Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vĩnh Hằng Vị Lai

Chương 8: Đại Sâm Lâm Phía Ngoài




Chương 8: Đại Sâm Lâm Phía Ngoài

Thái dương trên đỉnh thiên không phủ xuống cả một vùng bao la rộng lớn, lấp ló những tia nắng xuyên qua những tán lá rậm rạp, tạo ra các vệt sáng tối xen kẽ mang cho người ta cảm giác sâu lắng mà huyền bí.

Mỗi nhịp thở của đại lâm mang theo làn gió hòa vào chút hương thơm dễ chịu của lá cây và đất đỏ, tạo nên một không khí tươi mới, dễ chịu và sảng khoái.

Khắp nơi đều có các loại cây cổ thụ to lớn vươn lên chọc trời với dáng vẻ vô cùng xưa cổ xa xăm, dường như chất chứa dấu vết của thời gian trôi qua.

Tiếng chim hót lanh lảnh trên những cành cây, tiếng rì rào của các loài động vật nhỏ trong bụi rậm, cùng tiếng suối róc rách như một bản giao hưởng của tự nhiên tươi mát và sống động.

---

"Ầm."

"Ầm, rắc, rắc.

"Thật nhanh."

"Không được, cứ thế này ta sẽ bị trúng đòn của nó."

Một tên thiếu niên vẻ ngoài thanh tú, ánh mắt linh hoạt liên tục nhìn về đằng sau vừa di chuyển qua các cành cây cổ thụ vừa né tránh những đòn đánh mạnh mẽ từ phía sau hắn.

Một con huyền thú to lớn với bộ lông màu trắng tuyết vô cùng nổi bật, lại linh động như báo nhưng t·ấn c·ông mạnh mẽ như hổ đang không ngừng rượt đuổi hắn, không ngừng cào xé liên tiếp, vết cào hằn sâu vào những thân cây mà nó nhảy qua.

Người thiếu niên kia không ai khác chính là thiếu gia của Trương gia Trương Thiên Sơ, hôm nay đã là ngày thứ hai mươi hắn tiến vào Đại Sâm Lâm lịch luyện, trong lúc sưu tầm dược vật sơ ý bước nhầm vào lãnh địa của con huyền thú này.

Lạc Tuyết chính là tên của nó, hình dạng giống báo nhưng sức mạnh lẫn nhanh nhẹn vượt xa giống loài này.

Thế giới này ngoại trừ nhân loại, cũng bao gồm rất nhiều chủng tộc khác, trong đó có một chủng tộc lớn gọi chung là huyền thú, dáng ngoài giống như động vật nhưng lại có sức mạnh vô cùng kinh khủng, không khác gì hung thú hơn nữa có loại còn có thiên phú đặc biệt.

Nhân loại tu luyện để không ngừng nâng cao sức mạnh của họ, có thể nói huyền thú chiếm cứ một phần nguyên nhân.

Ngươi không mạnh lên sẽ bị ăn thịt, ngươi không mạnh lên sẽ không có không gian sinh tồn, tất cả đều vì tồn tại.

Mà huyền thú là nguyên nhân hàng đầu gây ra các vụ án mạng của nhân loại, không gì khác đây chính là một trong những thiên địch của bọn họ.

Lạc Tuyết sở dĩ bị gọi như vậy bởi vì nó khắc hẳn với các loài huyền thú khác, tồn tại ở Đại Sâm Lâm nơi có mặt trời chiếu sáng quanh năm nhưng bộ lông của nó lại vô cùng không phù hợp nơi đây.

Lạc Tuyết không chỉ nổi tiếng với màu lông trắng xóa mà còn là một giống loài rất có tính chiếm hữu, khoảnh khắc x·âm p·hạm vào lãnh thổ của nó cũng chính là giây phút sẵn sàng bị nó t·ấn c·ông.



Trương Thiên Sơ trước kia xem qua Huyền Thú Đồ Phổ cũng đã thấy nhắc tới, nhưng hắn không ngờ tới đây chỉ là phía rìa bên ngoài Đại Sâm Lâm lại gặp được nó.

Đại Sâm Lâm có rất nhiều hướng vào, cũng không trách được hắn lần đầu tiến hành vào rừng lịch luyện, lại còn thân cô thế cô, không có hộ vệ theo sau, kinh nghiệm còn thiếu rất nhiều.

Cũng không phải gia tộc không muốn bảo vệ hắn, mà đây là gia huấn, làm thiếu chủ của một gia tộc hắn không được trao cho đặc quyền này, hắn phải tự lực cánh sinh, dũng cảm mà chiến, dù có phải nguy hiểm đến tính mạng.

Không làm được điều này không xứng đứng trên tất cả tộc nhân, không phục được nhân tâm khó nắm giữ quyền hành.

"Xoẹt."

"Ầm."

Lại là hai nhành cây rơi gãy, vừa chạy vừa né không phải là cách, kéo dài lâu hắn sẽ nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, hắn quyết định không trốn tránh nữa mà nhảy xuống một khu đất trống trãi phía bên dưới chuẩn bị t·ấn c·ông lại nó.

Lạc Tuyết vô cùng hung hăng, miệng có nanh vuốt sắc nhọn, lợi trảo vừa linh hoạt vừa có sức sát thương lớn liên tục đeo bám hắn, nó thấy đây là con mồi nhỏ yếu, dễ xơi.

"Keng."

"Phù, đỡ được rồi."

Âm thanh v·a c·hạm giữa lợi trảo của nó và hộ thủ của hắn, hai bên không ngừng t·ấn c·ông, lao vào trực diện.

Trương Thiên Sơ sớm đã trải qua những tháng ngày luyện võ vô cùng cực nhọc, phản xa của hắn cũng không kém Lạc Tuyết là bao, hắn liên tục vừa cầm chân vừa quan sát hành động của nó.

Giao chiến diễn ra với tốc độ nhanh vô cùng, chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng đủ để hắn trọng thương.

"Grừ, Grừ."

"Gàooo."

Con mồi nhỏ trong mắt nó trở nên thật khó nhằn, nó săn qua rất nhiều giống loài, đây cũng không phải là lần đầu tiên nó chạm trán trước con mồi thế này, trước đây mọi con mồi đều dễ dàng thất bại trước sức mạnh và lợi trảo của nó, nhưng lần này rất khác.

"Grào."

Một cú đấm vừa nhanh vừa mạnh, chuẩn xác trúng vào bên hông của nó, nó gào lên vô cùng đau đớn xen lẫn sự tức giận, vừa rồi nó đã không kịp phản ứng lại, cú đấm làm nó văng đi một khoảng cách xa.



"Đừng tưởng chỉ có ngươi mới có thể t·ấn c·ông ta."

"Vừa rồi chỉ mới là đòn mở đầu mà thôi, ngươi cứ giận dữ nữa đi, sớm muộn ta sẽ làm thịt ngươi."

Vận dụng linh lực tập trung vào đôi mắt, Linh Thị khai mở mắt hắn không những thấy được các nguồn linh khí sắc màu mà còn có thể thấy được linh khí luân chuyển xung quanh người Lạc Tuyết, qua đó đón biết được hành động tiếp theo của nó.

Di chuyển, t·ấn c·ông, hành động tuy chỉ trong giây lát nhưng chỉ cần đôi mắt của hắn theo kịp, cơ thể của hắn sẽ có thể phản ứng lại, vừa rồi chính là nhờ vào Linh Thị chuẩn xác nhằm vào điểm yếu của con báo này.

"Grừ."

"không phải chứ, đòn vừa rồi ta đã dùng không ít sức lực, nhưng có vẻ nó không b·ị t·hương là mấy."

Hắn vội vàng nhảy lên phía trên cành cây, linh khí theo các đường kinh mạch trong cơ thể nhanh chóng tập trung, vận dụng khẩu quyết và Linh Thị kiểm soát dòng linh khí hội tụ vào tay phải của hắn, một vòng lại một vòng ấn pháp với hoa văn bắt mắt, huyền ảo mà kỳ lạ liên tục xuất hiện, linh khí nháy mắt trở nên đậm đặc vô cùng.

Chân hắn chùng xuống nhanh chóng mượn nhờ đại thụ làm chỗ dựa, lập tức lao đi thần tốc như một mũi tên mà mục tiêu chính là con huyền thú bên dưới.

Nó cũng đang làm điều tương tự, nó há cái khoang miệng đỏ như máu linh khí tụ lại thành một quả cầu lớn sau đó gào thét mà bắn ra lao nhanh về phía hắn.

"Tự Nhiên Đại Thủ Ấn."

"Hốngggg."

"Đùng."

Hữu chưởng của của hắn mang theo đại ấn cách không đấm ra, trước mặt hắn là một làn sóng xung kích màu trắng nhanh chóng va vào nhau tạo ra dư ba vô cùng lớn, hắn và con báo kia đều bị dư lực phản chấn mà xê dịch lại phía sau.

"Hừ, sức phản kháng thật đúng là không kém ta."

"Đã như vậy, lại tiếp tục đi."

Lúc này Lạc Tuyết đã nhận ra con mồi phía trước không những không săn được, sau đòn này nó cũng gần như kiệt sức, mà nó có thể sẽ bỏ mạng tại đây, lấy tốc độ của đối phương nó cũng khó có thể chạy thoát, liều mạng, theo bản năng nó vận hết sức bình sinh của mình lao đi thật nhanh, miệng nó gầm lên há to như muốn một đòn nuốt trọn hắn.

"Đừng hòng."

"Thuấn Ảnh Bộ."

Nhận ra không khí xung quanh con hung thú này đã thay đổi, hắn biết đây có thể là đòn liều mạng của nó, nhưng hắn cũng rất tinh vi, không ham chiến, lấy tình trạng trước mắt hắn cũng không thể nào trực diện với nó, nếu trúng đòn này hắn cũng không toàn mạng.

Nói thì chậm nhưng thật ra diễn biến lại vô cùng nhanh, lấy sát na mà tính, cơ hàm của con báo giãn ra mở lớn hết công suất cùng với cú táp tốc độ đầy uy lực, dính phải đòn này chắc chắc t·ử v·ong, nhưng cú táp vô cùng trống rỗng, nó biết nó đã thất bại.



Cú táp rất nhanh hầu như đã trúng vào cơ thể của hắn nhưng rất tiếc đây chỉ là dư ảnh, chớp thời cơ đang trên đà lao tới với tốc độ cao, nó không thể đổi hướng, hắn đã vận dụng thân pháp của mình tạo ra dư ảnh tránh thoát vô cùng suýt soát.

Nếu không nhờ hiệu quả kỳ diệu của môn thân pháp này có lẽ hôm nay mọi chuyện đã chấm dứt.

"Ầm"

"Tự Nhiên Đại Thủ Ấn."

"Gràooooooooo."

"Ta đấm, ta đấm, ta đấm, ..."

"C·hết cho ta."

Lợi dụng dư ảnh tạo ra mê hoặc không những khiến cho con báo t·ấn c·ông hụt mà còn tạo ra điểm mù về vị trí của hắn, từ bên hông hắn nhanh chóng kết ấn dồn hết toàn lực vào chưởng pháp của mình, không ngừng t·ấn c·ông liên tục vào nó.

"Phù, mệt quá, cuối cùng cũng xong."

Thấy con hung thú không còn kêu gào động đậy, hắn dừng lại thở phào một hơi, cuối cùng cũng g·iết được nó.

"Lấy cảnh giới của ta lúc này đối đầu với nó thật vất vả, cũng may người thắng cuối cùng lại là ta."

"Tự Nhiên Đại Thủ Ấn chỉ mới vừa Nhập Môn không lâu, kết ấn quá chậm, hao tổn linh lực rất nhiều nhưng hiệu quả cũng không như ta mong muốn, có lẽ ta đã không tận dụng tốt."

"Ừm, còn cần không ngừng luyện tập thêm."

"Huyền Thú thường mạnh hơn nhân loại cùng cảnh giới một bậc, ta hiện tại đang là Khai Linh Cảnh Tầng ba Sơ Kỳ, Lạc Tuyết con báo này vẫn chưa phải là thời kỳ trưởng thành, sức mạnh đâu đó nằm ở giữa Khai Linh Cảnh tầng bồn và Khai Linh Cảnh tầng năm."

"Ta còn quá sơ xuất, cũng may ta có nguồn linh lực dồi dào đến từ năm loại linh lực cung cấp, Ngũ Hành Chi Khí cũng rất ra sức, bù đắp được ấn pháp vừa mới nhập môn của ta với khoảng cách sức mạnh do chênh lệch cảnh giới này."

"Lần sau nếu có gặp lại, tốt nhất vẫn nên vận dụng thân pháp chạy lẹ thì hơn, thật mệt mỏi."

Hắn ngồi bệt xuống đất thở ra hổn hển, mồ hôi khắp người toàn thân như thoát lực, trong đầu không ngừng suy nghĩ nghiền ngẫm, nhớ lại trận chiến vừa rồi, vừa tổng kết tình trạng bản thân, cũng vừa đúc kết kinh nghiệm cho ngày sau.

Nghỉ ngơi một lát hắn nhanh giống dùng dao giải phẫu con hung thú này, phần lông quý hiểm có thể đem đi giao dịch, còn lại phần thịt mang về chính là để ăn hoặc bán rồi.

"Ta tiến vào đây cũng đã hơn nửa tháng, cũng là lúc nên quay về nghỉ ngơi thôi."

Nhanh chóng thu thập mọi thứ, gói gọn tất cả vào trong chiếc bọc đựng nguyên liệu, vác nó trên lưng hắn bước chân rời đi khỏi Đại Sâm Lâm, không quên quay nhìn lại, thầm nghĩ không ít lâu nữa hắn sẽ trở lại, đến lúc đó có thể sẽ khó khăn hơn lúc này rất nhiều.