Thời gian gặp em rút ngắn lại.
Gần đây em còn thường tìm cậu ấy và anh cậu ấy nữa, tối muộn mới mò về.
Thân thể tôi càng lúc càng khó chịu. Bên cạnh những cơn tức ngực, những đợt ho ra máu, chán ăn, thỉnh thoảng tôi còn thấy khó thở nữa. Chuyện tệ hơn hết là có một lần tôi đang trong giờ làm việc, lúc tôi đứng dậy thì đầu tôi choáng váng, khó thở, cảm giác như thể… sắp chết vậy.
Khó khăn lắm các triệu chứng nọ mới dịu dần, tôi thấy mình không thể trì hoãn thêm.
Tôi dành chút thì giờ ghé viện.
Tôi cứ ngỡ chứng bệnh cũ – viêm phổi năm đó – khởi phát do tôi lao lực quá thôi, tôi đề nghị chụp CT ngực, sau khi nhận phim chụp, tôi đưa cho bác sĩ xem để chẩn đoán, quá trình này lặp đi lặp lại dăm lần, kết quả cuối cùng tôi nhận được là tôi đã bị ung thư phổi thời kì cuối.
Đúng vậy, chính là căn bệnh nan y giết người thầm lặng.
Lúc đầu bác sĩ chẩn đoán tôi làm việc một cách công lập, sau dăm lần thăm khám mới thân thiết hơn – anh ta bảo tôi nằm viện trị liệu, tâm trạng bình thản, nên ở chung với người nhà hoặc bạn bè thân thiết hoặc người yêu …
Tôi chết lặng, mệt mỏi gật đầu theo quán tính.
Bác sĩ cũng biết căn bệnh nan y này khó chữa đến đâu, anh nhìn tôi, ánh mắt thương cảm.
Người nhà, bạn bè, người yêu …
Trước nhắc rồi, quan hệ giữa tôi và phụ huynh tôi nhạt như nước lã vậy. Dạo này lại thường ghé viện nữa, tôi chỉ báo họ tôi thấy hơi khó chịu nên đi khám thôi. Phản ứng đầu tiên của họ là bảo tôi đi khám sớm đi, nào khỏe hơn thì lại về làm việc tiếp.
– Con còn nhỏ mấy đâu. 27 – 28 tuổi đầu thì nên làm việc hết mình đi chứ, con là Alpha mà. – Cha tôi thở dài, hận không thể rèn sắt thành thép – Hồi còn ở nước ngoài, cha có thấy con báo con không khỏe bao giờ đâu nhỉ?
Sau khi phân hóa thành Alpha, cha mẹ tôi kỳ vọng tôi nhiều lắm. Họ mong tôi tốt nghiệp sau đại học thì đến công ty kiến trúc của họ mà cống hiến… nếu không có chuyện giữa tôi và em, theo họ thì lúc này tôi đã quản lý công ty của họ thật tốt rồi, không còn khiến họ phiền lòng nữa.
Cũng như bao Alpha khác, khả năng hồi phục nhanh, tinh thần lao động tốt.
Giờ mà báo họ rằng tôi mắc bệnh nan y như vậy, không biết họ sẽ đau lòng trước hay bực tức trước chăng?
Là con của họ, tôi thế mà lại chẳng biết đáp án.
…
Bạn bè.
Tôi kiệm lời, trước giờ luôn hoạt động một mình. Sau khi quen em thì vòng bạn bè thu hẹp lại rất nhiều, trừ việc đi học đi làm thì thời gian còn lại dành bên em thôi. Dần dà, mấy người bạn trước kia bị gom vào nhóm xã giao hết cả.
Kế đó là quãng thời gian ở xứ người, ngày nào cũng quần quật đi làm, trong đầu cũng chỉ có công việc… và em, có rảnh đâu mà kết thêm bạn chứ.
Thậm chí, người yêu.
Tôi đã không còn người yêu nữa rồi.
Tôi từng có, song em lại đang vội vàng chuẩn bị cầu hôn người trong lòng em. Nếu giờ tôi nói em nghe chuyện này… thì mất vui thật.
…
Chợt nhận ra, đời này của tôi, nó vậy đấy.
Nhạt nhẽo, tĩnh lặng như nước.
Chút gợn sóng từng xuất hiện kia lại mơ hồ, đến tận lúc này tôi vẫn không chắc gợn sóng ấy có tồn tại không.
Cuối cùng, tôi ném kết quả xét nghiệm vào thùng rác.
Đúng lúc này, người yêu lúc trước của tôi gọi điện thoại cho tôi. Dường như không thể chờ thêm phút nào nữa, em khoe chuyện cậu nhận lời cầu hôn của em thành công rồi.
Giọng tôi nhẹ nhàng, đáp chúc mừng em.
Bên em khá êm tai, nói cảm ơn tôi, lại hẹn sẽ gọi sau, rồi bày tỏ muốn cùng cậu ở bên nhau.
Sau khi gác máy, tôi ngẩn người, ngẫm xem đến cuối cùng thì liệu có ai chịu nghe tôi thông báo một chuyện tiêu cực như vậy?
Trong mắt cha mẹ, tôi nên là một người con Alpha lo toan công việc, gánh vác trách nhiệm gia đình.
Trong mắt Thanh Nghiễn của lòng tôi, tôi là một người bạn bình tĩnh, uy tín, người lắng nghe tốt nhất cho những tâm sự của em… tuy em biết tôi từng giấu em chút tình cảm nhỏ bé, nhưng tôi quá lạnh nhạt nên em vẫn chia sẻ chuyện tình của em với tôi, đồng nghĩa với việc em có thể chấp nhận tôi rồi… nhỉ.
Thế mà, người duy nhất biết chuyện tiêu cực này lại là người tôi thầm chống lại hơn nửa đời người – mẹ của em.
Lần này, tôi rời khỏi em là chuyện ván đã đóng thuyền. Tính ra lúc nhận kết quả chẩn đoán, tôi vẫn còn chút do dự. Rồi tôi biết tin em cầu hôn cậu thành công, tôi mới nhận ra rằng, bên em, thật sự chẳng cần có tôi nữa.
Mẹ em vẫn luôn lo cho tình trạng pheromone của em, tôi lại thấy cô ấy không cần lo nữa đâu.
Lâu rồi chưa thấy trạng thái pheromone hỗn loạn của em xuất hiện. Gần đây em lại ít về nhà nên chúng tôi ít tiếp xúc với nhau.
…
Với lại, sau khi kết hôn, là em đánh dấu cậu hoàn toàn rồi.
Tôi nghĩ tôi chẳng thể chờ được đến khoảnh khắc ấy, về mặt tâm lý hay sinh lý – khoảnh khắc ấy quá tàn nhẫn với tôi.
Thật ra đời này của tôi sớm chắc mẩn rằng trong tương lai sẽ có một ngày vĩnh biệt em. Chỉ là tôi không ngờ, cách tôi phải đi tuyệt tình hơn bất cứ cách nào tôi từng mường tượng.
Nếu có Thanh Nghiễn của quá khứ bên tôi lúc này thì tốt rồi…
Một khắc này, tôi điên cuồng mong em xuất hiện trước mặt tôi xiết bao.
Chẳng cần nói chi nhiều lời, chỉ một chiếc ôm ấp ấp là đủ, nói nhiều mệt lòng.
Chỉ có Thanh Nghiễn ấy mới tình nguyện ôm tôi vào lòng, sẵn sàng khóc với tôi, đau lòng cho tôi, xem tôi là người quan trọng nhất.
Nếu Thanh Nghiễn ấy xuất hiện thì tốt rồi.
Tác giả có lời muốn nói:Dưới góc nhìn của anh Quan thì còn tầm một – hai chương, vì mình cũng chưa biết mình có nên viết tiếp thêm hay không.