Việt Tố Việt Ái

Chương 133




Từ trước đến giờ Lăng Vi rất lười, nhất là khi cảm xúc mạnh mẽ buổi sáng qua đi, thì càng lười hơn. Nhưng mà cô đã nói ngày thứ hai mình phải đi họp, nên sẽ không thể đến trễ. Giật giật thân thể có chút ê ẩm, Lăng Vi nhìn Tả Tĩnh Nhan đưa lưng về phía mình còn đang ngủ, hôn lên má nàng một cái, rồi xoay người vào phòng tắm.

Nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, hai mắt vừa nhắm lại liền mở ra. Đôi mắt hiện lên đầy tia máu, hốc mắt cùng vành mắt đen rõ. Tối qua, Tả Tĩnh Nhan cả đêm cũng không ngủ, nàng không muốn gì hết, cái gì cũng không làm mà chỉ nhìn trần nhà ngẩn người, suốt một đêm.
Vệ sinh xong Lăng Vi mở tủ lấy một âu phục mặc lên, bên trong phối sơ mi trắng cùng cà vạt đen. Thấy Lăng Vi ăn mặc như vậy đa số người sẽ nghĩ cô là một nữ lão bản sự nghiệp thành công. Sẽ không ai ngờ được cô là đường chủ đứng sau Lăng Vân Đường, cũng sẽ không nghĩ đến nội y của người này là ren đỏ vô cùng phong tao.

Thu dọn mọi thứ, Lăng Vi cầm di động trên bàn, chuẩn bị đi nhìn di động để trên bàn luôn mở máy 24 giờ lại bị tắt, cô nghi ngờ nhíu mày liếc Tả Tĩnh Nhan còn đang ngủ, đưa di động mở lên. Không ngoài dự liệu, máy vừa mở liền rung lên không ngừng, âm thanh như người vừa có nhiều tin nhắn mới.

Xuống lầu mở cửa xe, đến bãi đậu xe, lên xe, một loạt động tác này của Lăng Vi không có gì dừng lại, lái trên đường vài chục phút cô đã đến nơi, trụ sở chính của Lăng Vân Đường ở thành phố X, là một tập đoàn có lý lịch hùng hậu trong hắc đạo, Lăng Vân Đường bất kể là danh tiếng hay thế lực đều có địa vị cùng thành tích không nhỏ.
Cha của Lăng Vi là Lăng Kha chính là người sáng lập Lăng Vân Đường, cũng chính là tổng đường chủ, ngoại trừ tổng đường chủ hắn ra, thì dưới Lăng Vân Đường còn có 15 phân đường – đường chủ, các đường chủ này không phải đều ở thành phố X, có một số sống ở thành phố khác hoặc đã qua đời, mỗi khi có đường chủ qua đời, Lăng Vi sẽ đến sảnh chọn một đường chủ kế nhiệm, nếu không thích hợp sẽ giữ lại.

Đúng 9 giờ sáng, nhìn Diệp Y ở cửa chờ mình Lăng Vi mở cửa xe từ bên trong đi xuống, dù ngày thường hay lông bông, nhưng đến lúc này nàng cũng đã ra dáng đường chủ, tư thái cấp trên. "Đường chủ!" khi Lăng Vi đi vào sân ngồi xuống, phòng hội nghị rộng rãi phát lên âm thanh chỉnh tề, cô dùng tầm mắt quét qua đám người kia, khóe miệng cười lạnh.

"Được rồi, tất cả ngồi đi." lời vừa dứt, các đường chủ phân đường xung quanh ngồi xuống, rất nhanh có nữ nhân liền mang cà phê cho Lăng Vi, nhìn móng tay màu tím đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Lăng vi ngẩng đầu cười với nữ nhân một tiếng, trong lúc mọi người không chú ý, lén làm mặt quỷ. Người đem cà phê cho Lăng Vi cũng không phải người thường, là người đầu tiên Lăng Vi cân nhắc kế nhiệm Lăng Vân Đường, thất đường chủ, Lăng Ức.
"Tôi nghĩ, các vị đường chủ ngồi đây đều biết, hôm nay tôi kêu các vị đến làm gì. Gần đây thành phố X cũng không có thái bình, tôi cũng nói rõ với mọi người, có người muốn tìm Lăng Vi tôi, và gây phiền phức cho Lăng Vân Đường. Trước mắt tôi vẫn đang điều tra người này là ai, bất quá khi tôi tra được, tôi sẽ cho hắn biết hậu quả cưỡi lưng cọp nhỏ lông là thế nào."

"Vì vậy, trong đợt điều tra lần này mong các vị đường chủ quản tốt thủ hạ của mình, tận lực giảm bớt số lần giao dịch hàng hóa, không nên mua bán với khách hàng mới, về hàng thì đừng nên vì lợi ích nhỏ mà chọn kẻ bán không uy tín, tôi nói các người có hiểu không?"

"Nói khoác mà không biết ngượng."

Lăng Vi vừa dứt lời, thì có một âm thanh tỏ thái độ chen vào, lúc này tầm mắt mọi người cũng theo âm thanh nhìn đến. Đó là một lão già tóc trắng, hắn mặc bộ trung sơn màu xám, mặt đầy khinh thường nhìn Lăng Vi, phảng phất như trưởng bối khinh trẻ con không hiểu chuyện.
"Tôi tưởng ai? thì ra là nhất đường chủ, không biết tôi làm gì mới khiến ông nói như vậy?" Lăng Vi trên mặt là nụ cười hiền hòa, chỉ là trong tròng mắt lại hiện băng nhọn. "Tôi nói gì, chả lẽ cô không hiểu? khi tôi và cha cô cùng sống chết, cô chỉ là đứa con nít, cô cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì mà ở đây ra lệnh?"

"Hả? thì ra nhất đường chủ cảm thấy tôi an bài không thỏa đáng? vậy ông cho là, trong thời kỳ khắc nghiệt này, chúng ta nên làm gì? ngu dốt tiếp tục trao đổi, rồi chờ bắt sao?"

"Hừ, một nha đầu ranh con, ngươi biết cái gì? không có nguy hiểm sao làm ăn được. Cái lý đơn giản này, chẳng lẽ cho ngươi không dạy ngươi sao?"

"Lão già chết tiệt, cha ta không có dạy cái đạo lý này, ta quên mất. Chỉ là cho dù hắn có dạy ta, thì giờ cũng không tới lượt lão già ngươi giơ tay múa chân. Ngươi đừng quên, tổng đường chủ Lăng Vân Đường là ai, không phải ngươi luôn miệng nói Lăng Kha, ngươi cũng không phải lão già kia, mà là ta, Lăng Vi!"
"Hỗn xược! ta dù sao cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi dám nói năng như vậy!" hiển nhiên, nhất đường chủ bị lời Lăng Vi nói tức giận không nhẹ, thấy hắn liếc mắt nhìn những người bên cạnh, nhất thời nhị đường, tứ đường, lục đường, tam đường cùng vị đường chủ cuối cùng liền đứng dậy. Thấy bọn họ chĩa súng vào đầu mình, Lăng Vi cũng không sợ, hay hốt hoảng mà uống cà phê Lăng Ức pha cho cô.

"Sao hả? chỉ với các người đã muốn tạo phản? có phải là thấy Lăng Vân Đường có chút nhỏ?"

"Lăng Vi, ngươi sai rồi, còn có chúng ta!" lúc này lại có thêm người đứng dậy, là bát đường, cửu đường, còn có thập nhị, thập tứ là đường chủ.

"Ha ha, ta còn tò mò sao hôm nay nhiều người ta mặt mũi như vậy, tất cả đều đến gặp ta, thì ra là muốn liên minh tạo phản. Các ngươi đúng là to gan!"
Lăng Vi dứt lời, những đường chủ kia vội kéo chốt, nhắm đầu cô, cùng lúc đó những người không động tĩnh từ trước liền móc súng, bất quá thứ bọn họ nhắm là đầu những đường chủ kia. Những người này đều là người được chọn để đào tạo đường chủ trong tối của Lăng gia, cũng là thủ hạ đắc lực Lăng Vi tín nhiệm nhất.

"Lăng Vi, chúng ta cho cha ngươi mặt mũi, mới không động đến ngươi, nhưng mà vị trí tổng đường chủ Lăng Vân Đường thì ngươi phải chắp tay dâng lên cho người khác, lúc đầu khi xây dựng Lăng Vân Đường, nếu không phải chúng ta giúp cha ngươi, hắn sao có được thành tựu ngày hôm nay? ngươi hôm nay có tư cách gì nói những lời này với chúng ta?"

"Nếu ngươi biết điều, thì mang theo người cút khỏi Lăng Vân Đường, giải thích với cha ngươi. Nếu không thì chúng ta cũng không ngại cha ngươi mà chiếu cố ngươi!"
"Ha ha…" nghe nhất đường chủ nói Lăng Vi cười to, cảm giác đó như nghe được chuyện cười lớn vậy.

"Các ngươi cho là, gϊếŧ ta thì sẽ có được Lăng Vân Đường? Ứng Hùng, không ngờ ngươi tuổi cao còn ngây thơ như vậy. Lăng Vân Đường trước kia là của họ Lăng, bây giờ và sau này cũng vậy đều là của họ Lăng. Ta biết các ngươi an bài không ít người ở đây, bất quá người của ta so với các người nhiều hơn chứ không ít. Nếu ta chết, bọn họ sẽ xông vào, gϊếŧ các ngươi. Đồng thời vợ con các ngươi, con trai con gái, cha mẹ, cũng vì hành động ngu xuẩn của các người mà chôn theo!"

"Ngươi! ngươi sao biết! ngươi làm gì vợ và con trai ta?" nghe Lăng Vi nói vậy, một trong số các đường chủ kích động, tay hắn run run, muốn nổ súng với Lăng Vi. Nhưng mà lúc này Lăng Vi quay đầu nhìn vào mắt hắn. Nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy, hắn cảm thấy sau lưng chợt lạnh, hắn không biết ưu thế là của mình rồi, cũng chính tay này cầm cây súng này gϊếŧ không ít người, nhưng mà lúc này đối mặt với Lăng Vi, hắn lại không có dũng khí bóp cò."
"Một binh sĩ, đến cả địch cũng không có can đảm nổ súng vậy thì hắn cũng không nên sống tiếp nữa. Mấy người các ngươi đều là đồng bối cha ta, cũng coi như là trưởng bối của ta. Nếu có thể ta cũng không muốn làm chuyện thành như vậy, nhưng mà các ngươi thực sự lấn hiếp người quá đáng."

"Nếu ta là đường chủ Lăng Vân Đường, thì các ngươi phải nghe theo lệnh ta, ta Lăng Vi không có yêu cầu gì đặc biệt, ta muốn chính là lòng trung thành. Còn ai can đảm dám cãi lại ý nguyện của ta, thì chính là cãi lại cả Lăng Vân Đường! người như vậy, không cần bước vào Lăng Vân Đường nữa! càng không có tư cách nói chuyện trước mặt ta!"

"Ứng Hùng, nếu ngươi còn thông minh, cũng không nên xúi dục bọn chúng đối kháng ta. Hiện tại, ngươi nên làm sao thu dọn?"

"Được, giỏi cho câu làm sao thu dọn? Lăng Vi, ngươi đừng quên mạng ngươi bây giờ trong tay chúng ta, chúng ta cùng nhau nổ súng, đầu ngươi cũng sẽ thành tổ ong."
"Hả? thật không? vậy các người cũng nhau bắn đi a, Lăng Vi ta tuyệt không tránh, thậm chí chân mày cũng không nhíu một cái."

Lăng Vi nói xong dang hai tay bộ dạng cho người làm thịt, chỉ là nghĩ đến con cháu mình, Ứng Hùng do dự bỏ xuống, hắn biết chân trần không sợ mang giày, không sợ chết nhưng giữ mạng càng đáng sợ hơn. Lăng Vi này là một kẻ điên, cô ta còn dám dùng mạng mình đánh cược được!

"Sao hả? không dám sao? nếu không dám, thì con mẹ nó bỏ súng xuống cho tao!" Lăng Vi nói liền đem ly cà phê trên bàn ném xuống, đồ gốm mỏng manh ném như vậy nháy mắt vỡ vụn. Nhìn mặt mọi người kinh ngạc, Lăng Vi lấy trong túi ra một điếu thuốc, dùng bật lửa đốt, ưu nhã hút.

"Hôm nay, ta cho các ngươi một con đường sống, cũng để cho các ngươi ở lại Lăng Vân Đường kiếm cơm, chỉ là ta phải nói với các ngươi, ta có thể giải quyết hết các ngươi ngay bây giờ, sạch đến không còn dấu. Sở dĩ ta giữ lại các ngươi vì các ngươi còn là đường chủ Lăng Vân Đường, là thủ hạ của Lăng Vi ta. Nếu các ngươi còn có muốn làm sai, ta tuyệt không tha. Lời ta nói như vậy rồi, còn ai muốn chơi với ta, Lăng Vi ta tuyệt đối hầu tới cùng!"
Những lời này Lăng Vi nói rất khí phách, mỗi câu chữ không hề đơn giản, mà là kim bài quyết định sinh tử mọi người. Thấy cô ngồi trên ghế không gợn sóng sợ hãi, dù xung quanh hơn 10 cây súng chỉa vào đầu, trong mắt cũng không hề sợ hãi. Vài đường chủ thông minh liền bỏ súng xuống, xoay người đi, thấy có người mở đầu, thì những đường chủ khác cũng lần lượt bỏ đi. Cuối cùng chỉ còn một mình Ứng Hùng.

"Sao hả? nhất đường chủ còn có gì muốn nói?" Lăng Vi nhìn sắc mặt Ứng Hùng phát cáu, cười hỏi.

"Lăng Vi, ngươi đừng đắc ý quá, lão phu sẽ cho ngươi nếm mùi nhục nhã này!" khi Ứng Hùng đi, cảnh đối lập này cũng hạ màn. Mồ hôi theo mái tóc hai bên tuột xuống Lăng Vi ngồi nhìn Lăng Ức bên cạnh cùng những người khác, lộ ra nụ cười như sống sót sau tai nạn.

"Con mẹ nó, lũ vong ân bội nghĩa này. Lúc còn ba ta, cho bọn chúng nhiều chỗ tốt như vậy, giờ lại tìm cách tạo phản. Lăng Ức, những đường chủ khi nãy, ngươi hãy ghi nhớ cho kỹ. Theo dõi hành động của bọn chúng, nếu có gì lạ không cần báo với ta cứ gϊếŧ luôn đi. Còn nữa, ngươi đánh nát thế lực trong tối hết đi, theo dõi người nhà tụi nó 24/24 đề phòng mọi tình huống. Ngoài ra, lão già Ứng Hùng kia dã tâm lớn, dù không làm đại sự gì được, nhưng cũng không thể giữ được."
Lăng Vi nói ngoắc tay với Lăng Ức một cái, người kia liền gật đầu tỏ ý đã biết, dùng ánh mắt cho những người còn lại rời khỏi đó. Nhất thời cả phòng họp chỉ còn hai người Lăng Vi cùng Lăng Ức. "Tiểu Lăng Lăng, tối hôm qua người ta gọi điện cho cưng, sao cưng không đợi người ta nói xong đã cúp máy rồi? cưng thật không có chữ tín, quay về không thèm nói gì với người ta cả ~"

Lăng Ức ủy khuất nói đôi tay sờ tới sờ lui trên người Lăng Vi, nghe qua lời nàng nói Lăng Vi có chút nghi ngờ căn bản cô không biết mình nhận điện thoại của Lăng Ức khi nào. Hơn nữa, tiểu nha đầu này còn dám nửa đêm gọi điện quấy cô, đúng là tự tìm chết mà! "Lăng Ức, ta thấy gan ngươi càng lúc càng lớn. Sao hả, có muốn ta gọi cho vị kia nhà ngươi, để nàng đi thu dọn vạn năm thụ ngươi đây không!"
"Ai nha ~ Tiểu Lăng Lăng, ngươi thật đáng ghét a, vốn cùng gốc rễ sao lại chơi xấu nhau như vậy chứ? ngươi không thể vì cứ nửa đêm ta gọi đến cho ngươi quấy rầy thì ngươi lại hãm hại ta a, ta là vạn niên công mà." nhìn thấy người này múa máy nói mình là vạn niên công, Lăng Vi chỉ cảm thấy một trận buồn nôn. Cô mở di động ấn sô 13 liền gọi đi, thấy động tác của cô, Lăng Ức vội uốn mình như làn khói chạy khỏi phòng họp.

Nhìn gian phòng trống rỗng, Lăng Vi mở di động lên vào thư viện ngắm hình của Tả Tĩnh Nhan, lơ đãng mà cong khóe miệng.

"Nhan Nhan, tự nhiên nhớ chị quá a…"