Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam

Chương 15




Em nói là làm, gần đây em còn lén chuẩn bị cầu hôn Phi Phi sau lưng cậu ấy nữa.

Chắc em nhớ tôi “đã từng” thích em, hôm ấy em thông báo với tôi sẽ cầu hôn Phi Phi một cách đơn giản rồi thôi, chứ chẳng nói gì thêm.

Chỉ là, tôi để ý.

Vô nghĩa thật, sao tôi không để ý được chứ.

Em là bạn cùng nhà của tôi cơ mà.

Còn là… người tôi từng yêu nữa.

Đôi lúc em ngủ, em quên đóng cửa, tắt đèn – nết xấu này hồi xưa em cũng có. Còn tôi, từ xưa đến này cứ lải nhải bên tai em, rằng ngủ dưới ánh đèn sáng không tốt cho sức khỏe. Em cho lời tôi vào tai này rồi thải ra khỏi tai nọ… nên tôi có một thói quen nhỏ: đến tối đúng giờ sẽ ghé phòng em tắt đèn, đóng cửa.

Lúc nãy đi tắt đèn, tôi lỡ thấy màn hình máy tính chưa được tắt của em.

Trên đó đang hiển thị một trang về nhẫn cưới…

Tôi không thể tả được cảm giác tắt màn hình khi ấy giúp em như nào nữa.

Đã tổn thương quá nhiều, đến giờ cũng lờn rồi, chỉ cảm thấy chết lặng.

Thì ra em thích Phi Phi đến thế ư?

Những hành động bé nhỏ, hèn mọn ấy, những hy vọng chẳng thể cất thành lời, bỗng chốc hóa thành bọt biển, bay vút lên trời cao… Mới qua một lần chớp mắt, mà tim tôi vỡ vụn rồi.

Thì ra em thật lòng thích cậu ấy đến thế.

Sự tồn tại của tôi lúc này, thành bạn thân đúng nghĩa đen luôn. Thậm chí đáng thương hơn, thành bạn thân tương tư em.

Đến tột cùng thì tôi còn mong chờ thêm gì nữa.

Chưa kể, chuyện em xem nhẫn cưới làm tôi nhớ tới một mẩu chuyện xưa.

Tôi cứ ngỡ chuyện xưa mình không muốn nhớ thì nó sẽ tự phai nhòa.

Không phải rồi.

Đến một lần được gợi, nó sẽ thành từng luồng sóng thần, hung hăng ập vào thế giới của tôi.

Chuyện rằng tôi và em cùng tham dự đám cưới của một người chị khóa trên.

Chị khóa trên là Beta, chú rể cũng là Beta.

Đám cưới của họ chẳng được hoan nghênh nhiều như đám cưới của các cặp Alpha – Omega, kiểu mà nhà trai nhà gái hận không thể biểu đạt độ phù hợp của đôi pheromone AO lên poster, thêu dệt những chuyện tình thuận theo định mệnh.

Đám cưới của họ nhẹ nhàng, ấm áp.

Pheromone của Beta rất nhạt, hình như chỉ khi động tình thì người ngoài mới ngửi thấy được. Để tôn trọng Beta, quan viên tham dự phải mặc đồ bảo hộ và được bên an ninh kiểm tra nghiêm ngặt.

Thật ra tôi cực kỳ ngưỡng mộ chuyện tình yêu của Beta, họ không bị pheromone ảnh hưởng – họ yêu một người vì họ yêu quá đỗi.

Thế nên lúc cô dâu, chú rể thề nguyện, tôi lén nhìn em ngồi cạnh tôi… Alpha trưởng thành Thanh Nghiễn, khóe mắt tôi ươn ướt.

Em cũng bắt gặp ánh nhìn lén lút ấy, hẳn em đoán tôi đang nghĩ gì nên em bật cười.

Ngón tay em luồn qua kẽ tay tôi.

Trước giờ em vẫn luôn vô tư như vậy. Tôi hoảng rồi, tôi nhìn quanh, phát hiện mọi người đang tập trung nhìn cô dâu, chú rể thề nguyện mới nhẹ nhõm thở phào.

Sau đó, cha xứ hỏi chú rể:

– Con có nhận cô ấy làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với vợ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, không?

Chú rể trên đài, cao giọng đáp: “Thưa con nhận.”

Cùng lúc đó.

Em nắm chặt tay tôi, nhẹ giọng đáp một câu: “Thưa con nhận.”

Tim tôi gia tốc, đám cưới nhẹ nhàng này, ấy lại khiến tôi rươm rướm nước mắt.

Đến lượt cô dâu, tôi cũng khẽ đáp theo: “Thưa con nhận.”



Hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em.

Khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan.

Khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe.

Để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời.

Thưa con nhận.

Tôi nghĩ tôi cũng đã tuân thủ.

Lúc ấy Thanh Nghiễn đáp “thưa con nhận”, nhưng giờ em lại mất trí nhớ.

Em quên rồi.

Tôi nghĩ tôi có thể tha thứ cho em.



Nhưng mà, tôi lại không quên được. Chuyện này thật tàn khốc.

Tác giả có lời muốn nói:

Tình tiết máu chó cũ rích, nhưng mình thích lắm…

Chỗ này mình viết sau khi nghe chuyện đại sự của Lâm Hựu Gia (cảm ơn độc giả đã nhắc nè ≧ω≦) với Ca Thần. Mình đau lòng quá, các bạn nghe cùng mình đi, chìm trong đau khổ với mình đi, mình sẽ thấy ổn hơn ^3^ (?)