Chương 7: Pháp Thuật
Có tu luyện liền có tranh đấu qua đó hình thành nhiều loại hỗ trợ lẫn đấu pháp khác nhau được gọi chung là thuật pháp.
Thuật pháp bao gồm các loại kỹ năng chiến đấu, kỹ năng hỗ trợ, thuật pháp lấy hằng hà sa số mà tính, phẩm giai phụ thuộc vào độ khó, hiệu quả thi triển mà có thể xếp vào hai loại: Tiểu Thiên Thuật và Đại Thiên Thuật.
Tiểu Thiên Thuật là các loại pháp thuật không gây ra ảnh hưởng p·há h·oại quá lớn đến hoàn cảnh của thế giới này.
Dĩ nhiên cũng không phải như thế là yếu ớt, thế giới này cứng rắn nhưng sinh vật giống loài chưa chắc đã như vậy.
Về phần Đại Thiên Thuật, sớm chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tồn tại đến nay chỉ có tàn thiên không được đầy đủ, nhưng uy lực tuyệt đối không thể coi thường, tính là bảo vật cực kì phỏng tay, đều dấy lên huyết tinh mưa máu mỗi lần xuất thế.
Độ thuần thục chiến pháp chia làm Nhập Môn, Sơ Khuy Môn Kính, Lô hỏa Thuần Thanh, Đăng Phong Tạo Cực, Xuất Thần Nhập Hóa.
Tàng Kinh Các của Trương gia đều không ngoại lệ, tất cả các loại kỹ năng pháp thuật ở đây đều xếp vào hàng Tiểu Thiên Thuật.
Tiểu Thiên Thuật không phân mạnh yếu, chỉ phụ thuộc vào hiệu quả của người tu luyện nó, hoàn cảnh khác nhau ứng dụng khác nhau, phát huy nó đến mức nào phải xem người sử dụng am hiểu tới đâu, thông thạo thế nào.
Trước đó hai môn công pháp mà Trương Thiên Sơ đã chọn cho tiểu muội của hắn cũng thuộc vào hàng cao cấp nhất trong gia tộc, Linh Cấp công pháp.
Hai loại thuật pháp theo sau đó dĩ nhiên đều là Tiểu Thiên Thuật, tuy nhiên phải nói đây là hai môn pháp thuật rất hoàn chỉnh, thuộc vào loại tốt nhất mà gia tộc hắn tồn trữ.
Tuy Tiểu Thiên Thuật không chia mạnh yếu nhưng trong đó lại có sự chênh lệch về độ hoàn thiện, thuật pháp thế gia đa phần đều là hoàn chỉnh, nhưng cũng có rất nhiều thuật pháp tại thế gian không được trọn vẹn.
Phân tranh đấu đá sẽ có di thất đi một phần, cũng có thể là người sáng tạo chưa thể hoàn thiện nó.
Cái gọi là hoàn thiện hoàn chỉnh chính là khi tu luyện giả đưa môn thuật pháp này đến cấp độ Lô Hỏa Thuần Thanh, môn thuật pháp này sẽ có biến hóa cuối cùng, cũng là khả năng phát huy ra kỹ năng mạnh nhất của nó.
Hai cấp độ phía trên nó phụ thuộc vào lĩnh ngộ của tu luyện giả mà có biến hóa khác nhau, không phải là khả năng tiến hóa của môn thuật pháp này.
Bởi vậy có thể thấy sự chênh lệch và ưu thế vô cùng rõ ràng giữa các tu luyện giả thuộc các gia tộc và các tán tu khác.
Kẻ nắm trong tay tài nguyên phong phú, càng muốn tài nguyên phong phú hơn. Tài phú của một gia tộc sẽ không bao giờ chảy ra ngoài.
Kẻ càng mạnh thì sẽ càng mạnh, kẻ yếu không có cơ hội ngẩng đầu. Thế giới từ thuở sơ khai giây phút xuất hiện người tu luyện đã bắt đầu phân hóa thành hai thái cực, cường giả và kẻ yếu.
Cường giả thao túng trật tự theo ý mình, kẻ yếu không thể nào thấy được chân lý, người ở dưới mái hiên chỉ biết cuối đầu.
Trương Thiên Sơ rất hiểu điều đó, mỗi bước tiến của bản thân hắn đều phải trải qua suy tính kỹ càng.
Mọi lựa chọn đều có một cái giá nhất định, mà bản thân hắn đang đứng ở nơi có nhiều lựa chọn tốt, hắn càng phải lựa chọn thứ tốt nhất cho mình.
Ngũ hành đều tương hợp, lựa chọn dành cho hắn quá nhiều.
Hắn thích chưởng pháp, sau khi hắn hồi ức lại, cuối cùng đã chọn ra một môn phù hợp.
Tự Nhiên Đại Thủ Ấn là một trong những thuật pháp cường đại nằm trong công pháp Đại Tự Nhiên Kinh của phật môn.
Trong một lần duyệt kinh thư hắn đã để ý tới môn thuật pháp này, hắn cũng không rõ vì sao gia tộc hắn lại có một môn pháp thuật phật môn.
Đúng vậy, gia tộc của hắn chỉ sở hữu môn thuật pháp này mà không bao gồm Đại Tự Nhiên Kinh.
Về phần xác định Tự Nhiên Đại Thủ Ấn là thuật pháp phật môn thì rất đơn giản, ngay từ những chữ đầu nội dung của thuật pháp này đã nhắc đến cuốn Kinh này.
Cũng biết rõ ràng môn thuật pháp này chỉ là một môn trong số tất cả các thuật pháp nằm trong Đại Tự Nhiên Kinh.
Trong rất nhiều đại phái công pháp của bọn họ rất hoàn chỉnh, từ tu luyện cho đến chiến đấu.
Công pháp có thể bao gồm cả thuật pháp ở trong đó.
Vừa lĩnh ngộ công pháp cũng vừa lĩnh ngộ thuật pháp, có đồng khúc đồng công chi diệu.
Liền mạch mà thành, bởi vậy thuật pháp nối liền với công pháp mới là đỉnh cấp thuật pháp.
Tuy nhiên rất hiếm thấy, cũng rất khó học được bởi vì rất trân quý, nếu ngươi không phải là người quan trọng như chân truyền hay tông chủ của môn phái, rất khó chạm được tới những môn công pháp này.
Hắn cũng mặc kệ môn thuật pháp này có là phật môn hay một thế lực nào khác.
Hắn chỉ cần biết, đây là tồn trữ của gia tộc hắn, hắn luyện hẳn là không vấn đề.
Cũng không cần quan tâm gia tộc hắn vì sao mà có, đây cũng không phải chuyện bây giờ có thể biết.
Có một điều quan trọng dẫn đến hắn lựa chọn môn thuật pháp này chính là vô cùng thích hợp với tình trạng hiện giờ của hắn.
Thi triển Tự Nhiên Đại Thủ Ấn cần phải truyền vào lượng lớn phật khí, phật khí càng nhiều, càng tinh thuần chưởng Ấn càng mạnh.
Tuy nhiên cũng không nói rõ phải yêu cầu là phật khí mới được, hắn không tu luyện công pháp phật môn.
Càng không có khả năng tu luyện được Đại Tự Nhiên Kinh, cho nên chỗ này hắn cần phải thay đổi.
Thay vì dùng phật khí, hắn có thể vận dụng Ngũ Hành Linh Khí thay thế để triển khai ấn pháp.
Nói cho cùng phật khí chỉ là một nguồn năng lượng mà thôi, dựa vào đó hắn có thể thay thế bằng nguồn năng lượng tự thân.
Hắn không rõ ràng phật khí được tu luyện như thế nào, nhưng trên lý thuyết chỉ cần pháp quyết chính xác, bất kì thuật pháp nào cũng có thể triển khai.
Ngũ Hành Linh Khí của hắn sinh ra từ năm nguồn linh khí dung luyện mà thành, theo hắn suy đoán Ngũ Hành Linh Khí của hắn có thể không là nguồn năng lượng thích hợp nhất để triển khai Tự Nhiên Đại Thủ Ấn.
Nhưng nó là nguồn năng lượng có chất lượng tốt hơn, mạnh mẽ hơn các loại linh khí còn lại,
Ngũ Hành Linh Khí càng nhiều, càng tinh khiết ấn pháp của hắn có lẽ không thua kém gì đệ tử chân truyền phật môn.
Về phần những môn chưởng pháp khác đã bị hắn bỏ qua, bởi vì không tận dụng được hết Ngũ Hành Linh Khí của hắn, đa phần chỉ bao gồm hai đến ba loại nguyên tố mà thôi.
Có lẽ có thời gian hắn sẽ cân nhắc, nhưng trước mắt đây là lựa chọn hắn muốn.
Còn lại là một môn thân pháp, sở dĩ không chọn tiếp các môn thuật pháp khác mà phải là thân pháp bởi vì đây là yêu cầu của gia tộc hắn.
Con cháu đệ tử trong gia tộc đều được giáo dục từ nhỏ, chỉ có còn sống mới có tương lai.
Vì vậy thân pháp bắt buộc phải chọn đầu tiên đối với những người mới bắt đầu tu luyện.
Hắn cũng rất đồng tình với quy định này của gia tộc, vì vậy rất vui lòng tuân theo.
Hắn đã sớm có ý nghĩ, đó là một môn thân pháp thiện chém g·iết, khi cần cũng có thể thoát thân rất nhanh.
Thuấn Ảnh Bộ, gần xa đều có thể tạo ra dư ảnh, tốc độ thuấn thân phụ thuộc vào trọng lượng và sức mạnh của cơ thể người thi triển.
Ngươi càng nhẹ nhàng càng có thể tạo ra nhiều dư ảnh thích hợp mê hoặc đối phương, lúc thoát thân cần dùng sức mạnh tuyệt đối để phát huy ra tốc độ tối ưu nhất.
Công dụng rất dễ hiểu nhưng cũng rất hiệu quả, trường hợp nào cũng có thể ứng đối.
Hắn rất chú trọng vào luyện thể, vì vậy hắn không những e ngại mà còn thấy rất phù hợp thân pháp cần vận dụng tới nguồn sức mạnh từ cơ thể này.
Hắn cũng cân nhắc qua các loại độn thuật nhưng trước mắt gia tộc hắn cũng không có.
Bởi vì độn thuật rất huyền diệu, hiệu quả cũng rất kinh người, bảo mệnh không gì thích hợp hơn, đáng tiếc chỉ là thèm nhỏ dãi nhưng không đạt được mà thôi.