy chân trong trại huấn luyện thanh thiếu niên đi khiêu chiến các câu lạc bộ lớn, nói về độ cứng đầu ai hơn được cậu.

Nhìn thấy Đạo Tặc Bóng Đêm của Lục Phong, máu trong người Vệ Kiêu sôi sục: “Nhờ anh một chuyện được không?”

Lục Phong nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cậu: “Gì?”

“Anh làm ơn…” Vệ Kiêu khóe miệng cong lên: “Đừng nhẹ tay tôi!”

Trong con ngươi lạnh nhạt của Lục Phong lóe lên ý cười, hắn nhẹ giọng nói: “Được thôi”

Đúng là không hề nhẹ tay chút nào.

Sau hai năm xa cách, Vệ Kiêu cảm nhận được cảm giác còn phấn khích tê cả da đầu hơn lần trước.

Mặc dù Vệ Kiêu không hề thi đấu chuyên nghiệp trong 2 năm vừa qua nhưng cậu vẫn luôn thi đấu cùng với tuyển thủ chuyên nghiệp. Sự tiến bộ của cậu rất rõ ràng. Cậu đã mạnh mẽ hơn so với hai năm trước. Nhưng…

Cậu tiến bộ thì Lục Phong cũng vậy!

Đại ma vương mạnh nhất Vinh Quang hai năm trước bây giờ mạnh hơn nữa rồi!

Lúc trước Lục Phong dùng tài khoản Việt Văn Nhạc nên không đánh nghiêm túc, bây giờ tập trung hết mức, bùng nổ thực lực!

Chỉ trong vòng năm phút đồng hồ, Vệ Kiêu đã cảm thấy bị áp chế mạnh mẽ, trong hẻm núi dài và hẹp, đạo tặc phía đối diện giống như một màn sương đen bao trùm vạn vật, sức mạnh tràn tới mãnh liệt khiến Vệ Kiêu… đầu ngón tauy run rẩy vì phấn khích.

Đúng là…

Close là mạnh nhất.

Đúng là…

Không ai có thể sánh bằng con người mạnh nhất thế giới.

Đúng là…

Cậu thích Close nhất!

Kết thúc một hiệp đấu, tất nhiên Vệ Kiêu đã thua.

Nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, cái cảm giác hạnh phúc này không một tuyển thủ chuyên nghiệp nào có thể mang lại cho cậu.

“Sướng!” Vệ Kiêu thở ra mãn nguyện, nói: “Chơi lại!”

Cậu không muốn lãng phí một giây đồng hồ nào trong 4 tiếng này.

Lục Phong nói: “Anh sẽ dùng tay súng tầm gần”

Vệ Kiêu trong nháy mắt đã hiểu: “Được, tôi lấy Đấu sĩ”

Trong trận đấu tập cuối của FTW và L&P, Nguyên Trạch lấy tay súng tầm gần còn Vệ Kiêu lấy Đấu sĩ.

Lúc đối đầu, Vệ Kiêu bị Nguyên Trạch trèo lên người đánh, bị gọt mất 10 cái amngj.

Bây giờ solo Lục Phong tái hiện lại trận đấu kia.

Về lý thuyết, tay súng tầm gần không thể solo thắng Đấu sĩ.

Đấu sĩ như vua khi đấu solo, khi đấu với con gà lùn súng ngắn cần thời gian để phát triển, chẳng khác thái rau cả.

Tất nhiên…

Tướng mạnh hay yếu cũng phụ thuộc vào người chơi.

Con gà lùn súng ngắn trong tay Lục Phong, bản chất giống hệt Nguyên Trạch.

Khi 5V5 có rất nhiều biến số, nhưng khi solo tất cả đều phụ thuộc vào khả năng người chơi.

Có chơi tốt hay không, phải dựa vào kĩ năng của bản thân.

Vệ Kiêu mải mê chơi, hai người đã solo hết ba tiếng mà không hay biêt.

Ngoại trừ ván đầu tiên, còn lại Lục Phong đều dùng tay súng tầm gần, còn Vệ Kiêu vẫn luôn dùng Đấu sĩ.

Hai người dùng đi dùng lại một loại tướng, đánh đấu hết trận này đến trận khác.

Mãi đến một trận cuối cùng, Vệ Kiêu đánh qua một bộ chiêu thức…

First blood!

Vệ Kiêu lấy được mạng đầu tiên.

Cậu lần đầu tiên giết được tay súng tầm gần của Vệ Kiêu!

Lục Phong khóe miệng khẽ nhếch: “Được đấy!”

Vệ Kiêu phấn khích hơn: “Ván sau, ván sau chắc chắn tôi sẽ thắng được anh!”

Lục Phong nhìn đồng hồ: “Mười hai giờ.”

Vệ Kiêu: “Nà ní”

Cậu ngây người nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử siêu to khổng lồ, con số chính xác không hề sai lệch ——12:00:00.

Giống như cô bé lọ lem tham gia vũ hội, Vệ Kiêu nhảy chưa đã mà phải rời khỏi vũ hội rồi.

Vệ Kiêu nào có cam chịu, nhanh chóng nói: “1 trận, 1 trận nữa thôi mà”

Lục Phong thoát phòng đấu: “Anh mệt rồi”

Vệ Kiêu nhảy dựng lên ghế: “Sao mệt nhanh thế?”

Lục Phong còn chưa kịp nói gì, Vệ Kiêu đi vòng ra phía sau lưng hắn: “Mỏi cổ rồi à? Hay là mỏi vai? Lưng mỏi sao? Tôi massage cho!”

Nói xong, bàn tay hơi lạnh chạm vào cổ Lục Phong.

Lục Phong bắt lấy cổ tay của Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu sửng sốt.



Lục Phong thả lỏng tay cậu ra, xoay ghế tựa lại nhìn cậu: “Vệ Kiêu”

Vệ Kiêu hơi kinh ngạc, lực tay Lục Phong rất mạnh, nắm hơi chặt chút đã khiến tay cậu đau: “Ơi?”

Lục Phong nhìn ánh mắt của cậu nói: “Muốn thắng à?”

Vệ Kiêu không hiểu vì sao không dám nhìn thẳng vào hắn: “Muốn”

Lục Phong: “Chỉ muốn thắng anh thôi à?”

Vệ Kiêu nói không nên lời.

Lục Phong đứng lên, người cao hơn cậu 6-7 cm bình thường khí chất lạnh lùng, khi nhìn xuống người khác hiếm ai đứng vững được.

Vệ Kiêu da mặt dày, thế mà cũng có lúc sợ người khác.

Ví dụ như khi còn nhỏ thì sợ bà nội, khi bà nội tức giận, cậu không dám thở mạnh, chỉ biết cúi đầu nhận sai

Ví dụ như bây giờ đang đối diện với Lục Phong, cậu có chút sợ sệt.

Nguyên nhân không phải do hắn, là do cậu chột dạ.

Dù là hai năm trước hay hai năm sau, Lục Phong vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt.

Nhưng cậu lại…

Vệ Kiêu không sợ người khác đối xử tốt với cậu, bởi vì cậu có thể trả lại gấp bội cho người ta, chỉ có Lục Phong là cậu không trả hết được.

Thứ Lục Phong muốn, cậu không cho được.

Chàng trai bình thường kiêu ngạo phóng khoáng bây giờ lại cúi đầu ủ rũ, Lục Phong có chút mềm lòng.

“Trận đấu tập buổi chiều thua rất khó chịu đúng không?” Giọng hắn nhẹ nhàng.

Vệ Kiêu gật đầu.

Lục Phong lại nói: “Nguyên Trạch rất mạnh đúng không?”

Vệ Kiêu siết chặt nắm đấm: “Ừm.”

Lục Phong: “Còn có nhiều người mạnh hơn anh ta, nhưng họ không tham gia giải đấu đơn”

Cựu thành viên của đội thần thánh FTW, không tổ đội chính thức có năm người, ai cũng mạnh đến khó tin.

Close là thành viên trẻ nhất trong đội vào thời điểm đó và vẫn được coi là yếu.

Có người nói Close có thể đoạt giải quán quân là bởi vì bốn người kia không thi đấu giải đấu đơn.

Nếu bọn họ có tham gia, thắng thua thế nào còn chưa biết

Cũng có người nói Close tiến bộ rất nhanh, đã vượt qua được bốn người kia, rất xứng đáng với danh hiệu người mạnh nhất thế giới.

Những phỏng đoán này không có cách nào kiểm chứng.

Bởi vì muốn gặp lại bốn người, chỉ có thể đấu trên đấu trường 5V5.

Mà FTW, từ trước đến nay chưa khi nào lọt được vào trận tổng chung kết toàn cầu.

Cho đến giờ, Close ở lại FTW mạnh hơn hay bốn người rời FTW kia mạnh hơn không ai biết được.

Lục Phong lại hỏi Vệ Kiêu: “Em chỉ muốn thắng anh thôi sao?”

Vệ Kiêu siết chặt nắm đấm, nói không ra lời.

Lục Phong tiếp tục nói: “Hay là em muốn thắng tất cả mọi người?”

Từng chữ từng câu như búa tạ nện vào trong lòng Vệ Kiêu.

Thời gian cậu và Close quen nhau rất ngắn, hai năm trước chỉ có ba ngày ba đêm, hôm nay chỉ có 10 tiếng.

Nhưng Close lại hiểu cậu, hiểu cậu hơn bất cứ ai khác.

Vệ Kiêu cắn răng, giọng nói run rẩy: “Xin lỗi, tôi đã hứa với một người, sẽ không…”

Cậu chưa dứt lời, Close đã nói: “Anh đã ghé qua nhà em”

Vệ Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trợn trừng lên, bên trong chứa đầy cảm giác bất an.

Lục Phong chạm vào tim cậu, ấm áp nói: “Bà của em rất thương em, bà thương em như thế, sẽ không ngăn cản em làm bất cứ chuyện gì”

Đôi môi Vệ Kiêu run rẩy, khóe mắt đỏ lên.

Bà ơi…

Cậu chưa được nghe nhiều chuyện về bà nội.

Lục Phong nắm chặt tay cậu, dẫn cậu ra khỏi phòng huấn luyện, đi lên lầu: “Bà không muốn em trở nên giống như cha mình, chứ không phải muốn ngăn em làm chuyện mình thích, mà hy vọng em có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn, chứ không phải chỉ chăm chăm vào một chuyện và quên đi tất cả những gì có trong đời”

Vệ Kiêu im lặng, 2 năm, đã tròn 2 năm rồi, không ai nói với cậu về chuyện này, cậu cũng không hề kể cho ai cả.

Khi nhắc đến chuyện của bà nội, cậu sẽ giận tím mặt.

Nhưng bây giờ…

Cậu không hề tức giận, bàn tay đang nắm lấy cậu rất ấm áp, có vết chai mỏng, khiến cậu nhớ lại hồi còn bé.

Tuy tay bà nội thô ráp, nhưng rất ấm, mỗi lần cậu trở về nhà, bà sẽ nâng tay cậu lên, vừa xoa vừa nói: “Bé con thật ngoan, còn nhỏ mà đã biết đi mua đồ giúp bà”

Vệ Kiêu cảm thấy đó là thời điểm cậu hạnh phúc nhất.

Cho dù chạy mệt đến đâu, dù ngã đau thế nào, dù người khác cười nhạo thế nào, chỉ cần cậu về đến nhà, được bà nội nắm tay, cậu liền cảm thấy mọi chuyện đều ổn cả.

Không có cha mẹ thì thế nào.

Cậu đã có bà nội rồi.

Bà nội yêu thương cậu hơn bất kì ai khác.

Lục Phong đưa đồ vật mà mẹ Vệ Kiêu gửi cho cậu.

Vệ Kiêu mở hộp ra, nước mắt không kìm được.

Trong thùng giấy có một bức tranh, là một bức chân dung bà nội khi còn trẻ, ký tên Vệ Toàn.

Đây là tranh ba Vệ Kiêu vẽ khi 17 tuổi, bà nội nâng niu nó như bảo bối suốt 30 năm.

Khi còn nhỏ Vệ Kiêu thường xuyên nhìn thấy, khi đó bà nội kiêu hãnh nói cho cậu: “Ba cháu ấy à, vẽ rất đẹp, cháu xem ba vẽ bà nội, có giống không, rất đẹp đúng không?”

Sau khi lớn lên Vệ Kiêu chưa từng thấy lại bức tranh ấy, cậu cho là do bà nội quá buồn nên đã ném bức tranh đi, nhưng thật ra bà vẫn luôn cất giữ nói, trân trọng như châu báu.

Bên cạnh bức tranh là một cuốn sổ dày.

Vệ Kiêu biết cuốn sổ này.

Khi cậu học lớp 1, giáo viên yêu cầu phụ huynh làm cho con một cuốn sổ tay trưởng thành.

Bà nôi tuổi cao, đâu hiểu mấy vụ này, chạy lên trường hỏi giáo viên.

Giáo viên giảng giải qua loa, bà lão ghi nhớ kỹ, hóa ra là làm nhật kí cho cháu trai.

Kể từ đó, bà nội Vệ dù không biết nhiều chữ, vừa lật từ điển vừa viết nhật kí trưởng thành cho Vệ Kiêu.

Khi Vệ Kiêu tốt nghiệp tiểu học đã từng thấy, cậu cho rằng bà nội đã quên chuyện này, bây giờ mở ra…

Dày đặc những nét chữ đáng yêu như học sinh tiểu học.

Bà nội vẫn luôn ghi chép lại từng li từng tí về Vệ Kiêu

Ngày 9 tháng 2 năm 2018

Bé con đi thi đấu, hóa ra game cũng có thể đi thi đấu. Bé con giỏi thật, thắng được nhiều trận. Bé con cái gì cũng biết làm, cái gì cũng không sợ.

Ngày 13 tháng 2 năm 2018



Đã gần đến giao thừa rồi, bé con đã một tuần không về nhà. Hầy, đúng là cha con mà, gặp được thứ mình thích ngang như cua.

Ngày 15 tháng 2 năm 2018.

Tôm hùm to thật đấy, chơi game mà vẫn kiếm được tiền, bé con rất có năng lực.

Ngày 18 tháng 2 năm 2018.

Ông Dương hàng xóm cứ nói linh tinh, Esport thì sao, đâu phải chỉ biết chơi game đâu, bé con nhà mình phải là quán quân!

Ngày 20 tháng 2 năm 2018

Bé con, bà nhớ con quá, nhưng mà không sao, chim lớn phải rời tổ mà.

Ngày 22 tháng 2 năm 2018

Bé con ơi, chắc bà cũng không ở bên cạnh con được lâu lắm nữa đâu.

Ngày 23 tháng 2 năm 2018

Đừng có như ba con, bà mong con có thể làm việc mình thích, nhưng đừng quên là trên đời này chỉ có một việc như vậy, phải biết quan tâm đến những người bên cạnh mình, làm quen nhiều bạn mới, tìm cho mình một người để yêu, sống vui vẻ bình an là được rồi

Ngày 24 tháng 2 năm 2018

Tạm biệt, bé con.

Lật đến trang cuối cùng, Vệ Kiêu ôm chặt cuốn nhật kí.

Lục Phong đứng bên cạnh, ôm cậu vào lồng ngực.

Hai mắt tối sầm lại, Vệ Kiêu không quan để ý đến xung quanh, khóc không ra tiếng.

“Là lỗi của tôi” Vệ Kiêu nói đứt quãng: “Kỳ nghỉ đông không chịu về nhà”

Lục Phong nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu.

Vệ Kiêu không cần ai trả lời mình, cậu chỉ cần một lồng ngực để tựa vào, trải lòng: “Bà nội tôi vẫn luôn phải cực khổ, bà luôn dành thứ tốt nhất cho tôi, còn mình thì nhịn ăn nhịn mặc, nghĩ mọi cách để cho tôi đi học, tôi muốn báo đáp bà, tôi muốn đem hết tiền kiếm được về cho bà, tôi muốn cho bà một cuộc sống tốt hơn, nhưng mà…”

Khi cậu sắp lấy được tiền kí hợp đồng 2 triệu, bà đã đi mất rồi.

Bà nội cậu, bị bệnh tật hành hạ đến mức đau không muốn sống nữa, nhưng không nỡ dùng tiền, không chịu đi bệnh viện.

Bà nội cậu đã bị cướp đi sinh mạng bởi một căn bện chỉ cần chạy chữa kịp thời là qua khỏi.

Cậu cái gì cũng không biết, thậm chí không thể chăm sóc bà.

Lúc cậu vội vàng trở về nhà.

Chính là lúc cậu nhìn thấy bà đang hấp hối.

Bà nội không còn tỉnh táo thì thào tên cậu, nói cho cậu biết… đừng như ba con, sống như thế rất khổ, phải sống hạnh phúc đấy bé con.

Làm chuyện mình thích, nhưng đừng để nó ám ảnh mình, quên mất cuộc đời có hạn.

Từ đầu đến cuối, bà để lại cho cậu chỉ có tình yêu thương vô bờ bến.

Lục Phong vẫn luôn ở bên cậu.

Vệ Kiêu khóc từ 12 giờ đêm đến 2 giờ sáng, cậu không ngừng kể chuyện hồi bé của mình, kể về bà nội, nhớ lại chuyện xưa.

Lục Phong trầm giọng đáp lại, hắn là một người giỏi lắng nghe.

Gánh nặng mà Vệ Kiêu tích tụ trong tâm trí trong hai năm nay đã được dỡ bỏ trong đêm đó.

Ba giờ sáng, Vệ Kiêu chỉ nhớ lại những chuyện vui cùng bà nội.

Cậu khóc rồi lại cười, rồi lại khóc.

Chàng trai 19 tuổi, đã mạnh mẽ suốt 19 năm.

Lần đầu tiên như một đứa trẻ, vừa khóc vừa cười một cách thất thường.

Khi mặt trời mọc ở phía chân trời, Vệ Kiêu cũng được đắm chìm trong ánh nắng bình minh.

Nhận ra đêm nay mình ngu ngốc như thế nào, Vệ Kiêu lúng túng nói: “Xin lỗi…áo của anh…”

Fuck, mình làm từ nước hay sao mà khóc ghê như vậy, áo của Lục Phong bị dính nước mắt biến thành hình dạng gì rồi này!

Lục Phong chạm vào trán cậu: “Không khóc nữa?”

Vệ Kiêu: “…”

Xấu hổ muốn chết!

Lục Phong nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi tên cậu: “Vệ Kiêu.”

Vệ Kiêu khó chịu: “Sao?”

Lục Phong nhìn vào mắt cậu: “Có nguyện ý đến FTW làm đồng đội của anh không?”

Vệ Kiêu: “… …”

Không thể từ chối.

Nhưng mà…

Vệ Kiêu cố gắng làm giảm bớt sự ngượng ngùng: “Lục thần, sao giọng điệu của anh giống như đang cầu hôn vậy?”