Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 128: Tức muốn mạng




Vào hôm Tết Đoan Ngọ, Trương Xương Ung nằm nhà suốt một ngày, Thái y tới xem mạch rồi khai dược, chẩn ra bệnh tình cực kỳ hung hiểm khiến mọi người từ trên xuống dưới đều giật nảy mình. Các quan viên nghe tin tới thăm không hề bị từ chối ngoài cửa, khi các vị đó được đưa vào phòng, vạch màn nhìn thấy sắc mặt Trương Xương Ung lúc xanh lúc trắng hôn mê không tỉnh. Cảnh Khoan còn đích thân duỗi tay sờ trán thăm nhiệt độ, lại nhìn phương thuốc Thái y khai ra, hắn liền biết lần này thật sự không thể trông cậy vào Trương Xương Ung.

Nhưng vừa qua lễ Vạn Thọ, hai ngày trước Trương Xương Ung còn bệnh đến bảy chết tám sống giống như sắp sửa thở hơi cuối cùng, hôm nay trông hắn khỏe khoắn hơn rất nhiều.

Sau khi biết màn hôn mê của mình đã qua mắt được Cảnh Khoan và những người khác, Trương Xương Ung thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Nhưng vừa nghe Thái phu nhân chỉ đưa thiếp mời thỉnh Thái y chứ không để Trương Kỳ tới thăm phụ thân là hắn, còn tiện thể nhắn lời như vậy, hắn tức khắc ỉu xìu.

Quả nhiên là đức hạnh của người Cố gia, cuồng vọng tự đại chẳng coi ai ra gì, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ nếm mùi đau khổ!

Chợt nghĩ đến chính mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để được thăng chức lần này, hắn không nhịn được phải đấm ngực dậm chân. Tiếc nuối một hồi, hắn kêu quản gia tới sai ra ngoài hỏi thăm tin tức càng chi tiết càng tốt. Quản gia đáp ứng rời đi, lúc này hắn mới nằm xuống, thầm nghĩ vụ giả bệnh tuy cho Thái y kia không ít bạc để khai dược khiến hắn hôn mê hai ngày, cũng không biết Thái y kia có bẩm báo lại cho Cố gia? Nhưng cho dù có bẩm báo, nếu Thái phu nhân thật sự đã nắm trong tay phần tấu chương của hắn thì chắc hẳn sẽ không báo cho Cảnh Khoan gây khó dễ cho hắn, mặc kệ thế nào thì hắn vẫn là tế tử của Cố gia...

Ngẫm nghĩ một lúc, Trương Xương Ung bất chợt cảm thấy buồn ngủ, nhắm mắt lại đánh một giấc. Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên nghe bên tai truyền đến tiếng kêu 'Lão gia, lão gia' liên tục, vừa mở mắt liền phát hiện là một gã sai vặt, mà ở phía sau là gương mặt mỉm cười của Cố Tuyền. Thấy vị quản gia này, Trương Xương Ung không tự chủ được định chống tay ngồi dậy.

“Chỉ một chút bệnh nhẹ mà phiền Cố quản sự tới thăm.”

“Tiểu nhân phụng mệnh đến đây, một là thăm hỏi Nhị cô lão gia, hai là báo tin vui cho ngài.”

Thấy Cố Tuyền cung kính hành lễ, Trương Xương Ung nhớ tới trước đây khi tên khỉ này chào hỏi luôn toát ra vẻ coi khinh, đột nhiên có cảm giác 'thụ sủng nhược kinh', vội vàng hồi hộp hỏi: “Tin vui từ đâu tới? Chẳng lẽ hôm qua Hoàng Thượng vạn thọ nên đề bạt quan viên...”

“Không, vừa rồi thiên sứ trong cung đã tới phủ. Tổng quản nội vụ của Càn Thanh Cung Lý công công đích thân đến truyền chỉ, sính Chương cô nương làm Triệu Vương Thế tử phi.” Cố Tuyền vừa dứt lời, thấy Trương Xương Ung bị chấn kinh tột đỉnh, hắn nhớ tới chính mình lúc ban đầu khi biết tin cũng cực kỳ kinh ngạc nhưng sau đó lại cảm thấy đương nhiên, chờ một chút rồi mới nói tiếp, “Thái phu nhân phân phó Đông phủ dọn dẹp một sân viện thật chỉnh tề, đợi cô cô trong cung tới giáo tập lễ nghi thì sẽ để Chương cô nương dọn qua. Hiện giờ Chương cô nương vẫn đang ở cùng biểu tiểu thư.”

“Đây... đây có phải đã lầm lẫn gì rồi?” Trương Xương Ung rốt cuộc hồi thần từ trong cơn chấn động, há miệng thở dốc rồi cố rặn ra nụ cười, nói chuyện có chút gian nan, “Phụ thân nàng cùng lắm chỉ là một tòng ngũ phẩm Phó Thiên hộ, nghe nói trước đây nhờ lập công nên mới được phong thưởng, làm thế nào đột nhiên hạ chỉ sính nàng thành Thế tử phi cho được?”

“Nhị cô lão gia chắc bệnh quá nên hồ đồ? Tổng quản nội vụ của Càn Thanh Cung Lý công công đích thân truyền chỉ, loại chuyện này nếu còn làm giả thì trên đời này chỉ sợ tất cả mọi người đều có thể dễ dàng khi quân phạm thượng!”

Cố Tuyền nghe Trương Xương Ung nói vậy không khỏi cau mày, tuy biết lời mình thốt ra có chút bất kính, nhưng hạng người như Trương Xương Ung thật sự không thể khiến người khác kính trọng. Cố Tuyền cũng lười dây dưa thêm ở chỗ này, chỉ thay mặt Thái phu nhân thăm hỏi vài câu rồi lập tức cáo lui.

Cảm ơn vào thăm nhà bacom2 ở ω∆ttp∆∂

Cố Tuyền vừa đi thì gương mặt Trương Xương Ung trắng bệch một mảnh, cuối cùng đột nhiên giống như điên cuồng vừa rống vừa đẩy hết những đồ bên cạnh đầu giường xuống đất, “Làm quái quỷ gì mà con đó có thể trèo cao như vậy? Chuyện này không có khả năng!”

Sau khi phát tiết sự phẫn nộ, Trương Xương Ung cảm thấy một nỗi khủng hoảng thật sâu đang dần dần lan tỏa. Hắn biết rõ chính mình lúc trước muốn tính kế Chương Hàm thế nào, hắn cũng biết rõ Chương Hàm thống hận hắn bao nhiêu. Nếu Chương gia vẫn còn hàn vi như cũ, chẳng sợ Chương Hàm hiện giờ nhờ Cố gia bao che, hắn vẫn có thể tìm được cách nắm giữ nàng trong lòng bàn tay tùy ý nhồi nắn. Nhưng mẫu đệ Chương Hàm bỏ chạy không thấy bóng dáng ngay dưới mí mắt hắn, phụ huynh Chương Hàm được thăng chức vào đội hộ vệ của Triệu Vương, hiện tại Chương Hàm lại sắp trở thành Thế tử phi, thật sự quá áp đảo sắp đè bẹp hắn rồi!

“Ngươi đừng mơ tưởng thực hiện được, ta sẽ không cho ngươi như ý!”

Điên cuồng rống xong mấy câu, Trương Xương Ung chợt nhớ tới đồ vật bên trong rương mây đã bị trộm sạch sẽ, dưới sự giận dữ chỉ cảm thấy cổ họng trào dâng một vị tanh ngọt muốn phun ra, phải sau một lúc lâu mới miễn cưỡng kìm nén được. Hiện giờ, lá bài duy nhất hắn nắm trong tay chỉ là vụ 'thay mận đổi đào' giữa đích nữ và thứ nữ. Lúc trước hắn luôn băn khoăn nếu việc này để Cố gia biết được thì hắn khó tránh khỏi tình cảnh thảm khốc, nhưng hiện giờ nếu để Chương Hàm leo lên vị trí cao, có lẽ hắn càng thêm khó bảo toàn tính mạng.

Tuy nhiên, con nhỏ kia rất thông minh nhưng lại dễ mềm lòng, hắn có thể dùng điểm yếu của Trương Kỳ để đe dọa, bắt ép Chương Hàm phải từ chối đạo ý chỉ này! Nếu không, hắn có thể nói với Cố gia là lúc trước vì sợ Thái phu nhân chịu kích thích nên mới bày ra hạ sách kia, vậy thì Trương Kỳ và Chương Hàm sẽ tuyệt đối không có kết cục tốt. Bà già Thái phu nhân nổi tiếng bao che cho nữ nhi, đừng nhìn hiện giờ trông có vẻ từ thiện, thật ra thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn!

Đang lúc Trương Xương Ung suy nghĩ bậy bạ, quản gia vội vội vàng vàng từ gian ngoài chạy vào phòng, vẻ mặt vừa kinh vừa sợ xám ngoét như tro tàn. Không đợi Trương Xương Ung đặt câu hỏi, hắn liền quỳ xuống trên bàn đạp chân bên cạnh giường nhỏ giọng nói: “Lão gia, không tốt! Công Bộ Thị lang Thái đại nhân bị hạ ngục, cả Thái gia đều bị niêm phong! Đại Lý Tự Thiếu khanh Cảnh đại nhân và Thiếu Chiêm sự Ngô đại nhân đều bị cách chức xoá tên, vĩnh viễn không được bổ nhiệm!”

Nếu nói tin tức Cố Tuyền mang đến giống như đánh đòn cảnh cáo mà đã cho Trương Xương Ung một kích thật mạnh, vậy thì hai tin tức ngay lúc này thật như sét đánh giữa trời quang, chấn động đến nỗi Trương Xương Ung gần như chết lặng. Hắn theo bản năng túm lấy cổ áo quản gia mà lắc, gằn giọng hung tợn hỏi: “Nói bậy! Ngươi dám nói dối lừa gạt ta?”

“Lão gia, tiểu nhân tuyệt đối không hề nói dối một câu một chữ!” Quản gia lập tức sốt ruột, giơ lên tay giống như đang thề, “Tiểu nhân tự mình đi đến trước cửa nhà Thái đại nhân, chính mắt chứng kiến ông ta bị lôi đi hạ ngục, giấy niêm phong dán sờ sờ trên cửa, người nào cũng có thể thấy được! Còn phần Cảnh đại nhân và Vương đại nhân, dáng vẻ hốt hoảng khi ra cửa không thể giả bộ, tiểu nhân lại tự mình gặp hàng xóm láng giềng tìm hiểu, tiện đà còn ra tiền để hỏi hạ nhân nhà bọn họ.”

Sao có thể... sao có thể! Thái Thị lang rõ ràng đang được Thánh sủng, sắp sửa chuyển đến Lại Bộ nhậm chức Thị lang, đâu thể nào đột nhiên ngã một cái thảm thương như vậy? Cảnh Khoan và Ngô Thu cũng thế, chẳng lẽ thật bị cách chức xoá tên ngay trong ngày lễ Vạn Thọ, điều này thật quá đột nhiên! Không lẽ... không lẽ loại tấu chương hắn bị người trộm đi đã chọc giận Thiên Tử? Rất có khả năng tám chín phần mười tấu chương kia nắm ở trong tay Thái phu nhân, vì thế mới không trình lên nên hắn không bị rước lấy trận lôi đình xử trí của Thiên Tử! Cám ơn trời đất, Thái phu nhân tuy làm người trộm đi tấu chương nhưng vẫn cho hắn đường lui, cũng may hắn giả bệnh thật đúng lúc, nếu không có lẽ trong đám người có kết cục thê thảm kia nhiều thêm một kẻ là hắn!

“Đóng cửa, đóng cửa! Ngoại trừ người Cố gia, nếu có người khác tới thăm thì cứ nói ta vẫn còn bệnh nặng, không gặp khách!” Trương Xương Ung quấn chặt cái chăn vào người rồi hổn hển phân phó, “Mấy ngày này tất cả các ngươi phải nhớ kỹ, không được bước ra khỏi cửa trừ khi thật cần thiết, cũng không cần tùy tiện tìm hiểu bất cứ điều gì! Lúc này hãy im hơi lặng tiếng cho tốt, chờ lão gia ta hết bệnh nhất định sẽ thưởng thật nhiều!”

Mặc dù biết Trương Xương Ung may mắn tránh thoát được một kiếp, tương lai cũng chưa chắc tốt hơn, nhưng người một nhà đều bị Trương Xương Ung siết chặt trong tay lại không đoán được thái độ của Cố gia, quản gia đương nhiên không dám sinh ra lòng dạ chống đối, liên thanh đáp ứng xong liền lui xuống. Lúc này cả người Trương Xương Ung xụi lơ, toàn thân rét run càng nghiêm trọng hơn so với khi giả bệnh. Mặc dù đang vào đầu hè thời tiết đã bắt đầu nóng lên, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh cóng, thậm chí hai chân đã có chút tê cứng.

Ba người kia đã đổ, chắc hẳn sẽ có người theo dõi hắn. Vào thời điểm này, hắn không thể không có sự hỗ trợ của nhạc gia Cố thị, chỉ có thể nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng này!

Truyện được bà còm ở ω∆ttp∆∂ biên tập

“Lão gia, Vãn Thu phụng lệnh Đại tiểu thư tới thăm ngài!”

Mấy ngày này Trương Xương Ung trốn bệnh ở nhà, hôm nay hắn dậy sớm nhưng vẫn uể oải nằm trên giường phát ngốc hồi lâu, nghe một trận ồn ào bên ngoài lập tức căng thẳng thần kinh. Nhưng nghe được tên Vãn Thu, hắn lập tức nhớ tới Cảnh Khoan hiện giờ bị cách chức xoá tên, còn có Bách Linh bị chính mình trực tiếp đuổi về Cảnh gia, trong lòng không khỏi hạ quyết tâm khi bệnh tốt hơn một chút liền đi đến Cố gia, nhất định phải làm Cố gia đuổi hoặc bán Vãn Thu, giải quyết triệt để tai họa này. Khi Vãn Thu vào nhà cung kính hành lễ thăm hỏi, dĩ nhiên hắn vô cùng lạnh lùng không cho sắc mặt tốt, mãi đến khi hắn đột nhiên nghe Vãn Thu nói.

“Hàm cô nương sai nô tỳ truyền lời cho lão gia, tấu chương của ngài cô nương sẽ giữ thật kỹ.”

“Ngươi... Ngươi nói cái gì?”

Vãn Thu thấy Trương Xương Ung khiếp sợ đến mức nói cà lăm, trong lòng thầm khoái chí tới tột đỉnh, lập tức cười mím chi lặp lại một lần: “Nô tỳ nói, Hàm cô nương muốn nô tỳ truyền lời cho lão gia, tấu chương của ngài cô nương sẽ giữ thật kỹ!”

“Ngươi... Quả nhiên là ngươi... Không, sao có thể là nó?”

Thấy Trương Xương Ung bỗng dưng nói năng lộn xộn, Vãn Thu liền chiếu theo lời Chương Hàm phân phó, nói chậm rãi rõ ràng từng câu từng chữ: “Hàm cô nương bảo rằng, xin ngài ngàn vạn lần phải biết bảo trọng thân thể, đừng để những tin tức xấu tới liên tục không ngừng vào mấy ngày gần đây khiến cho tức điên. Người tính không bằng trời tính, thiện ác rốt cuộc sẽ có báo ứng, xin ngài đừng luôn dùng những chủ ý vặn vẹo không lên được mặt bàn."

Vãn Thu dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp, "Thuận tiện báo cho ngài một tiếng, Cảnh đại nhân và Ngô đại nhân vốn dĩ đã bị cách chức xoá tên vĩnh viễn không được bổ nhiệm, nhưng hôm qua không biết làm thế nào mà lại khiến Hoàng Thượng tức giận, một kẻ bị lưu đày tới trời Nam một kẻ bị tống lên mạt Bắc. Nếu tương lai ngài chịu an phận một chút, tấu chương kia Hàm cô nương tất nhiên sẽ bảo quản thật ổn thỏa.”

“Ngươi... Ngươi là cái đồ tiện tì! Cảnh gia đổ, ngươi cho rằng ngươi thoát được sao?”

Vãn Thu đối mặt với ngón tay của Trương Xương Ung suýt nữa điểm trúng mũi mình, chỉ cười khẩy một tiếng mỉa mai: “Như thế nào, lão gia muốn đi quan phủ chỉ chứng một nô tỳ? Nếu lão gia thật sự có gan thì xin cứ tự nhiên! Thuận tiện báo cho lão gia một tiếng, Thái phu nhân vốn muốn tìm thêm người cho Chương cô nương, nhưng Chương cô nương chỉ cần nô tỳ qua hầu hạ cận thân. Hôm nay phân phó nô tỳ tới đây, cũng vì Hoàng Thượng sai người thay mặt Triệu Vương hạ sính lễ, còn phái giáo tập cô cô tới Hầu phủ rồi, cho nên Thái phu nhân muốn hỏi lão gia lấy lại khế ước bán thân của nô tỳ cùng Phương Thảo và Bích Nhân, còn thêm khế ước của người một nhà Ninh Hương nữa.”

Mặc dù đã hớp từng hơi từng hơi mà thở hổn hển, nhưng lửa giận trong lòng Trương Xương Ung vẫn muốn bùng lên tới tận trời. Tuy nhiên, hắn vẫn còn tồn lại một tia lý trí, biết Vãn Thu tuyệt đối không phải tới đây một mình, huống hồ với thế cục bên ngoài như hiện giờ, trước mắt hắn hoàn toàn không làm gì được nha đầu này. Hắn run rẩy giơ tay hướng về cái hộp bên cạnh gối đầu, nhưng tay mới đụng tới ổ khóa nhỏ xinh, hắn chỉ cảm thấy cổ họng thật ngứa, bất chợt phun ra một búng máu.

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hắn tuyệt đối không thả Chương Hàm tới kinh thành!