Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam

Chương 9




Có đôi lúc, đầu tôi bật lên ý niệm đập chậu cướp hoa.

Nếu mình mang bức chân dung ấy cho em xem, em sẽ phản ứng như nào?

Sẽ kinh ngạc sao, sẽ nghi ngờ sao.

Hẳn là em sẽ nhận ra đây là tranh em vẽ tôi, phong cách của em đặc trưng mà.

Mặc dù tranh em vẽ lâu rồi, nhưng từng nét chứa đầy tấm lòng của em. Màu xanh dương chủ đạo, từng mảng sáng – tối khác nhau vẫn họa nên đường nét gương mặt tôi rõ ràng. Nếu không phải ngày đêm thương mến gương mặt này, sao có thể vẽ ra như vậy chứ.

Đây là bằng chứng cho thấy, trước đây em yêu tôi.

Tôi xem nó như báu vật, cùng từng mong nó được thêm màu, nếu điểm chút màu nắng thì bức mới sẽ trông ra sao.

Hiện tại thì, tôi không có cơ hội này rồi.

Mọi thứ cũng chỉ là dòng suy nghĩ của tôi thôi.

Thỉnh thoảng Phi Phi có ghé căn hộ này.

Tôi mới biết một chuyện, Phi Phi vốn dĩ là em trai ruột của vị bác sĩ gia đình nhà Thanh Nghiễn – bác sĩ Mộ tôi mới gặp mặt có một lần lúc trước. Cậu ấy học đại học y, chuyên ngành hộ lý, thi thoảng làm trợ lý cho bác sĩ Mộ.

Tôi nhớ em có kể, trước khi em tỉnh lại đã ngửi được một mùi pheromone rất dịu, em vừa mở mắt là thấy cậu hộ lý này lau mặt cho em – Mộ Phi, em trai của bác sĩ Mộ kiêm trợ lý của bác sĩ Mộ.

Mộ Phi lại là Omega nữa. Bác sĩ Mộ và mẹ em lặng lẽ gán ghép em với cậu, gán tới tận giờ.

Ra vậy.

Tôi chợt nhớ đến tập tính in vết trong lớp sinh học, cái mà con non mới sinh ra sẽ mặc định thứ chúng thấy đầu tiên là cha mẹ chúng ấy, quấn quýt thân cận theo lẽ tự nhiên.

Thanh Nghiễn sau-khi-mất-trí-nhớ thích Mộ Phi săn sóc, chu đáo, ngoại trừ ảnh hưởng của pheromone AO thì có yếu tố mặt cậu là thứ đầu tiên đập vào mắt em ngay khi em vừa tỉnh.

Bình thường mà.

Lúc Phi Phi ghé căn hộ này, tôi thường tránh cậu, trốn trong phòng mình.

Em lại hào hứng reo với tôi:

– Quan Nghị, Phi Phi tới rồi này.

Hoặc là những lúc tôi tan làm về, em chạy ùa từ phòng em ra hoặc ló đầu khỏi thư phòng chào tôi:

– Phi Phi đang ở đây.

Chân tôi thoát khỏi sự điều khiển của chính tôi, chúng rảo bước vào phòng. Rồi tôi đứng trong phòng mình, chào hỏi Phi Phi đang ngồi ở phòng khác – phép xã giao tối thiểu vẫn có, mà chẳng cần nhìn thấy nhau.

Tuy thật bất lịch sự, nhưng tôi không cách nào khống chế được biểu cảm của mình. Đến tận lúc này, tôi cũng tự chuẩn bị tinh thần nhiều rồi, cũng chấp nhận em và cậu là một đôi rồi, em cũng không còn là em-của-ngày-trước nữa…

Chỉ là…

Em từng hỏi tôi:

– Anh không thích Phi Phi à?

Tôi vu vơ đáp:

– Cũng không hẳn. Anh thấy Alpha và Omega xa lạ nên tránh ở chung với nhau gây hiểu lầm.

Em thở phào, cười đáp:

– Có sao đâu, mỗi lần em ấy tới thì tôi cũng có mặt ở đây mà. – Nói rồi em vỗ vai tôi – Quan Nghị cũng nên kiếm người yêu đi, không thì tôi thấy hơi ngại đấy.

Tôi chột dạ giật mình, khẽ lùi một bước.

Tay em khựng lại giữa không trung, em nhìn về phía tôi.

Tôi miễn cưỡng cười, mà tôi biết thừa: nụ cười này giả trân thật sự.

– Anh có việc, về phòng trước đây. – Tôi mặc kệ sắc mặt của em ra sao, tôi chỉ muốn trốn thôi.

Cửa phòng tôi vừa đóng, tôi dựa cửa thở dốc, tim tôi đập liên hồi.

… tôi sợ bất cứ sự va chạm nào giữa em và tôi.

Từng yêu nhau điên cuồng năm năm, thậm chí mảnh tình này mục nát, cũng khiến thân thể tôi chẳng còn giống một Alpha bình thường nữa.

Tôi vì em mà trở nên khô nóng. Đến tận lúc này, thân tôi vẫn khao khát được tiếp xúc với em như cũ, dẫu chỉ là một cái ôm giản đơn.

Nhưng mà tim tôi nguội lạnh rồi.

Tôi vẫn có thể tươi cười trò chuyện với em, có thể vô tình nói những câu vô ý.

Chỉ là…

Tôi không buông được.

Dường như em cũng thấy tôi khó chịu, em ít dẫn Phi Phi về căn hộ này. Tôi bắt đầu hối hận: tôi thể hiện cảm xúc của mình trực tiếp quá. Thế là tôi lao đầu làm việc điên cuồng gấp đôi, tăng ca đến muộn.

Thỉnh thoảng, tôi có tạt qua thư phòng của em để lia bức chân dung Phi Phi. Phong cách của em vẫn thế – chẳng thay đổi nhiều. Chỉ là lần này em dùng màu vàng rạng ngời vẽ chân dung người em yêu: mặt Phi Phi tỏa ánh nắng ấm áp, khiến người xem tranh như được tắm trong gió xuân.

– Đẹp thật! – Tôi chân thành khen ngợi, khích lệ em, đồng thời giấu nắm tay siết chặt ra sau lưng, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến tôi tự đau tự chịu.

Em ngại ngùng cười, đáp:

– Cảm ơn. Đây là lần đầu tôi vẽ chân dung, mong là Phi Phi sẽ thích.

Tôi ngẩn người, xong cười đáp em:

– Cậu ấy sẽ thích.

Một ngày trước sinh nhật Phi Phi, em cẩn thận chuẩn bị bức tranh sơn dầu ấy, dùng một mảnh vải lớn màu đỏ che bức tranh, nói rằng đợi chính tay Phi Phi bóc món quà này.

Tôi biết điều đáp, ngày mai anh cũng có việc, chắc không về nhà kịp rồi.

Em lo lắng cho ngày mai lắm, tai em ửng đỏ, co quắp hết cả lên.

Sau này tôi mới biết em vẫn chưa đánh dấu Mộ Phi được, chắc nhà họ Mộ làm ngành y, thế gia hiển hách, xem trọng việc đánh dấu, nên quan hệ giữa cậu ấy và em vẫn còn đơn thuần. Có điều, qua ngày mai thì em càng thương cậu ấy thêm thôi.

Tôi rủ mắt xuống, không dám nhìn thêm, vội chạy ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói:

Tầm hai vạn chữ là xong nhỉ? Mình thấy mình viết hơn nửa rồi.

Nếu được, hãy cho mình thấy làn sóng bình luận của các bạn Sao Biển dưới khung bình luận nào ≧ω≦