Người Cố gia đều đang tụ tập trong chính sảnh Vinh Hoa Đường bảy gian chín khung của phủ Võ Ninh Hầu. Từ trước đến nay họ đã quen làm nhân vật chính trong trường hợp này, hôm nay đối mặt với sự thay đổi thình lình khiến ai cũng đều bất an -- Thánh chỉ không phải truyền cho người Cố gia mà chỉ đích danh Chương Hàm. Đặc biệt là Thái phu nhân luôn chủ trương tìm mọi cách để giữ lại Chương Hàm trong phủ, thời khắc này sắc mặt càng ngưng trọng. Nếu người truyền chỉ không phải Lý Trung là người bên cạnh Hoàng đế, miệng dán chặt đến mức dầu muối không vào, tất nhiên bà còn dốc hết toàn lực thám thính một chút.
Vô duyên vô cớ truyền chỉ cho Chương Hàm, chắc hẳn hơn phân nửa là tứ hôn. Nhưng trước đó bốn vị vương phi của thân vương đều đã định rồi, vậy chỉ còn lại các hoàng tôn. Với phẩm cấp của phụ huynh nàng, khả năng cao nhất là Chương Hàm được xứng cho quận vương, mà trong số đó, Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông trước kia từng có ý đồ coi bộ là khả năng lớn nhất. Đây cũng hợp lý mà thôi bởi vì Tần Vương phi chắc hẳn đã sớm chạy chọt trên dưới, hơn nữa Trần Thiện Thông vừa đạt được chút biểu hiện hôm bữa tiệc Vạn Thọ. Nếu đúng như thế thì thật quá đáng tiếc cho Chương Hàm, một cô nương thông minh lanh lợi...
"Chương cô nương tới!"
Theo thanh âm này, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài, thấy một hình bóng quen thuộc thong thả tự nhiên từ gian ngoài vào chính đường. Chương Hàm mặc áo giao lãnh vạt chéo sang bên phải màu trắng xanh có đường viền thêu hoa lan, váy màu xanh lục, ngoại trừ một cây trâm ngọc trên búi tóc và đôi bông tai hạt ngọc thì không còn nhìn thấy trang sức nào khác. Nhưng chính nhờ váy áo trang điểm giản dị như vậy mà khiến mọi người ngắm nàng lại nghĩ tới câu thơ "Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức".
(Đây là câu thơ của Lý Bạch, dịch nghĩa là "Hoa sen mọc ở nước trong, tự nhiên chứ không phải gia công". Ý câu này muốn ca ngợi vẻ đẹp tự nhiên không cần dao kéo chỉnh sửa á ?)
Ngay cả Lý Trung cũng nhịn không được quan sát một hồi lâu rồi mới cười tủm tỉm nói: "Nếu Chương cô nương đã tới, vậy xin mời chư vị ai về chỗ nấy. Lão nô truyền chỉ xong cũng nhanh hồi cung phục mệnh."
Mới đầu Thái phu nhân không vui nhìn lướt qua Lục Bình, thầm mắng đã phân phó Cố Ngọc đưa đến trang sức phấn son đủ loại để Chương Hàm trang điểm cho đẹp, kết quả vẫn để nàng ra tới với gương mặt mộc và xiêm y giản dị đến thế. Nhưng nghe Lý Trung nói như vậy khiến bà thầm giật mình, rõ ràng trước đây truyền chỉ sính Cố Trừ thành Hàn Vương phi cũng chưa từng làm phiền Lý Trung - thân tín nhất bên cạnh Hoàng Đế - đích thân ra ngựa. Hay là vừa rồi bà đã suy đoán lầm, coi bộ không phải tứ hôn cho Lạc Xuyên Quận vương? Lúc này Sở mụ mụ đã cuống quít tiến lên đỡ bà vào chỗ, Thái phu nhân không có thời gian suy xét thêm. Chỉ trong chốc lát, một đám người đã quỳ dưới đất vô cùng chỉnh tề.
Mời vào thăm nhà bà Còm ở ω∆ttp∆∂
Chương Hàm vừa mới tiến vào chính sảnh liền thấy Lý Trung, nhận ra ngay đây là vị thái giám trung niên mình đã gặp ở Trường Ninh Cung khi lần đầu tiên vào cung thăm Cố Thục Phi với Trương Kỳ. Một lần kia nàng đã cảm thấy vị này rất khả nghi, hiện giờ chỉ cần thấy vị này có thể gánh vác trọng trách truyền chỉ là đủ thấy tuyệt đối không phải thái giám tầm thường. Bởi vậy, tuy lúc này mặt mày nàng thư giãn, nhưng đôi tay kính cẩn đặt trên đầu gối lại không tự chủ được mà có chút gồng lên.
Đời này nàng rất hiếm khi xin Thần Phật phù hộ, nhưng hôm nay đối mặt với Thánh chỉ của Hoàng Đế, điều nàng có thể làm chỉ là yên lặng cầu nguyện trong lòng!
"Nữ nhi Chương Hàm của Phó Thiên hộ Chương Phong trong đội hộ vệ Triệu Vương, lục hành chiêu tuyên, tứ đức thuần bị, tính thức nhu minh, ngôn dung uyển chuyển, có thể sính làm Triệu Vương Thế tử phi. Đợi đại quân khải hoàn sẽ chọn ngày lành thành hôn, khâm thử."
Thánh chỉ này coi bộ cũng biết nên viết cho người nghe là ai, vì thế lời ít mà ý nhiều, ngoại trừ bốn câu khen ngợi là dùng văn chương, còn lại toàn bộ ý tứ trong Thánh chỉ cho dù là người không được học hành vẫn có thể hiểu rõ. Khổ nỗi Chương Hàm tuy nghe từng câu từng chữ nhưng đầu óc lại ngưng hoạt động, hành lễ tiếp chỉ vẫn trong trạng thái mơ hồ; đến khi Lý Trung mỉm cười trao quyển Thánh chỉ cho nàng, một người luôn am hiểu đối nhân xử thế như nàng lại đơ miệng không biết nói gì cho phải. Cũng may Lý Trung liếc mắt một cái liền nhìn ra Chương Hàm bị lâm vào trạng thái quá bất ngờ, vì thế trước mặt người Cố gia cũng đang khiếp sợ, ông bèn hắng giọng nhắc nhở.
"Triệu Vương Thế tử dâng công văn thắng lợi của Triệu Vương điện hạ với danh sách hai mươi tư tướng lãnh có công. Lệnh tôn lệnh huynh của Chương cô nương đều ở trong số đó, tiên phong ra trận chém giết đại tướng là công lao của lệnh tôn lệnh huynh. Ý chỉ này vốn cần chờ thêm mấy ngày nữa mới lập, nhưng Hoàng Thượng ngóng trông tin chiến thắng này thật lâu, hôm nay quá cao hứng bèn vỗ tay tán thưởng, khen ngợi nhất định là 'cha nào con nấy', vì thế sớm sai người thảo xuống ý chỉ này."
Lý Trung vừa nói vừa cười nhìn về phía người Cố gia: "Cố gia mới được sắc phong một vị Vương phi, hiện giờ lại có hỉ sự như vậy thật là chuyện đáng mừng! Ít ngày nữa trong cung sẽ phái người tới giáo tập lễ nghi, Cố Đại tiểu thư coi như có bạn..."
Hóa ra là Triệu Vương Thế tử... Làm thế nào lại là chàng ta? Tuy nói trước mặt mọi người anh chàng này là con mọt sách, nhưng dù sao cũng là Hoàng tôn mà Hoàng đế rất yêu thích, lại là Thế tử của một thân Vương được thiên hạ kính trọng, không phải nên tìm một thiên kim xuất thân danh môn làm Thế tử phi hay sao? Nàng chỉ là một nữ tử bé nhỏ không đáng kể, tại sao Hoàng Đế lại chọn nàng làm Triệu Vương Thế tử phi, chẳng lẽ anh chàng nói gì đó trước mặt Hoàng đế? Không, không có khả năng, ông tướng này giỏi nhất là giả ngu giả ngơ nhưng thật ra tinh ranh như hồ ly, quả quyết sẽ không để lại nhược điểm cho người ta nắm lấy. Huống chi giữa hai người họ cái gì cũng không có, chỉ là tìm mọi cách truyền tin tức qua lại mà thôi, nhưng đấy đâu phải là "lén lút trao nhận"...
Chương Hàm ngẫm nghĩ, trước mắt hiện lên gương mặt tươi cười của Trần Thiện Chiêu, đột nhiên lại cảm thấy có chút không xác định. Vì thế, mặc dù lời nói của Lý Trung có ngụ ý là nàng tạm thời lưu lại Cố gia, nàng cũng không có gì phản đối. Mặc kệ hôn chỉ này ngoài dự đoán biết bao nhiêu, nhưng hiện giờ nàng không còn là kẻ ăn nhờ ở đậu trong Cố gia, không cần lo lắng bị người khác dễ dàng tính kế. Cảm giác sau khi nghe ý chỉ không chỉ là kinh ngạc và nghi hoặc mà thấp thoáng còn kèm theo vài phần cảm xúc giống như trút được gánh nặng.
Trần Thiện Chiêu... nếu anh chàng nghe được hôn chỉ không biết sẽ có tâm tình gì? Là kinh giận buồn bực, hay là...
Sau khi tiễn Lý Trung ra cửa, Thái phu nhân và Vương phu nhân song song quay lại. Thấy Chương Hàm vẫn còn ngơ ngẩn, Thái phu nhân cười nói: "Đúng là tầm nhìn của Hoàng Thượng thật sự xuất chúng, liếc mắt một cái chọn trúng con thành tôn tức nhi. Triệu Vương Thế tử phẩm cách thuần lương, chỉ là quá yêu thích đọc sách nên tính tình cứ như một con mọt sách, phải cần một người tinh tế đặc sắc như con để kiềm Thế tử lại một chút."
Vương phu nhân thuận miệng phụ họa vài câu. Các ma ma nha hoàn bà tử xung quanh đồng loạt đi tới chúc mừng Chương Hàm, lời cát tường tuôn ra đầy cả một sọt. Vương phu nhân nhận lệnh của Thái phu nhân vui vẻ phân phó thưởng cho tất cả. Cố Ngọc là người cuối cùng tiến đến, biểu tình phức tạp cầm tay Chương Hàm rồi mỉm cười nói: "Hàm muội muội, chúc mừng muội, Hoàng Thượng xác thật có ánh mắt thật tốt!"
Biết Cố Ngọc thốt ra câu này là vì lời trước đây mình nói trong cung, Chương Hàm cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng cầm tay Cố Ngọc ý đáp lại, sau đó thi lễ cảm tạ Thái phu nhân và Vương phu nhân. Bận rộn như vậy trong chốc lát rồi cả đám người mới quay vào hậu viện, Thái phu nhân nói với Vương phu nhân: "Qua mấy ngày nữa trong cung sẽ phái cô cô tới giáo tập lễ nghi, nếu cứ để Hàm Nhi ở tại dãy phòng phía Đông trong viện của ta thì thật không ra thể thống gì. Lúc trước Trừ nhi nói Đông phủ còn dư nhiều phòng trống, con hãy an bài cho con bé dọn qua. Hiện giờ vừa đúng lúc để Hàm nhi qua đó làm bạn với Trừ nhi, trong cung phái người tới cũng tiện nghi hơn."
Chương Hàm biết chuyện đã đi tới mức này thì mình không có khả năng sống chung với Trương Kỳ một chỗ, cho nên trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói: "Lão tổ tông, xin để con và Du tỷ tỷ ở chung với nhau thêm mấy ngày nữa, chờ bên kia dọn đẹp sắp xếp lại. Đợi trước ngày người trong cung thông báo sẽ tới thì con dọn qua cũng dễ dàng. Ngoài ra, con muốn chọn một ngày lành cùng Du tỷ tỷ đi dâng hương tế bái dưỡng mẫu."
Thái phu nhân nghe Chương Hàm vậy mà không chê chật chội vẫn muốn ở chung với Trương Kỳ thêm vài ngày, hốc mắt không khỏi ngấn lệ, liên tục gật đầu nói: "Được, được! Các con tỷ muội tình thâm, ta đương nhiên sẽ không cản trở, vậy trước tiên cứ để người dọn dẹp bên kia đã. Còn chuyện dâng hương, ta sẽ sai người an bài, sau đó bảo Đại ca và Tứ ca hộ tống các con cùng đi!"
Có Cố Trấn với thân phận phò mã tôn quý, tính tình lại cứng rắn, không lo lại xảy ra chuyện xấu gì!
Thái phu nhân đã lên tiếng thì Vương phu nhân đương nhiên đâu có lý gì mà không đáp ứng, thuận miệng lại khen ngợi Chương Hàm có tình có nghĩa. Đến khi một đường đưa người về tới Ninh An Các, Vương phu nhân thấy Chương Hàm chạy tới bên Trương Du đang ngẩng cổ ngóng trông ở hành lang ôm nhau mà khóc, bà cũng nhịn không được sự xúc động trong lòng. Đáp ứng Thái phu nhân đi Trương gia báo tin vui rồi lui ra về lại Duyệt Tâm Trai, Vương phu nhân thấy Cố Ngọc vẫn luôn không nói gì, nhướng mày hỏi: "Con cảm thấy hôm nay ý chỉ của Hoàng Thượng đến quá đột ngột?"
"Có đột nhiên nhưng lại không có gì đột ngột." Khi nói chuyện Cố Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt ảm đạm vô thần suốt mấy ngày qua đã thay thế bằng sự trầm tĩnh, "Tuy Hàm muội muội xuất thân hàn vi nhưng tính tình cương liệt quả quyết, hơn nữa gặp đúng thời vận nên đương nhiên một bước lên mây. So với muội ấy trông con có vẻ cái gì cũng mạnh hơn, nhưng những thứ con cần phải học hỏi từ muội ấy còn rất nhiều!"
"Tốt, tốt, nữ nhi của ta quả nhiên đã tiến bộ!" Vương phu nhân sợ nữ nhi ghen ghét với Chương Hàm, lúc này tảng đá lớn trong lòng tức khắc rơi xuống, mỉm cười kéo tay Cố Ngọc nói, "Con có thể nhìn ra vấn đề, nương liền an tâm rồi!"
Mời ghé ω∆ttp∆∂ thăm nhà bacom2 nhe
Ý chỉ sính Thế tử phi chỉ được truyền đến Cố gia, nhưng Trần Thiện Chiêu luôn ở Văn Hoa Điện ngày ngày học hành, lại là Hoàng tôn được Hoàng Đế yêu thích nhất, vì thế Thánh chỉ vừa ra khỏi cửa cung thì hắn ở trong phủ đã nhận được tin tức. Thấy tiểu thái giám mật báo thật cẩn thận trộm liếc liếc quan sát sắc mặt của hắn, Trần Thiện Chiêu đột nhiên thả lỏng người dựa thật mạnh vào lưng ghế.
"Ha, ha ha, ha ha ha!"
Nghe tiếng cười quá mức quỷ dị, tiểu thái giám kia hoàn toàn không hiểu được Trần Thiện Chiêu đối việc hôn nhân này hài lòng hay không hài lòng. Khi cầm một thỏi bạc Trần Thiện Chiêu kêu Đan ma ma ban thưởng, hắn vẫn có chút nơm nớp lo sợ. Mãi đến khi rón ra rón rén rời khỏi thư phòng, nghe bên trong mơ hồ truyền ra tiếng cảm khái của Trần Thiện Chiêu, rốt cuộc hắn mới có thể kết luận vị Thế tử này ít nhất về cơ bản là hài lòng.
"Hoàng gia gia anh minh! Tương lai ta có thể thanh thản ổn định mà đọc sách rồi, không cần lo lắng chuyện gì khác!"
Đan ma ma nghe Trần Thiện Chiêu nói như thế, nhìn qua khe hở cửa sổ thấy tiểu thái giám nhanh như chớp chạy ra cửa, quay đầu lại mỉm cười bảo Trần Thiện Chiêu: "Lời này của Thế tử truyền tới tai Hoàng Thượng, tin chắc Hoàng Thượng sẽ thật sự vừa lòng!"
"Đó là đương nhiên, nếu lúc này Hoàng gia gia xuất hiện trước mặt, ta thật khấu đầu cả chục cái bái tạ! Trời ơi, muốn tìm một nương tử thích hợp bộ dễ dàng lắm sao?" Trần Thiện Chiêu vừa cười tủm tỉm vừa tiếp tục ngả người ra phía sau, mãi đến khi ghế tựa bị hắn bật ngửa đến độ hai chân trước hổng khỏi mặt đất, phần lưng hoàn toàn dựa vào kệ sách, hắn mới vung tay lên nói, "Ma ma hãy đi truyền lệnh ban thưởng trên dưới toàn phủ, hãy để mọi người đều biết Thế tử gia của bọn họ sắp thành thân, thuận tiện cũng nói cho người ngoài hiểu rõ, ta thực sự rất hài lòng với hôn sự này, hài lòng đến mức nói không nên lời!"
Trong dãy viện phía Tây, khi Triệu Phá Quân biết được tin tức đột ngột này từ miệng một gã sai vặt đang chạy quanh hô to, hoàn toàn không thể tin được vào tai của mình, hồi lâu trên mặt mới lộ ra biểu tình cô đơn.
Chương lão cha mới lên được tòng ngũ phẩm, thế mà Hoàng Đế lại tuyển một vị Thế tử phi như vậy cho Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu, mà Trần Thiện Chiêu còn thật cao hứng? Nói như thế, sự suy đoán khi có khi không trong lòng hắn trước đó chỉ sợ không hề sai -- -- giữa Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu thật sự tồn tại một sự ăn ý nào đó... hoặc có thể nói đó là tình ý!