Chương 4: Lựa Chọn
Tàng Kinh Các tầng ba.
Hắn mang theo Trương Bảo Ngọc đi đến một kệ sách lớn lấy ra một tấm lệnh bài mặt trên có viết danh tự của cuốn sách.
Thế giới này có rất nhiều người chỉ cần nhìn một lần là không quên được, vì vậy trên giá sách chỉ có giới thiệu công dụng kèm theo danh tự lệnh bài, việc này là bài học lớn, các gia tộc khác cũng đều áp dụng theo cách bảo vệ này.
Hắn lại đi tới một giá sách khác lấy ra hai tấm lệnh bài nữa, tiếp theo lại đi nơi khác lấy thêm lệnh bài khác, tổng cộng 4 tấm lệnh bài.
Cũng chỉ có hắn mới quen thuộc mọi thứ ở đây như vậy, trí nhớ của hắn đã gặp qua là không quên được, làm cho hắn dễ dàng chọn ra những công pháp và pháp thuật mình muốn.
"Ngươi xem, trên tay ta là hai cuốn công pháp và hai môn thuật pháp, ta giới thiệu cho ngươi."
"Công pháp gọi là Tích Thủy Diệu Dương Tâm Pháp và Nhược Thủy Long Tương Công."
"Hai môn thuật pháp lần lượt gọi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm Pháp và Thủy Vân Linh Lung Bộ."
Giới thiệu sơ qua Trương Bảo Ngọc cũng đã nắm rõ, Tích Thủy Diệu Dương Tâm Pháp và Nhược Thủy Long Tương Công đều là thủy hỏa thuộc tính công pháp, bộ trước thiên về hồi khí luyện tâm cần phải mỗi ngày mười hai canh giờ chia ra hấp thụ ánh nắng, tinh hoa nhật nguyệt cố bản bồi nguyên lớn mạnh linh khí trong cơ thể.
Bộ sau thiên về luyện thể luyện thần cần phải tu luyện ở nơi có dung nham, rèn đúc cơ thể lớn mạnh tinh thần, người mang thủy hỏa kinh mạch làm ít công to, hai bộ này đối với nàng mà nói là vô cùng phù hợp.
Nhắc đến thuật pháp, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm Pháp lúc thi triển thủy pháp mang theo đóng băng hiệu quả, khi thi triển hỏa pháp có thể cường hóa chiêu thức, có thể công cũng có thể thủ, song trọng chuyển đổi rất thiện chém g·iết.
Còn lại chính là một bộ thân pháp, không có gì khác chính là có thể khiến cho cơ thể nhẹ nhàng mềm mại như nước cũng linh động vô cùng, nắm trước tiên cơ tùy thời liệu địch.
"Thật lợi hại, cảm ơn Thiên Sơ ca ca."
Trương Bảo Ngọc cũng đã hài lòng thích ý, không quên cảm ơn hắn dù sao công pháp thuật pháp rất đa dạng, không có sự am hiểu dẫn đến chọn sai, sau này cũng rất khó quay đầu làm lại sẽ bỏ lỡ thời gian tu luyện.
Đại Trưởng Lão suốt ngày trong coi sự vụ rất bận bịu, không có thời gian chăm nom nàng, tin tưởng hắn là người đọc sách quanh năm, trước giờ rất cầu tiến lại ổn trọng, có thể giúp nàng chọn tốt nên mới có một màn vừa rồi.
"Ta đã xong, chỉ đợi ca ca thôi, ngươi dự định chọn lựa thế nào?"
Trương Thiên Sơ từ lâu đã định hình ra việc tu luyện của mình, hắn bình đạm mà nói với nàng.
"Công pháp thích hợp chính là loại có công dụng nương theo ý muốn của ta, mà nương theo ý muốn của ta nghĩa là không giống với ai."
Trương Bảo Ngọc nghe tới đây cảm thấy chẳng hiểu hắn đang nói cái gì, nhịn không được lại càng tò mò hơn.
"Ngươi đừng đứng đấy thừa nước đục thả câu, nói điểm chính, mau nói cho ta biết đi mà."
"Ha ha, người đừng kéo tay áo của ta, ngươi đã biết thiên phú của ta ngũ hành đều đủ mà tất cả các công pháp ở đây đều chỉ có chuyên thuộc về một phía, quá không phù hợp cũng sẽ lãng phí thiên phú của ta, cho nên ta dự định dựa theo các loại công pháp ở đây nếm thử tạo ra một bộ vô phẩm công pháp cho riêng mình."
Công pháp nói đơn giản chính là sách hướng dẫn tu luyện do người đi trước khai phá, chỉ là có sự chi tiết và cụ thể hơn rất nhiều, không chỉ hướng dẫn ngươi làm sao tiến hành tu luyện, còn có thể làm cho người tu luyện ra hiệu quả khác biệt.
Vì đó công pháp có tốt có xấu, có cao có thấp, có sự phân tầng sâm nghiêm, công pháp có phẩm cấp, các gia tộc đa số đều là vào phẩm công pháp.
Tùy theo hiệu quả tu luyện, tốc độ tu luyện, khả năng lĩnh hội, cảnh giới tu luyện mà xác định: Bất nhập lưu, Phàm Cấp, Tinh Cấp, Linh Cấp, Hóa Cấp...mỗi cấp lại chia Sơ, Trung, Thượng tương ứng giới hạn các cảnh giới theo lý thuyết có thể luyện thành.
Trong đó còn có một loại công pháp đặc thù không thể định ra phẩm cấp, thế gian xưng là Vô Phẩm.
Vô phẩm công pháp do bản thân người tu luyện tự sáng tạo, có thể phát triển theo ngộ tính của người tu luyện, công pháp này sẽ trải qua tự thân người tu luyện sửa chữa nhiều lần.
Vô phẩm công pháp không chia mạnh yếu, tất cả đều phụ thuộc vào kẻ sáng tạo ra nó.
Kẻ tài cao gan lớn mới dám tu luyện lối riêng, dám chấp nhận mạo hiểm, bởi vì chỉ cần ra sai sót chuyện nhỏ thì tu luyện nhầm đường không thể đột phá, chuyện lớn thì thân thể thương tật thậm chí bỏ mạng.
Cũng không phải người người đều có thể sáng tạo tùy tiện, Trương Thiên Sơ tuy chưa tu hành nhưng lúc trước dày công dùi mài, kiến thức cơ sở có thể nói là vững chắc vô cùng, chỉ cần ra lối rẽ hắn sẽ từ bỏ, làm lại một lần nữa.
Trường sinh cũng không phải muốn là được, tu thì sẽ thành, công pháp do tiền nhân sáng tạo rất khó phù hợp hoàn toàn với mỗi người, dẫn đến người thì tu luyện nhanh chóng kẻ thì tu mãi chẳng thành.
Quyết định này cũng không phải là nhất thời, suy nghĩ này từ đầu đã được hắn nung nấu, nếu một ngày hắn thiên phú không tốt thì phải làm sao, nếu một ngày tu mãi không tiến triển phải thế nào, đây đều là vấn đề nghiêm trọng cản trở con đường trường sinh của hắn, buộc chính hắn phải nghĩ cách giải quyết.
Công pháp cũng không phải đã thành thì không thể thay đổi, hướng đi nào cũng không có tận cùng, định ra giới hạn có thể tu luyện cũng chỉ là lý thuyết mà thôi.
Lấy ví dụ ngươi tu hành kém nhưng kỳ ngộ vô cùng, công pháp của ngươi không còn theo kịp bản thân ngươi, ngươi có thể chuyển tu một công pháp mới tốt hơn.
Giả sử ngươi đã không thể lại dùng công pháp hiện tại để tiếp tục tu luyện tấn cấp, mà bản thân ngươi đã ở điểm cao nhất có thể rồi, công pháp ngươi đang tu luyện cũng là ở vào đỉnh tiêm, vậy ngươi phải dừng lại con đường tu luyện của mình?
Đây là nói rõ công pháp không do người trước định đoạt, cũng không nói người mới bắt đầu không thể tự tu luyện con đường riêng của mình.
Công pháp còn chưa thành khái niệm, người đầu tiên tu luyện lấy gì để tu luyện, đường chưa đi ra ngươi lấy gì để tham chiếu.
Đó cũng là việc của nhiều năm về trước, hiện tại sáng tạo cũng không hà khắc như vậy, hắn là người đi sau, hậu nhân hưởng lợi, rõ ràng có thể dễ dàng hơn người trước rất nhiều, đây là khẳng định.
"Vô phẩm công pháp à, ta nghe nói rất khó thành công, cũng rất nhiều vấn đề trong đó, không thành công ngươi có thể sẽ bị ta bỏ lại á." Nghe vậy Trương Bảo Ngọc cảm thấy ngạc nhiên nhưng nghĩ lại hẳn là hắn đã có quyết định của mình, cũng nửa đùa nửa thật với hắn.
Mặc dù biết chuyện như vậy rất dễ xảy ra nhưng nhân định thắng thiên, đại sư do người làm, hắn không cho rằng mình sẽ không làm được, hắn cho mình một mục tiêu nhỏ.
"Vậy ta với ngươi cùng so, nếu ngươi thật sự vượt ta, đến lúc đó ta sẽ tặng cho ngươi một phần lễ nhỏ, ngược lại ngươi cũng vậy, thấy thế nào?"
"Có quà đúng không, một lời đã định, ta đi tu luyện trước, hì hì." Trương Bảo Ngọc đôi mắt sáng rỡ, lém lỉnh nói với hắn sau đó không cho hắn cơ hội thay đổi quay người rời đi.