Một đường điên cuồng đuổi theo, nha hoàn Phạm Phương Thanh cảm giác mình sắp không được rồi, trong cơ thể linh khí cũng tiêu hao gần như không còn, nhưng vẫn không thấy tung tích của tiểu thư nhà nàng, điều này làm cho nàng muốn khóc
“ tiểu thư ngươi đi đâu rồi, không được, ta phải trở về bẩm báo chuyện này cho lão gia, nếu không tiểu thư có mệnh hệ gì thì ta chết chắc.”
….
“ hắt xì”
Đang đuổi theo Lâm Vận Phạm Phương Thanh kỳ quái, gãi gãi cái mũi, cau mày lẩm bẩm: “ hình như ta quên cái gì thì phải”
“ thôi kệ đi”
Suy tư một lúc không nhớ được làm nàng cũng lười nghĩ nữa, lém chuện này phía sau đầu rồi nhanh chân chạy đến bên cạnh Lâm Vận: “ này này, ngươi định đi đâu vậy?”
“ nhà ngươi ở đâu?”
“ tu vi của ngươi là gì?”
“ tại sao ngươi lại muốn vào Thanh Mộc tông?”
Vv…
Lâm Vận mặt đen lại, lại nữa rồi, cmnc dọc đường này cô nàng này không biết hỏi bao nhiêu lần rồi, hỏi đến mức hắn sắp điên rồi.
Hắn day day trán, dừng lại nhìn Phạm Phương Thanh nói: “cô muốn nghe kể chuyện không.”
Phạm Phương Thanh lập tức hứng thú bừng bừng: “ chuyện gì?”
Lâm Vận: “ ngày xửa ngày xưa có một cô công chúa xinh ra với da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun, nàng tên là bạch tuyết… thế là hoàng tử dẫn theo bạch tuyết trở về lâu đài của mình, trên đường về bạch tuyết luôn hỏi: -hoàng tử, chàng là ai, chàng từ đâu đến,..vv, hoàng tử thấy vậy”
“ hoàng tử thấy vậy giải đáp hết thắng mắc của Bạch Tuyết rồi hai người họ sống với nhau hạnh phúc đến cuối đời.” Phạm Phương Thanh nhanh mồn nhanh miệng nói.
Lâm Vận chậm rãi lắc đầu: “ không, hoàng tử thấy vậy thì biết được Bạc Tuyết là một kẻ phiền phức, thế là chàng đánh ngất Bạch Tuyết rồi trả về chỗ cũ, còn mình thì một mình về vương quốc sống an nhàn và hạnh phúc suốt đời.”
Phạm Phương Thanh nghe vậy sững sờ,ngay sau đó bữu môi,hung hăng trừng lại Lâm Vận nói: “ không muốn nói thì thôi.”
Nói song nàng lại một đường tung tăng đi về phía trước, qua vài phút im lặng, Phạm Phương Thanh lại chạy đến bên người Lâm Vận:
“ Lâm Vận, chúng ta đi đâu vậy”
“ tại sao ngươi lại tên là Lâm Vận”
“ ngươi đinh đến Thanh Mộc tông làm gì”
Vv..
Lâm Vận: …
Lâm Vận tăng nhanh tốc độ chạy về, hắn thật không chịu được cô nàng này nữa rồi.
Về đến,từ xa có thể trông thấy Lâm Song đang đứng đợi hắn, hiển nhiên là tiểu nha đầu này từ xa cảm nhận được khí tức của hắn, cố ý chạy ra đón hắn.
Từ xa trông thấy bóng người của Lâm Vận, Lâm Song vui vẻ chạy đến: “ thiếu gia, người trở về”
Lâm Vận cười, đưa tay xoa xoa đầu Lâm Song nói: “ Ừ, ta về rồi”
“ Ừm, ngươi là Lâm Song, chào ngươi, ta ten Phạm Phương Thanh.”Phạm Phương Thanh chủ đọng bước lên chào hỏi, trên đường đi Lâm Vận đã nói cho nàng hắn còn có một tiểu nha hoàn tên Lâm Song.
Tiểu nha hoàn đang hạnh phúc bên thiếu gia không để ý xung quanh, lúc này mới chú ý bên cạnh thiếu gia có thêm một nữ nhân, lập tức gương mặt nhỏ cảnh giác, nghi hoặc nhìn Lâm Vận: “ thiếu gia, đây là”
Lâm Vận phất tay nói: “không cần quan tâm cô ta, cô ta chỉ theo chúng ta đến Thanh Mộc tông mà thôi, ừm, cứ xem như cái đuôi đi là được.”
Nghe vậy Phạm Phương Thanh lập tức xù lông: “ cái gì mà cái đuôi, là đồng hành, chúng ta cùng đồng hành.”
Lâm Vận chẳng để ý đến cô ta, quay sang hỏi Lâm Song: “ lều dựng xong chưa”
Lâm Song lập tức gật đầu nói: “ rồi thiếu gia, lều của chúng ta ở bên kia.”
Nói rồi nàng vội dẫn Lâm Vận đi đến chỗ chiếc lều, Phạm Phương Thanh cũng tò mò chạy theo sau, nàng không biết lều là cái gì, vì vậy mang theo tâm lý tò mò đi theo hai người.
Ba người dọc theo Lâm Song đi đến bên một con suối, chỉ thấy bên cạnh con suối có hai chiếc lều nhỏ, một chồng củi.
Phạm Phương Thanh nhìn thấy hai cái “nhà” nhỏ tý mỏng manh thì lập tức khinh thường: “ cái này là cái phá nhà, ta đụng cái là đổ”
Lâm Vận gõ đầu nàng một cái nói: “ không phải nhà, là lều, lều hiểu không.”
Phạm Phương Thanh bị Lâm Vận gõ lập tức ôm trán, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Vận, trong mắt có vài phần khinh thường, bộ dạng như muốn nói ‘ đừng hòng lừa được ta’
Lâm Vận thấy vậy bất đắc dĩ đành cặn kẽ giả thích tác dụng của lều với cô ta: “ cái này gọi là lều, dùng để làm trỗ ngủ tạm thời, thích hợp để dùng khi đi dã ngoại…”
Phạm Phương Thanh cái hiểu cái không nghe, thi thoảng gật gật đầu, cảm thấy rất thú vị, đại khái thì nàng cũng hiểu cơ bản, cái gọi là lều là dùng để làm chỗ che chắn mà tại chỗ mà không phải tìm hang động, cái khái liệm này rất mới cũng rất thú vị làm nàng tò mò chạy đi xem kỹ càng cái gọi là lều.
Bên này Lâm Song thì như cái đuôi theo theo sau Lâm Vận sau lưng, u oán nhìn hắn: “thiếu gia, người cùng Phạm Phương Thanh quan hệ thế nào, tại sao lại đẫn cô ta về đây.”
Lâm Vận một mặt bất đắc dĩ nói: “ ta mới cô ta đạt thành một gia dịch, vì vậy ta đưa nàng đến Thanh Mộc tông.”
Nghe vậy gương mặt nhỏ bé của Lâm Song mới hòa hoãn một chút, thì ra là gia dịch, làm nàng sợ hết hồn, bất quá trong lòng cảnh giác vẫn không buông xuông, ân, thời đại này yêu nữ rất nhiều, hơi không cẩn thận là thiếu gia bị bắt đi lúc nào không biết, Điệp Phương tỷ đã dạy như thế, chắc chắn không sai.
Còn về giao dịch gì, nàng hồn nhiên không hỏi, thiếu gia luôn luôn là đúng.
“ A”