Việt Tố Việt Ái

Chương 132




Nằm viện vài ngày Lam Khiên Mạch cũng đã khỏe hơn nhiều, mặc dù vết thương trên người chưa tốt hẳn, nhưng tình thần ngược lại khá hơn nhiều. Thấy nàng không còn gì đáng ngại, Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan quyết định về thành phố X. Khi gần Lăng Vi cũng chọn những thủ hạ mình tín nhiệm nhất để lại bệnh viện, nói lời tạm biệt Ngôn Thanh Hạm cùng Lam Khiên Mạch xong, thì xe đi.
Lần nữa quay về chỗ quen thuộc của mình, trong lòng Lăng Vi không ngừng kêu lên thoải mái. Cô cùng Tả Tĩnh Nhan về nhà trước thật quá tốt, lại nghỉ ngơi một hồi, mới nhắn tin cho mọi người là cô đã về. Không ngoài dự liệu, người đầu tiên cô gọi đến chính là Diệp Y. Nghe âm thanh đối phương có vẻ mệt mỏi, trong lòng Lăng Vi thấy thẹn, dù sao đối phương vì mình, mới chọc đến nhiều phiền toái như vậy.

"Diệp Y cám ơn cô, nhờ cô báo cho những người ở Lăng Vân Đường, 9 giờ sáng mai, còn coi tôi là Thành đường chủ của Lăng Vi thì cho dù có chuyện gì, cũng phải tham dự cho tôi. Nếu không, đừng trách tôi không coi họ là người của mình."

"Ừ, tôi biết rồi."

Cúp di động, Lăng Vi khịt khịt mũi liền nghe dưới lầu truyền đến từng đợt thoang thoảng, đó không phải là nước hoa hay là hương liệu có mùi vị gì, mà là mùi hương của thức ăn. Bụng đã sớm đói phát ra tiếng ọt ọt, Lăng Vi không mang dép liền chạy xuống lầu.
Càng gần phòng bếp, thì mùi thức ăn cùng rõ ràng, đứng ngay cửa Lăng Vi nhìn chằm chằm Tả Tĩnh Nhan đang nấu cơm, trong lòng đột nhiên ấm áp. Loại cảm giác đó giống như đem cả trái tim thả vào nước ấm vừa thoải mái lại tự do.

"Đợi chút nữa, sắp xong rồi." cho dù không có lực nhìn nhạy bén như của Lăng Vi nhưng cả người đôi mắt rực lửa phía sau nhìn chăm chú, Tả Tĩnh Nhan không thấy cũng lạ. Thấy nàng không quay đầu giọng nói nhẹ nhàng, chỉ là một câu bình thường nhưng lại khiến Lăng Vi như nghe được vài phần sủng nịch.

Vào lúc này, Tả Tĩnh Nhan chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng cùng cái tạp dề màu lam. Vải mỏng cũng che không hết được, nhìn kỹ một chút còn có thể nhìn thấy nội y màu trắng bên trong. Vóc dáng cao gầy, đùi thon đẹp, cho dù là người mẫu hay diễn viên, vóc người Tả Tĩnh Nhan chính là nhất đẳng hoàn mỹ.
Nhìn như vậy Lăng Vi dần gây ngốc, hai chân không tự chủ mà bước về phía trước, mặc dù gạch sứ phòng bếp lạnh cóng chân, nhưng mà mỹ nhân trước mắt cô cũng không muốn chạy lên lầu xỏ dép làm gì. "Nhan Nhan, chị thật tốt, mới về đã nấu cơm cho người ta. May là em ra tay sớm, nếu để người khác lấy mất, chắc em khóc chết."

Không vài bước Lăng Vi liền đến sau lưng Tả Tĩnh Nhan, cô ôm lấy eo đối phương, cặp móng heo cứ vậy vuốt ve cái bụng bằng phẳng, đồng thời còn không quên thè lưỡi liếm cổ Tả Tĩnh Nhan. Những động tác này nhìn thì cũng chỉ là thân mật bình thường, nhưng Lăng Vi là cao thủ rồi đây là đang thổi lửa những chỗ nhạy cảm cho Tả Tĩnh Nhan. Cảm thấy người trong ngực cứng ngắc, rồi lại mềm xuống, Lăng Vi cười càng râm đãng.

"Lăng Vi… đừng quậy." đúng lúc ngăn lại, mới có cơm ăn. Đây chính là chân lý sau khi ở chung với Lăng Vi một thời gian lâu. Thật ra cái lý này không phải do Tả Tĩnh Nhan chế, mà do nàng trải qua nhiều lần giáo huấn máu dầm mới có được chân lý đó.
Lăng Vi này có chút mê nữ sắc, nhưng lại là một người yêu tốt, cô biết lãng mạn, trong cuộc sống luôn mang đến những niềm vui nhỏ cho mình. Cô biết đau lòng vì mình, khi thấy mình xong công việc mệt mỏi liền đấm bóp cho mình, tắm rửa rồi chăm sóc từng li từng tí. Nhưng mà, bỏ đi những ưu khuyết điểm kia, Tả Tĩnh Nhan gần đây phát hiện Lăng Vi còn có một khuyết điểm khiến người ta giận sôi lên.

Đó chính là nữ nhân này ở chỗ nào cũng không phân biệt được tình cảnh, hay tình huống gì cứ vậy phát tình với mình. Bất luận là chụp hình, rạp chiếu phim, công ty, hay trên xe, trên đường. Những thứ này đều là chỗ để Lăng Vi có động lực, người này bên ngoài phách lối như vậy thì nói gì ở nhà.

Ngoại trừ dùng để cất đồ ra thì cả cái biệt thự Lăng Vi đều dùng để làm chỗ yêu yêu. Phòng tắm hay sân thượng những chỗ này, cũng sớm thành thói quen của cô, phòng bếp khẩu vị nặng cái gì, lại còn muốn thử không biết mệt. Nhưng mà Tả Tĩnh Nhan luôn bảo thủ cũng sẽ không thể để cô luôn ẩu tả như vậy, ngoại trừ buông thả một lần trong phòng tắm, thì cho dù Lăng Vi muốn động thủ động cước với mình ở đâu, Tả Tĩnh Nhan cũng sẽ vô tình ngăn cô lại.
"Nhan Nhan thật mất hứng mà, chán quá." thấy Tả Tĩnh Nhan cự tuyệt mình Lăng Vi có chút mất hứng nói. Trước kia cuộc sống của cô quá mức phóng đãng, bạn chăn gối đến đi cùng là một cái đức hạnh. Ở chung với Tả Tĩnh Nhan lâu, vì tính tình đối phương hai người làm chuyện đó cũng bảo thủ và khắc chế nhiều, còn có những ham muốn cùng khát vọng.

Nghe được những lời cô nói, Tả Tĩnh Nhan đang mềm người liền cứng đờ, nhìn mặt nàng đột nhiên trầm xuống, không nói gì đem món ăn làm xong bưng lên bàn, sau đó đi lên lầu, Lăng Vi biết mình làm Tả Tĩnh Nhan giận rồi. Đang lúc cô do dự muốn lên lầu xin lỗi, thì người kia lại quay về, trên tay còn cầm đôi dép vừa thất lạc.

"Ăn cơm đi." thấy bộ dạng Lăng Vi kinh ngạc, Tả Tĩnh Nhan đem dép ném xuống sàn, ngồi vào bàn cơm trước, giống như không có gì rồi ăn cơm. Thật ra thì Tả Tĩnh Nhan cũng không ngại Lăng Vi nói những lời đó, chỉ là trong lòng có chút thất vọng, xa hơn thì có chút giận dỗi.
Trải qua chuyện nhân gian, quan hệ các nàng xác thực tiến thêm một bước. Nhưng mà, nhu cầu chuyện ấy của Lăng Vi cũng nhiều hơn, cô không thích khi mình ở trên giường luôn nín nhịn không chịu rên, thật ra thì Tả Tĩnh Nhan cũng không muốn như vậy, chỉ là do tính cách, thực sự không dám ngay bên ban công mà cởi hết quần áo làm chuyện đó.

Mỗi lần thấy Lăng Vi vì chuyện này mà giận mình, Tả Tĩnh Nhan luôn đem cái sai cho mình, lại khiến Lăng Vi không biết sợ. Hôm nay nhìn người nọ thận trọng nhìn mình Tả Tĩnh Nhan miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói với Lăng Vi mình không có giận.

"Nhan Nhan, chị đi nghỉ đi, em rửa chén được rồi." cơm nước xong, Lăng Vi như mỗi ngày chủ động yêu cầu rửa chén, còn Tả Tĩnh Nhan yên tâm về phòng ngủ tắm. Cởi hết quần áo đứng trước gương, vết sẹo hung tàn trên người vẫn còn đó, chỉ là hôm nay Tả Tĩnh Nhan cũng không còn che dấu du͙ƈ vọиɠ của nó.
Tẩy trang xong nhìn vào chính mình chân thật, có lẽ 17 năm ngủ say khiến nàng ngưng phát triển, nàng đã 42 nhưng lại không lão hóa như bạn bè cùng lứa, ngược lại như nữ nhân 30, cho dù khóe mắt có nếp nhăn, nếu không nhìn kỹ thì cũng nhìn không ra.

Nhưng mà, mặt không thái lão, thì thực sự nàng có thể xem mình như nữ nhân 30 sao? câu trả lời là không thể, Lăng Vi còn trẻ, cô còn có thứ mình thích, cô thích những nữ nhân yêu mị như Lam Khiên Mạch, còn mình vĩnh viễn cũng không làm được như vậy.

Nghĩ đến Lam Khiên Mạch nằm trong bệnh viện Tả Tĩnh Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng nàng cảm khái, cũng tốt người này đã tìm về được, nếu không thì không biết Lăng Vi sẽ nháo thành cái gì. Tả Tĩnh Nhan cảm thấy mình là người hẹp hòi, vì nàng luôn ghen tị quan hệ của Lăng Vi cùng Lam Khiên Mạch, nàng biết giữa hai người chỉ là bạn bè, nhưng lại như tiểu nữ nhân cứ thích quấy phá để ý.
Tắm xong Tả Tĩnh Nhan không mặc nội y, chỉ quấn khăn tắm đi ra ngoài. Nhìn thấy Lăng Vi rửa chén xong đang nằm trên giường, nàng suy nghĩ một chút hay là nằm lên giường rồi tựa đầu vào vai đối phương. "Tắm xong?" thấy Tả Tĩnh Nhan đi ra, Lăng Vi cúp điện thoại, rồi để lên bàn. Nhìn Tả Tĩnh Nhan dựa vào người mình, Lăng Vi có chút kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô người này ít khi làm như vậy.

"Ừm." chỉ một chữ Tả Tĩnh Nhan liền đỏ mặt, nàng nằm thẳng trên giường mặc cho Lăng Vi đem khăn tắm trên người kéo ra. Tấm khăn mỏng bị ném trên giường, Tả Tĩnh Nhan cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi cơ thể, vì trong mắt Lăng Vi nàng nhìn thấy du͙ƈ vọиɠ chưa từng có.

"Nhan Nhan đang câu dẫn em hả? sao không mặc nội y vậy?" Lăng Vi nói dùng ngón tay ấn lên trái cây màu hồng trước ngực tả Tĩnh Nhan một cái. Thấy người dưới đỏ mặt, nụ cười cô càng sâu hơn. "Không…" da mặt Lăng Vi dày, chỉ sợ 10 Tả Tĩnh Nhan cũng thua cô. Thấy đối phương cười vui vẻ, trong lòng Tả Tĩnh Nhan cũng ấm áp hơn, trong lòng nàng không quan tâm, không sao cả chỉ cần Lăng Vi vui là được rồi.
"Nhan Nhan, em rất thích chị như vậy." vừa dứt lời, cuộc giao hoan kịch liệt bắt đầu. Nụ hôn nóng bỏng, khiêu khích mê tình, dò xét xấu xa, cuối cùng là tiến vào thật sâu bên trong. Khi thân thể được ngón tay người yêu lấp đầy, Tả Tĩnh Nhan ôm Lăng Vi thật chặt, không ngưng gọi tên cô bên tai cô.

Đêm nay Lăng Vi rất kích động, Tả Tĩnh Nhan chưa bao giờ cởi mở nhiệt tình như vậy. Sau khi chung đụng với Lăng Vi, thì tiếp nhận mọi vui vẻ cô mang đến cho mình. Tả Tĩnh Nhan thậm chí còn phối hợp cùng Lăng vi làm nhiều động tác mà thường ngày cô không dám.

Thân thể vô lực bị đối phương ôm lên, tiếp đó ấn lên tường, ngay sau đó một chân bị giơ lên cao, cơ hồ là qua đỉnh đầu, thân thể mệt mỏi lại lần nữa bị xuyên qua, đạt tới cao triều, thậm chí còn chưa kịp nghỉ, lại chịu thêm một lần xâm nhập nữa. Từ đầu đến cưới Tả Tĩnh Nhan vẫn phối hợp cùng Lăng Vi, dù đối phương yêu cầu mình nằm trên hoạt động nàng cũng không cự tuyệt.
Thân thể mềm nhũn như vũng nước, huyệŧ có chút tê dại, eo như muốn gãy, Tả Tĩnh Nhan rất muốn nói với Lăng Vi nàng mệt quá muốn nghỉ ngơi, nhưng mà mỗi lần thấy ánh mắt đối phương chăm chú, nàng lại không kiềm được mà sa vào đó, đem những lời này nuốt lại.

Từng đợt cảm giác tê dại truyền qua xương sống chạy lên đầu, rồi rơi xuống nơi khởi điểm, Tả Tĩnh Nhan không nhịn được liền rêи ɾỉ, mặc cho nhiệt lưu trong thân thể liên tục tràn ra ngoài cơ thể, đột nhiên nàng cảm giác cái mũi rất chua, không biết vì sao lại khóc lên như vậy. Nhìn Lăng Vi nằm trên giường ngủ say, nhìn ngón tay cô, còn để trong thân thể mình.

Buồn cười, thực sự rất buồn cười, rõ ràng thân thể mệt không chịu nổi, nhưng lại không muốn dừng Tả Tĩnh Nhan không ngủ được, 3 giờ sáng di động Lăng Vi lại có người gọi đến, trên đó hiện thị tên Tiểu Thất, nàng sợ chuông di động làm ồn đến Lăng Vi, đành phải nghe máy, muốn nói với đối phương Lăng Vi ngủ rồi, nhưng đối phương lại nói trước nàng một bước.
"Tiểu Lăng Lăng, cưng về thành phố X rồi mà không đến tìm người nhà hả? tôi vẫn đang chờ cưng đó nha, tôi nhớ cô nói trước khi đi là tôi sẽ là người đầu tiên cưng đến tìm mà." nước mắt tùy ý chảy ra, Tả Tĩnh Nhan che miệng lại, dùng tay run rẩy cúp di động, nhìn khuôn mặt Lăng Vi ngủ gần mình, nàng đưa tay vuốt ve, cuối cùng hôn nhẹ lên trán cô.

"Lăng Vi, cuối cùng em… muốn tôi phải làm gì?"

ed: tạm thời mọi người đọc chay phần dưới nha, khi nào rảnh mình sẽ edit lại phần dưới sau nha, chứ nhìn phần dưới mình đúi quá, tính cho xong rồi giải quyết bên dưới sau ^^! mọi người thông củm nha ~~

Tác giả có lời muốn nói: Ngô phốc phốc phốc phốc! Hoan nghênh mọi người đi tới mỗi đêm tám giờ đúng lúc diễn ra nói nhiều nói nhiều hiểu bạo lớn nhất, nhìn văn văn không lưu Ngôn, buổi tối cơ tràng lộc lộc thời điểm, thì sẽ ngửi được lầu bên ngoài tràn ngập sự vật thoang thoảng, muốn ăn vẫn còn không ăn được, cuối cùng tìm nhà mình đích vợ đại nhân xin cơm ăn còn bị không để ý tới đích bạo chị thật là đói a, mễ na tang trộm thực, thanh tân nội hàm xanh chữ nhỏ kịch tràng lan con mắt!
Chương này cùng hạ chương, đều là phó cp đích chương tiết. Nếu chủ cp tu thành chánh quả, như vậy, phó cp đích ngược ngược, cũng nên bắt đầu nga. Ở chỗ này nói cho mọi người, phó cp đích ngược sẽ không so với chủ cp ngược, chủ yếu chính là một ít ngoại giới âm mưu cùng hai người giữa mâu thuẫn sở tạo thành. Đóng băng ba thước không phải là một ngày chi hàn, lần này phó cp đích mâu thuẫn nhỏ, là vì sau cửa hàng, cho nên, xin mọi người an tâm một chút chớ nóng, từ từ xem hí. Nói về, giá còn tính là tiểu nhục nhục chứ ?

Thấy tờ này, ta muốn mọi người nhất định sẽ nói Lăng lão bản mảnh vụn, thật ra thì, Lăng lão bản cũng không phải thật mảnh vụn, chẳng qua là nàng còn chưa ý thức được, Tả Tĩnh Nhan đích một ít khổ sở não thôi. Chờ hậu kỳ, ngược lăng ông chủ thời điểm, mọi người liền sẽ không cảm thấy nàng cặn bả.
Ngoài ra, nhìn đến mọi người đối với thượng chương trước đích kế hoạch b có nghi vấn, nhưng thật ra là như vậy, này văn tiến về phía trước tới nơi này, toàn bộ đều là kết thúc công việc. Cái này sau cùng ngược, thật ra thì thật sự là không ngược, hoàn toàn chính là một ít giải quyết một ít làm trở ngại chủ cp ở chung với nhau boss, tỷ như ông ngoại a, còn có chiến chị a, còn có một ít ẩn núp cuối cùng đại boss a. Cho nên nói, thật sự là không ngược a, mọi người không cần phải sợ. Nhiều lắm là, có chút phức tạp mà thôi.

Như vậy, không nói nhiều thừa thải, bắt đầu chúng ta hôm nay đích manh manh nhỏ kịch tràng. Nhìn đến mọi người đích nhắn lại, còn đang không ngừng ghi danh tham gia trêu đùa tiểu Phong phong, ta muốn nói, cái này,,, nếu là một mực ghi danh đi xuống, há chẳng phải là vĩnh viễn đều phải dừng lại ở tiểu Phong phong đích kịch tràng? Vì vậy, ghi danh phong phong đích nhỏ kịch tràng, chặn chỉ tới hôm nay chương này nga. Hôm nay chương này ra sân độc giả là: Nhỏ mộc, nhỏ hi, cùng CC quân!
Câu chuyện nói là, phong phong vẫn còn ở ngồi tù trung, vì vậy, đây là ba cá người xấu giả trang thành trưởng ngục, cố ý đi trêu đùa chúng ta phong phong.

Phong phong: Ngô, thật nhàm chán đâu, nhuế nhuế là người xấu, luôn là không đến bồi người ta. (nào đó ngày, phong phong nhàm chán ngồi ở trong ngục, hết sức mất hứng nói. Lúc này, ngục giam cửa bị mở ra, một người mặc trưởng ngục đồng phục người đi vào. )

Nhỏ mộc: 008 số, hôm nay phòng ăn lửa cháy liễu, cho nên ngươi không có cơm ăn, ta tới nói cho ngươi một tiếng.

Phong phong: (thấy không phải nhuế nhuế, đối với nhỏ mộc phớt lờ không để ý tới. )

Nhỏ mộc: Đút, ta nữa nói với ngươi, ngươi không nghe được sao? (bị phong phong coi thường, nhỏ mộc rất không cao hứng. )

Phong phong: Ngươi nói là, tất cả mọi người đều không có cơm ăn, vẫn chỉ có ta không có chứ ?
Nhỏ mộc: Đương nhiên là. . . Chỉ có chính ngươi không có, bất quá mà, ngươi nếu là lấy lòng ta lời, sau này, đừng nói là cơm, chính là ngươi Thiên Thiên muốn ăn thịt, ta cũng sẽ cho ngươi nga. (nhỏ mộc thô bỉ vừa nói, ánh mắt ở phong phong trên người vòng tới vòng lui. )

Phong phong: Hừ, người ta mới không tin ngươi cái này xấu đồ đâu, ta muốn tìm nhuế nhuế!

Nhỏ mộc: 诶 诶 诶, chớ a, ngươi có chuyện liền cùng ta nói là tốt a.

Phong phong: Không nên không nên cũng không cần! Ngươi buông ta rồi, ta muốn tìm nhuế nhuế! (thấy nhỏ mộc ôm mình không thả, phong phong gấp gáp. )

Nhỏ mộc: Uy ! Không cho phép náo loạn! (nhỏ mộc vừa nói, móc côn cảnh sát ra nhắm ngay phong phong, lúc này, từ nàng trong túi rơi ra một khối kẹo đường. Thấy đường, phong phong ánh mắt sáng lên, lập tức liền không lộn xộn, nhìn đường ngẩn người. )
Nhỏ mộc: Ngươi muốn? (thấy phong phong đích phản ứng, nhỏ mộc đem đường cho nàng, người sau đoạt lấy đi, bỏ vào trong miệng)

Phong phong: Ngô, thích ăn đường đường.

Nhỏ mộc: Tốt lắm, ngoan. (thừa dịp phong phong mất thần, nhỏ mộc sờ sờ đầu của nàng, chạy mất. )

Không lâu lắm, lại tới một cá trưởng ngục. Phong phong kỳ quái, hôm nay mới tới trưởng ngục làm sao như vậy nhiều? Hơn nữa, còn một người so với một người nhìn 2!

Phong phong: Ngươi ai a, làm gì tới.

Nhỏ hi: Ho khan một cái, cái đó. . . Ta. . . Ta là mới tới trưởng ngục.

Phong phong: Ngươi là muốn tới nói cho ta không có cơm ăn sao?

Nhỏ hi: Không. . Không phải. . .

Phong phong: Vậy là ngươi làm gì? (phong phong đốt điếu thuốc, kiều hai chân ở trên giường rút ra, một bộ đại gia hình dáng. )

Nhỏ hi: Ta. . . Ta. . . Ta thích ngươi! (nhỏ hi vừa nói, móc ra một hộp lớn ca tụng ca tụng đường lễ túi cho phong phong, sau đó nhanh chóng ở phong phong mặt hôn lên hạ, chạy mau đi ra ngoài. )
Phong phong: Ngô, thật là nhiều đường đường! (người nào đó vâng chịu thấy đường mắt mở phong cách, hoàn toàn không có phát hiện mình bị cường hôn. )

Lúc này, lại một cái trưởng ngục tới. Hơn nữa, phong phong còn phát hiện, tay nàng trong còn xách một cá màu đen túi.

Phong phong: Các ngươi từng cái rốt cuộc làm gì tới a?

Nhỏ CC: Ho khan một cái, không nên tức giận, ta tới là cho ngươi tặng đồ. Vật này, ngươi nhất định sẽ thích, ta yêu cầu không nhiều, chỉ cần ngươi để cho ta #¥#% một chút, ta thì sẽ đem đồ vật cho ngươi nga. (nhỏ CC mặt đầy thô bỉ hướng phong phong đến gần, sắc mị mị dáng vẻ cực kỳ giống thô bỉ đại thúc. )

Phong phong: Ngươi không cho phép tới nữa liễu! Nếu không ta kêu người!

Nhỏ cc: Chớ a chớ! Ta cho ngươi mang quà tới mà, ngươi nhìn! (cc quân vừa nói, lại từ trong túi móc ra một cá bơm phồng con nít cho phong phong! Hơn nữa, kia đứa con nít bất luận là bề ngoài hay là hình dáng, đều cùng nhuế nhuế giống nhau như đúc! )
Phong phong: A! Nhuế nhuế! (phong phong vừa nói, thì đi ôm nhuế nhuế đích bơm phồng con nít, kết quả cc quân cũng không cho nàng. )

Nhỏ cc: Đút, ngươi chỉ cần để cho ta thô bỉ một chút, ta thì sẽ đưa cái này bơm phồng con nít cho ngươi nga, ngươi sau này liền không cần mình kia cái gì liễu có đúng hay không?

Phong phong: Ngô. . . (cân nhắc trung)

Nhỏ cc: Cộng thêm một hộp ca tụng ca tụng đường!

Phong phong: Được rồi, đồng ý!

Vì vậy, phong phong bị cc quân phác ngã xuống giường, lúc này, hành lang vang lên giày cao gót thanh thúy tiếng bước chân. Ba tháp ba tháp. . . . Ngay sau đó, thuộc về tần nhuế đích khí tức từ cửa truyền tới.

Tần nhuế: A. . . Các ngươi hai cá, thật thật là tốt dạng.

Phong phong: Nhuế nhuế! Nghe ta giải thích, là nàng mạnh hơn đẩy ta đâu, còn đưa cái này bơm phồng con nít cầm tới, nàng thật là bỉ ổi đích! (phong phong chỉ cc quân, tố cáo. )
Tần nhuế: Là ngươi? (tần trưởng ngục trực câu câu nhìn chằm chằm cc, cầm ra roi da bên hông. )

Nhỏ cc: A a. . . Cái này. . . Tần trưởng ngục, ta. . .

Tần nhuế: Xem ra, ngươi còn không biết, ta là một cá người thế nào, cũng tốt, tìm một cơ hội, sẽ để cho chúng ta nhận thức nhau một chút. (tần nhuế vừa nói, trực tiếp kéo đi liễu cc quân. )

Nhìn hai người rời đi, phong phong ôm tần nhuế đích mở lại con nít nằm ở trên giường, mỹ tư tư ăn trong tay ca tụng ca tụng đường. Nhuế nhuế a nhuế nhuế, ngươi rốt cuộc thuộc về ta rồi.