Việt Tố Việt Ái

Chương 116




Nóng, nóng quá, đây là cái từ mà lúc này Tả Tĩnh Nhan có thể hình dung được. Da nóng, cả người vì vận động mà ra mồ hôi. Thân thể nóng là vì dục hỏa không ngừng lan tràn cùng khuếch tán, tùy ý thiêu đốt. Tâm càng thêm nóng, bởi vì có người yêu không ngừng bảo vệ, cho dù mệt mỏi, nhưng cũng là cái gánh ngọt ngào.

Ngón tay Lăng Vi không ngừng vận động, cô ra vào nhiều lần trong cơ thể mình, nhìn có vẻ lộn xộn, nhưng mỗi lần đều tốc hành đến trọng điểm, kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọi bộ vị mẫn cảm trong người nàng. Vì bảo toàn vóc dáng mỗi ngày Tả Tĩnh Nhan đều cố gắng múa một tiếng, nên sự dẻo dai cơ thể nàng so với người bình thường vẫn tốt hơn nhiều.
Một chân không bị thương được Lăng Vi gác lên vai. Động tác này khiến giải đất bí ẩn giữa hai chân được lộ ra hoàn toàn, khiến Tả Tĩnh Nhan mắc cỡ không dám nhìn đến. Nàng thử giật giật chân, muốn thoát khỏi quẫn bách này, Lăng Vi tựa như đoán được ý đồ của nàng, dùng tay nắm mắt cá chân nàng, không chịu buông.Càng Làm Càng Yêu (Việt Tố Việt Ái) - Chương 116 H

"Nhan Nhan thoải mái không?" vận động trong thời gian dài, ngón tay cũng có chút mỏi. Nhìn ánh mắt Tả Tĩnh càng thêm mê ly, Lăng Vi biết nữ nhân này đang hưởng thụ khoái lạc mình đem đến cho nàng, vô cùng thỏa mãn. "Lăng Vi…. đừng…. đừng nói chuyện." nếu nói trước đó Tả Tĩnh Nhan không muốn trả lời câu hỏi của Lăng Vi thì lúc này nàng không còn sức mà mở miệng nữa.
Cuộc hoan ái này kéo dài từ trong phòng tắm ra phòng ngủ cũng hơn một tiếng rồi. Thân thể mệt mỏi, trong tim lại sôi động. Cho dù là Tả Tĩnh Nhan hay Lăng Vi thì các nàng đều muốn nhiều thêm. Dù sao đây là lần đầu tiên thân mật sau khi hai người yêu nhau, Lăng Vi yêu thích nhìn Tả Tĩnh Nhan nở rộ dưới người mình, mà Tả Tĩnh Nhan cũng yêu thích cảm giác được Lăng Vi nâng niu.

Tả Tĩnh Nhan cảm thấy thân thể mình như một cái lọ. Nàng không ngừng nhận khoái ý mà Lăng Vi đem cho, lại không thả ra ngoài. Thời gian trôi qua chúng nó tích lũy càng nhiều, càng mạnh không chỉ tụ lại bên dưới, mà còn xung quanh thân thể.

Nhiệt lưu không ngừng theo dòng tràn ra khỏi huyệŧ, bị ngón tay Lăng Vi di chuyển kéo lan ra bắp đùi. Nghe âm thanh da thịt va chạm cùng dòng nước, cảm thấy ra giường cùng bắp đùi mình ẩm ướt Tả Tĩnh Nhan dùng tay nắm chặt cái gối, muốn cản lại hưng phấn từ cơ thể. Nàng sắp không chịu nổi, thực sự sẽ không nhịn được. Lăng Vi cho nàng quá nhiều tình yêu, khiến nàng khó chịu nổi, gần đến giới hạn.Càng Làm Càng Yêu (Việt Tố Việt Ái) - Chương 116 H
"Nhan Nhan sắp tới." với chuyện trên giường hiểu rõ người yêu của mình dĩ nhiên chỉ có các nàng. Cảm giác được ngón tay ngay thông đạo càng thêm gấp gáp, thậm chí nơi khai thủy cũng đang dần co lại. Lăng Vi biết, Tả Tĩnh Nhan sắp bị mình đưa lên đỉnh trong mãnh liệt. Vì vậy muốn cho đối phương được lên đỉnh một lần khó quên, cô cười cuối người áp thân thể người kia xuống.

Cơ thể từ quỳ đổi thành nằm, cái chân Tả Tĩnh Nhan để trên vai cô cũng theo động tác mà co lại. Với tiêu chuẩn người bình thường động tác này khó mà làm được, nhưng đối với sự mềm dẻo cực độ của Tả Tĩnh Nhan bất quá cũng rất đơn giản. Cảm thấy chân mình bị Lăng Vi đè xuống Tả Tĩnh Nhan lúc đầu còn chưa quen. Nhưng mà khó nhịn qua đi, còn khiến nàng suýt mất khống chế.

Bụng chướng, bộ ngực bị bắp đùi đè ép, mỗi khi Lăng Vi đem ngón tay nghiêm túc tiến vào cơ thể mình, cái chân kia lại áp chết lên bộ ngực dồi dào. Bộ ngực vốn vô cùng mẫn cảm sao có thể chịu nổi đè ép? Tả Tĩnh Nhan có thể cảm giác được, khi bắp đùi cạ vào ngực, chỗ đó trở nên căng phồng, càng thêm nóng.
"Lăng Vi…. đừng mà…. ah ….. ưm….." thân thể bị tư thế khó chịu tiến nhập, Tả Tĩnh Nhan vẫn có thể nhìn thấy động tác của Lăng Vi. Nhìn ngón tay nhỏ nhắn không ngay ngắn đi vào cơ thể mình, rồi với tốc độ lúc nhanh lúc chậm rút ra. Tả Tĩnh Nhan cảm giác mình sắp điên rồi, bị Lăng Vi ép đến điên.

"Nhan Nhan, đừng sợ, kêu lên thì không sao nữa. Ngoan, em thích em âm thanh của chị." phát hiện Tả Tĩnh Nhan cắn môi, không chịu phát ra tiếng, cả khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, Lăng Vi lên tiếng dụ dỗ nói. Cùng lúc đó ngón tay thứ hai cũng đi vào trong cơ thể Tả Tĩnh Nhan. Lối đi chật hẹp, vất vả mới mở rộng được một chút, hiện tại lại thêm một nhà thám hiểm, càng khiến chỗ đó trở nên chật chội.

Lăng Vi cũng không sợ bị sẽ bị nghịch cảnh này đánh bại. Cô lướt qua rồi ngừng lại dùng hai ngón tay thăm dò ngoài đường hầm. Cho đến khi cửa động ướt nhẹp, trống rỗng cô mới bắt đầu đi vào bên trong. Để hai ngón hoàn toàn vào sâu bên trong cuối hầm, Lăng Vi đắc ý thân thể bị Tả Tĩnh Nhan ôm.
Hiện tại thân thể hai người đang run rẩy không ra dạng, giống như đi tắm cầu hoan khi nãy, sắp không trụ được. Hai cơ thể đầy mồ hôi dính nhau, Lăng Vi nghỉ một lúc đến khi Tả Tĩnh Nhan không còn run nữa liền di động ngón tay.

"Ha ~ ha ah ~…. Lăng ….. Lăng Vi…. " so với vừa rồi công kích đơn độc, hiện tại tiến hành song song cảm giác so với vừa rồi cũng cường liệt gấp đôi. Tả Tĩnh Nhan rốt cuộc không nhịn được kêu thành tiếng, ngữ điệu run rẩy không chịu nổi. Trong bụng Lăng Vi tê rần, vội dùng bàn tay còn trống của nàng ôm chặt lấy, Tả Tĩnh Nhan cũng đáp lại mà ôm lấy cô, với lực đạo như vậy.

Bên tai là tiếng Lăng Vi thở dốc, còn có tiếng rêи ɾỉ của mình. Rụt rè, ngại ngùng lúc này đều bị Tả Tĩnh Nhan bỏ sau đầu. Trong lòng nàng nghĩ, và chỉ biết Lăng Vi đang cho nàng suиɠ sướиɠ.
Vòng eo uốn éo theo nhịp, bụng dưới mỗi lần giơ cao đều ma sát cùng với cơ bụng đàn hồi của Lăng Vi. Cảm xúc ôn nhu này mang theo chút điên cuồng, trong ẩm ướt lại có củi khô đốt thêm lửa. Tả Tĩnh Nhan nghe tiếng Lăng Vi thở dốc dồn dập, cho đến khi đối phương không nhịn được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ giống mình, nàng thỏa mãn cọ lên cổ Lăng Vi.

"Ha ha, Nhan Nhan làm chuyện xấu nha, em có nên phạt chị không đây?" Lăng Vi vừa nói xong thì hông mình cũng nhũn ra, giữa hai chân lại có thêm cái đầu gối. Tả Tĩnh Nhan còn chưa kịp nghĩ ra là chuyện gì? thì ngón tay đối phương đang thả lỏng trong cơ thể mình liền cấp tốc nhảy động.

Hiện tại ngón tay không còn là ngón tay bình thường, mà trở thành thiên quân vạn mã lao cực nhanh, như là nghìn vạn lớp sóng trên cao sơn. Chúng nó không chút lưu tình đánh thẳng vào thân thể mình, phá hủy ý chí của nàng. Khiến nàng càng thêm suиɠ sướиɠ, đồng thời khiến nàng thêm trầm luân, liền rơi vào vực sâu không đáy. Bên trong thân thể mềm mại bị lòng bàn tay kìm lại, ma sát Tả Tĩnh Nhan có thể cảm nhận được ngón tay Lăng Vi đang cong lên, rồi lại duỗi thẳng ôn nhu tiến vào nơi vừa nóng vừa sâu bên trong.
Nhanh nhanh thêm chút nữa, ý nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu Tả Tĩnh Nhan, khiến nàng mắc cỡ không dám nhìn Lăng Vi. Chỉ là người kia dường như nhìn thấy mong muốn của nàng, liền tăng nhanh tốc độ hơn. Lý trí còn sót lại trong đầu cũng càng ít, tựa như voi đến kiến lột xác, không gì sánh được.

Tả Tĩnh Nhan không dám ôm Lăng Vi, mà dùng hai tay run rẩy nắm chặt ra giường, giương cao cổ. Vì nàng sợ mình không khống chế được, lần nữa cào Lăng Vi. Mồ hôi làm ướt sũng xương xanh quai, theo hõm vai tích tụ chảy xuống ra giường. Dưới ánh đèn, mồ hôi mỏng trên bụng chiếu lấp lánh, vặn vẹo theo nhịp điệu, thỉnh thoảng cong lên rồi cong xuống. Mỗi chi tiết nhỏ cũng khiến Lăng Vi mê đến say sưa.

Hoan ái linh hồn hòa nhập, tiết tấu mở rộng. Chữ ưm ah lúc này tựa như giai điệu êm tai, ngón tay không vật cản cứ thế ra vào, trở thành đàn gia kỹ xảo mạnh mẽ. Mở màn ôn nhu, khiến người ta an lòng. Màn giữa biến tấu rồi mai phục cơ điện. Kết lại là một cái hoàn mỹ, trở thành hồi ức quan trọng khó quên được, khiến nàng cả đời này cũng khó quên đi.
Hình ảnh người trước mắt, ngọn đèn cùng bố trí gian phòng toàn bộ đều thành một màu trắng. Tả Tĩnh Nhan cảm thấy mình tựa như con thuyền nhỏ, đưa thân tiến vào sóng lớn biển khơi mãnh liệt vỗ tràn. Cuồng phong sóng lớn đánh vào nàng, nàng cũng chỉ tùy ý mà trôi trong đó.

Không biết qua bao lâu nàng cũng thấy được ánh sáng, nhìn thấy vùng bến vịnh để nàng dừng lại. Phía bên kia có một nữ nhân đang đứng cô mỉm cười với mình, vẫy tay với mình còn mình cũng cố gắng đi phiêu bạt cùng cô. Dù cho còn một khoảng cách rất xa, cũng giống như tự tay là có thể chạm đến nhau.

Thân thể không bị khống chế mà run rẩy, cảm giác tê dại kéo dài từ bên tai đến giữa hai chân rồi khắp cơ thể. Tốc độ đó cực nhanh hệt như ác lang đã lâu không được ăn cơm, đói khát đến hung mãnh. Lúc này Tả Tĩnh Nhan cảm giác mình sắp không chịu nổi. Trong cổ họng có gì đó khuấy đảo muốn chạy ra, ngay cả nhiệt lưu ở bụng dưới cũng ầm ầm dịch chuyển, không chịu được cô đơn.
Hạ thân co lại, Tả Tĩnh Nhan khắc chế không được la lên. Nàng cong thân thể, kéo căng da gân, rồi tùy ý để bung ra, bụng dưới dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn được mà phập phồng lên xuống, từ trong động nhiệt lưu không ngừng tràn ra đẩy trôi ngón tay của Lăng Vi ra ngoài.

Qua hồi lâu, thân thể Tả Tĩnh Nhan mới ngừng run. Nhìn nàng vô lực nằm trên giường, vẻ mặt thỏa mãn bộ dạng mệt mỏi. Lăng Vi biết, nàng đang hưởng thụ dư vị lên đỉnh qua đi.

"Nhan Nhan, thoải mái không?" ít khi Lăng Vi hỏi bạn giường của mình điều này, vì cô nhìn phản ứng đối phương cũng đoán được các nàng có bao nhiêu suиɠ sướиɠ. Nhưng mà đối với Tả Tĩnh Nhan Lăng Vi cũng hy vọng nàng nói ra. Cô muốn nghe Tả Tĩnh Nhan chính miệng nói với cô, nàng có bao nhiêu thích mình đem đến vui sướng cho nàng.
"Lăng Vi." đúng như dự đoán, Tả Tĩnh Nhan không trả lời vấn đề. Nàng chỉ mở mắt dùng đôi mắt đóng sương nhìn mình, đưa tay xoa bả vai bị nàng cào trầy.

"Ừ, em đây." Lăng Vi đem Tả Tĩnh Nhan ôm vào lòng, vỗ lưng nàng cùng vòng eo. Hai người thế trầm mặc không nói cùng nhìn nhau, chỉ các nàng mới rõ hai bên lúc này im lặng mới là vàng.

Đột nhiên vết thương trên vai có chút rát, Lăng Vi nghiêng đầu nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan nằm đó dùng đầu lưỡi khẽ liếm vết thương nàng cào trầy. Nhìn hành vi đối phương như tiểu cẩu, Lăng Vi thật sự muốn đem cái bộ dạng này của Tả Tĩnh Nhan áp dưới người, khiến cho nàng điên cuồng vì mình lần nữa. Nhưng nghĩ đến vấn đề thân thể, Lăng Vi cũng không có làm vậy. Mà sờ đầu ôm nàng vào ngực.

Không lâu sau, người trong ngực phát ra tiếng hít thở đều đều. Cúi đầu nhìn Tả Tĩnh Nhan làm ổ trong ngực mình ngủ mất, Lăng Vi mỉm cười đi đến phòng tắm cầm khăn lau thân thể cho hai người. Chỉ là cô vừa ngồi dậy thì di động để bên giường reo lên rè rè ~ sợ ảnh hưởng đến Tả Tĩnh Nhan Lăng Vi liền tiếp điện thoại.
"Chuyện gì vậy?"

"Đường chủ, trong đường có chuyện khẩn cấp. Tam đường chủ hôm nay đi giao dịch hàng bị quân địch đánh trúng tim, bất hạnh bỏ mình. Còn có…" nhận điện thoại Lăng Vi chỉ mới nói ba chữ, bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng nói chuyện lo lắng, bối rối. Nghe nội dung Lăng Vi không có phản ứng gì, chỉ siết chặt nắm đấm trắng bệch đến kinh người.

"Còn gì nữa?" qua hồi lâu Lăng Vi lên tiếng lần nữa.

"Còn có…. những người ngài phái đi tìm Lam tiểu thư, toàn bộ đều cắt đứt liên lạc với tổng đường. Trong vòng ba ngày không có tin quay về, theo suy đoán có thể gặp bất lợi."

"Ừ, tôi biết rồi. Tạm dừng mọi công việc, lo hậu sự cho tam đường chủ, tìm một người có thân thủ tốt bảo vệ thân nhân cho hắn, lo phí cuộc sống sau này cho bọn họ, toàn bộ tôi sẽ gánh. Mặt khác phái thêm một nhóm người nữa đi tìm Lam Khiên Mạch, cho dù thế nào cũng phải đem nàng cùng những thủ hạ mất tích tìm về, cho dù là sống hay chết."
"Vâng! đường chủ!"

Nghe âm thanh tắt di động Lăng Vi để di động trên thảm, xoay người ôm lấy Tả Tĩnh Nhan. Nhìn người làm ở trong ngực mình yên ổn ngủ say, cô cười vô vị.

"Nhan Nhan, Lăng Vân Đường này hình như muốn thay đổi thời tiết rồi. Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, chị chỉ cần nằm trong lòng em là tốt rồi. Bất cứ chuyện gì, đều có em ở đây."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ah ha ha ha ha ha! hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, rốt cuộc H của CP phụ cũng kết thúc, xem văn không nhắn lại, trời mưa đi đường bị xe cán vũng xình văng lên người. Bạo tỷ tỷ lương thiện, thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!

Qua nhiều chương cuối cùng H của CP phụ cũng kết thúc, mọi vấn đề quay về CP chính, khụ khụ xem mọi người nhắn lại, vô cùng nhớ CP chính, đến lúc này tui cảm khái thì ra CP chính vẫn đắt hàng nha, mọi người đều là đẩu M, thích xem ngược, không phải ngọt. nên ở đây nói cho mọi người thấy vui, chương tới CP chính của chúng ta quay về. Hơn nữa Lam Lam đi đâu, tui nghĩ mọi người đợi lâu như vậy, hỏi đến Lam Lam đi đâu, đã sắp phát điên rồi?? khụ khụ không sao, chương tiếp theo, sẽ có đáp án, bất quá ngược lại không có bị Phong Phong đem đi đâu nha.
Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi!

Phong Phong: Ngô…. đau quá, đây là đâu a. (xoa cái đầu đau nhìn chung quanh, Phong Phong nghi hoặc)

Ngôn Ngôn: ngươi tỉnh rồi, nói cho ta biết, Tiểu Mạch ở đâu? (Ngôn Ngôn cầm roi da trên tay hung dữ nhìn Phong Phong.)

Phong Phong: Ngươi có ý gì? buông ta ra ~ (Phong Phong không có vui.)

Ngôn Ngôn: Ta không có ý gì, vị tiểu thư này, ta với ngươi không có cừu oán. Ngươi bắt bằng hữu của ta, rốt cuộc là vì sao.

Phong Phong: Ngôn Thanh Hạm, ngươi nói cho rõ, từ khi nào ta bắt bạn gái người, rõ ràng là… (rõ ràng là ta nhặt được nàng mà, những lời này Phong Phong còn chưa nói ra, Ngôn Ngôn liền dùng roi da đánh lên người nàng. Tuy nói không quá đau, nhưng vẫn khiến Phong Phong khó chịu.) Này,,,, người đừng quất ta a, ngươi! người dám quất ta, ta sẽ giận đó. (hu hu Nhuế Nhuế, nhanh tới cứu người nhà.)
Ngôn Ngôn: sao hả? bây giờ biết sợ? nói mau! ngươi dấu Tiểu Mạch ở đâu?!

Phong Phong: Ngươi bị tâm thần a, ta giấu nàng làm gì? do nàng ngất xỉu trên đường, ta nhặt nàng về.

Ngôn Ngôn: làm sao có thể, sao nàng lại ngất xỉu, ngươi nói láo. (Ngôn Ngôn nói đánh Phong Phong một roi.)

Phong Phong: Ngô ~ ngươi đừng tưởng rằng là mỹ nữ thì ta sợ ngươi. Ngươi cho là, đồ chơi này có thể làm khó ta? (Phong Phong nói, đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, nhìn sợi dây bị nàng tháo ra, Ngôn Ngôn kinh ngạc.)

Ngôn Ngôn: ngươi đừng tới đây! (Ngôn Ngôn lấy roi da đánh lung tung, lập tức có vài roi đánh lên người Phong Phong, nhưng đối phương cũng không có cảm giác đau.)

Phong Phong: nữ nhân ngốc, ngừng tay a. (Hiểu Bạo: thấy không, tui nói Phong Phong khó có được một lần soái khí ah!)

Ngôn Ngôn: Ngươi muốn gì ah! (bị ép vào góc phòng Ngôn bất đắc dĩ nói.)
Phong Phong: ngươi không phải muốn gặp Lam Khiên Mạch sao? bây giờ ta dẫn ngươi đi. (Phong Phong nói xong, bế Ngôn Ngôn lên, nào ngờ lúc này trong túi Ngôn Ngôn rơi ra một hộp kẹo mút.)

Phong Phong: !!! (liếc một cái…. rồi liếc một cái nữa…. nhìn Ngôn Ngôn trong ngực không nói một lời, liền liếc mắt sau đó thực sự nhịn không được,bỏ Ngôn Ngôn xuống đất đi nhặt kẹo mút, mở ra cho vào miệng ăn.)

Phong Phong: Ngô, ăn ngon quá ! (trạng thái hạnh phúc che mặt)

Ngôn Ngôn: …. (trong lòng os: đúng là kẻ tham ăn.)