Việt Tố Việt Ái

Chương 115




Đối với đa số nữ nhân mà nói, lần đầu tiên luôn được coi là trân quý hiếm hoi. Khác với cấu tạo cơ thể đàn ông, khiến các nàng khi lên giường hành sự đều là phía bị động. Nhớ lại lần đầu tiên của nữ nhân thì có ngọt ngào, có thương tích đau nhức, có thỏa mãn, cũng có vô tận cô đơn không nói rõ được. Nhưng mà, đối với Tả Tĩnh Nhan mà nói, cảm giác lần đầu tiên tột cùng thế nào, nàng cũng không nhớ được.
Khi đó, nàng cũng chỉ là một cô bé không hiểu chuyện, chỉ mới 16 tuổi, còn hai năm nữa mới thành niên, khoảng cách gần lần đầu đó cũng chỉ nửa năm ngắn ngủi. Ấn tượng đêm đầu tiên, Tả Tĩnh Nhan chỉ dùng hai chữ hình dung, đó là ác và đau.

Trong tiềm thức Tả Tĩnh Nhan bài xích không giao tiếp với ai. Cho dù là công việc hay là bạn bè, nàng vẫn luôn giữ ranh giới cuối cùng. Nếu không có ai tiếp cận nàng thì nàng cũng sẽ không chủ động đến gần họ. Trong giới giải trí vài năm Tả Tĩnh Nhan không phải là không có nam nhân theo đuổi. Ngoại trừ Thành Khang cũng không thiếu nam nhân quyền thế làm quen nàng.

Chỉ là đối mặt với những gã đàn ông dâm sắc, Tả Tĩnh Nhan phát hiện mình căn bản không có chung du͙ƈ vọиɠ sâu như họ. Ngay cả cái gặp mặt đi ăn bình thường cũng khiến nàng vô cùng chán ghét. Tả Tĩnh Nhan thích yên tĩnh cũng thích đơn giản. Khi công tác nàng luôn khiêm tốn chăm chú, không phải vì mình là diễn viên thì càng quấy. Yên tĩnh lại, nàng thích một mình đọc sách, uống ly cà phê, còn không ở trong căn nhà nhỏ của nàng mà ngủ một giấc. Kiểu sinh hoạt bình thường này là điều mà Tả Tĩnh Nha muốn có.
Nàng không biết yêu đương là cảm giác gì, cũng không hề biết tìиɦ ɖu͙ƈ lại cường đại như vậy.

Mới vừa lên đỉnh thân thể vẫn còn mẫn cảm, cảm nhận được ngón giữa nhỏ dài của Lăng Vi vân vê giữa hai chân, Tả Tĩnh Nhan ngại ngùng lén nhìn cô, ánh mắt đối nhau khiến người kia tràn ngập đau lòng. "Lăng Vi." mở miệng gọi tên người yêu, Tả Tĩnh Nhan cũng không phải không gọi qua nhũ danh của Lăng Vi, chính là Tiểu Vi nhưng lại bị đối phương khì mũi nói là quá tục, không hợp với khí phách xinh đẹp của nàng.

Lâu ngày cái tên gọi đặc thù cũng nghe thành mới lạ với Lăng Vi, xưng hô thân mật. Tả Tĩnh Nhan không có nói nàng rất thích gọi cô là Lăng Vi. Cũng như Lăng Vi không nói với Tả Tĩnh Nhan cô rất thích đối phương kêu tên mình như vậy. Hiện tại nhìn đôi mắt xinh đẹp chăm chú của Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan không hiểu vì sao cô dùng ánh mắt này nhìn chính mình. Nhưng không thể phủ nhận là Lăng Vi như vậy ôn nhu đến khiến người mê muội.
"Nhan Nhan, chị thật đẹp, em rất thích bộ dạng chị bây giờ, cũng thích chị gọi tên em. Chị chuẩn bị xong chưa? trở thành nữ nhân của em." Lăng Vi nói ngón tay hướng vào động khẩu chật hẹp chậm rãi đưa vào. Đây là ám chỉ, cũng là tối hậu thư gửi cho Tả Tĩnh Nhan. "Lăng Vi, em không cần hỏi chị những vấn đề như vậy. Chị là nữ nhân của em, khi mới bắt đầu chị cũng đã chuẩn bị xong rồi."Càng Làm Càng Yêu (Việt Tố Việt Ái) - Chương 115 H

Editor: Suỵt ~ đừng nói ai nha, cái này là quá dữ dội luôn rồi á, ^^ tặng mấy má ngày đầu tuần, không biết có ai mắng tui dung tục không chỉ là tui tìm cũng vất vả lắm, tui có để hình động bên wordpress của mình ai có nhu cầu cứ sang đó xem nhé, cũng là chương này bên đó nhưng tui để mật khẩu chương, nếu mấy má muốn xem thì nhớ xem pass trên trang nhé ^^ thank mọi người, chắc bị ném đá nhiều lắm đây hị hị ^^~
Lăng Vi em biết không? lúc này em thực sự rất mê người. Chị không biết em đối đãi với chị như vậy bao lâu, nhưng mà từ khi chị đồng ý ở chung với em, thì chị đã là nữ nhân của em. Lòng chị, cơ thể chị, thời khắc này đều vì em chuẩn bị. Chỉ cần em, chị sẽ không do dự dâng lên.

"Nhan, Nhan của em." Lăng Vi cúi đầu hôn Tả Tĩnh Nha, cổ tay vận động, đưa ngón tay vào. Nhưng mà phát sinh ngoại ý muốn. Lăng Vi vốn tưởng rằng sau khi Tả Tĩnh Nhan sinh con xong thì sẽ rất dễ vào trong, nhưng khi ngón tay chỉ thò vào được nửa đốt thì bị đường hầm căng mịn kẹp chặt, nửa bước khó vào.

Lăng Vi biết Tả Tĩnh Nhan đã lâu không có làʍ ŧìиɦ, nhưng mà dù vậy thì huyệŧ cũng không thể khít tới thế. Nhìn nữ nhân dưới người sắc mặt có chút tái nhợt, Lăng Vi hôn lên, nhẹ nhàng ngậm xương xanh quai đang nổi lên của Tả Tĩnh Nhan, rồi hạ xuống những dấu vết thuộc về mình. "Ưm… Lăng Vi." điểm nhạy cảm bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, điều này khiến Tả Tĩnh Nhan căng thẳng thân thể cũng thả lỏng hơn, địa phương nơi ngón tay Lăng Vi tiến nhập cũng dễ dàng hơn.
Nữ nhân rơi vào tìиɦ ɖu͙ƈ luôn xinh đẹp, Lăng Vi trong mắt Tả Tĩnh Nhan càng đẹp không gì sánh được. Vì động tình tầm mắt nàng mê man không tiêu điểm, gò má phiếm hồng hướng ra bên ngoài điều khuếch tán khí tức câu người. Mục đích khiến người ta không nhịn được đem nàng ôm vào lòng, hảo hảo đau lòng vì nàng.

Ngón tay giữa hoàn toàn vào sâu bên trong, Lăng Vi nhìn thấy rõ sự thỏa mãn trên mặt Tả Tĩnh Nhan, giống như đứa bé tìm được món đồ chơi yêu thích. Tuy không phải lần đầu, nhưng thân thể Tả Tĩnh Nhan vẫn rất cương, Lăng Vi làm cũng không quá manh động, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát nơi cửa động. Đến khi vùng trắng mịn bên trong không chịu nổi, thì cô mới vận động ngón tay bên trong.

Va chạm, di chuyển ngón tay như chạm đến vật thể lạ bên trong, cái từ này thường mang theo màu sắc bạo lực, sẽ không được người đối đãi ôn nhu. Nhưng mà, lúc này Lăng Vi tiếp nhận va chạm, Tả Tĩnh Nhan cảm giác được chỉ có hạnh phúc cùng thỏa mãn, không có đau đớn càng không có mệt nhọc.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm giác được thân thể bị lấp đầy, cũng không phải do ngón tay bên trong cơ thể, mà là tâm lý cùng linh hồn no đủ. Tay Lăng Vi rất đẹp, khớp xương rất nhỏ, ngón tay tinh tế thẳng tắp, dùng hình tượng như ngọc hình dung cũng không quá. Có lẽ sợ mình tổn thương, cô đã cắt móng sạch sẽ, không để chút dằm nào làm bị thương mình.

Thân thể nóng, viền mắt ướt, so với thân thể càng nóng, so với viền mắt càng ướt, dù bên trong chỗ đó không ngừng bị Lăng Vi thúc vào. Tả Tĩnh Nhan không biết mình muốn làm gì, chỉ là thân thể phản ứng trước đại não. Nàng tự tay ôm Lăng Vi, ôm lấy nữ nhân mảnh khảnh như mình, thừa nhận yêu cô.

"Ưm… Lăng…. Lăng Vi….. Ah…." Tả Tĩnh Nhan chưa từng nghĩ âm thanh của mình lại trở nên tiêu hồn thực cốt như vậy. Nghe tiếng kêu yêu kiều như muốn nặn ra nước, nàng đỏ mặt không dám nhắm mắt lại, mà nhìn vào ánh mắt Lăng Vi, "Tả Tĩnh Nhan em yêu chị." không cần diễn thử, cứ thế tự nhiên mà thốt ra.
Ngưng mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan nằm dưới người mình, tim đập gia tốc Lăng Vi cũng đã thở dốc theo đối phương hóa thành vũng nước. Câu nói này không biết đã từng thấy qua ở đâu, lời nói dối lớn nhất của đàn ông, cho dù ở trên giường nói với phụ nữ ba chữ anh yêu em này. trước đây Lăng Vi cũng không thích những lời này, thậm chí còn cười nhạt hành vi này. Nhưng không nghĩ đến, cô cũng sẽ làm chuyện như vậy.

Lăng Vi cũng không hiểu vì sao mình nói ba chữ đó, nhưng nhìn Tả Tĩnh Nhan bị mình yêu đến tình mê ý loạn, theo bản năng liền nói ra. Cô yêu Tả Tĩnh Nhan, yêu rất nhiều. Cái yêu này, cũng không chỉ thể hiện trên giường, mà còn là tình cảm đơn thuần, từ thăng hoa mà yêu.

Nhiều người từng hỏi yêu là cái gì? Lăng Vi nghĩ nếu trên đời có nhà triết học vĩ đại, thì cũng không có đáp án. Khi còn nhỏ Lăng Vi cảm thấy dùng tiền với một người chính là yêu. Khi lớn lên bạn giường ngày càng nhiều, cô lại cho rằng đơn thuần thích ai đó, cho dù là ai cũng có thể sống hạnh phúc đó chính là yêu. Sau này khi cô nhìn thấy Lam Khiên Mạch nguyện ý vì Ngôn Thanh Hạm mà chết, cô cảm thấy có thể chết vì người mình yêu mới đúng thật là yêu.
Lúc này đối với định nghĩa yêu Lăng Vi cũng đã có đáp án. Cô yêu Tả Tĩnh Nhan, yêu cái tốt của nàng, yêu cái hư hỏng của nàng, yêu cái nụ cười của nàng, yêu sự thờ ơ của nàng, yêu cái ôn nhu của nàng. Toàn bộ của nàng, thế giới của nàng, người nàng thích, sự vật nàng thích, cái không gian trong nhà của nàng. Những thứ này Tả Tĩnh Nhan thích thì mình sẽ thích.

Lăng Vi tin mình có thể chết vì Tả Tĩnh Nhan. Cũng có thể vì nàng thay đổi hoàn toàn, trở thành Lăng Vi chỉ thuộc về nàng. Yêu một người, là yêu cái thuộc về nàng, bao dung, chăm sóc, cảm thụ, thỏa mãn mọi thứ của nàng. Chính mình cũng không bao giờ mờ mịt, mê thất. Từ hôm nay trở đi vì Tả Tĩnh Nhan cuộc sống của Lăng Vi đã có ý nghĩa.

"Lăng Vi… chị…. chị cũng….. ưm!" thân thể đột nhiên sắp bày tỏ mà trở nên càng mẫn cảm, Tả Tĩnh Nhan muốn nói với Lăng Vi, nàng cũng yêu cô, lại phát hiện ngón tay đối phương không chỉ ra vào một đường thẳng nữa mà còn vùng vẫy di chuyển bên trong. Tả Tĩnh Nhan không biết là do đối phương cố ý làm hay là do kích động, cứ thế nàng không biết được khi nào Lăng Vi tiến nhập vào sâu bên trong, rồi thối lui ra ngoài. Cảm giác không biết này thực sự rất đáng sợ, nhưng cũng rất thoải mái.
"Nhan Nhan thích em làm như vậy, đúng không? chỗ đó của chị khít quá, nóng quá, em cảm thấy hoài nghi có thật là chị đã sinh con rồi không vậy?" Lăng Vi vừa nói ngón tay vẫn vận động. Thân là cao thủ tình trường, trình tự lộn xộn là cô cố ý làm. Cô biết rõ thân thể nhạy cảm của Tả Tĩnh Nhan ngây ngô này, chỉ cần dùng cách sơ cấp cũng đủ để nàng lên đỉnh. Nhưng mà Lăng Vi xấu xa cũng không muốn cuộc chiến chăn gối này kết thúc như vậy. Cô muốn Tả Tĩnh Nhan được suиɠ sướиɠ, suиɠ sướиɠ đến tận bên dưới.

"Đừng nói nữa." hiện tại Tả Tĩnh Nhan không muốn trả lời Lăng Vi, càng không muốn mở miệng. Nàng không biết lúc nào Lăng Vi sẽ tiến nhập vào trong cơ thể mình, nếu tùy ý mở miệng nói chuyện để đối phương tiến vào bất ngờ, nàng thực sự không dám chắc mình sẽ phát sinh âm thanh gì.
"Ah? Nhan Nhan không cho em nói, nhưng mà con người em nói rất nhiều, không nói thì sẽ không di chuyển đâu." lời Lăng Vi nói khiến lòng Tả Tĩnh Nhan tụt mod, ngay sau đó nàng cảm nhận ngón tay trong cơ thể mình dừng lại. Cảm giác này khiến Tả Tĩnh Nhan giống như đang leo lên mỏm đá đột nhiên ngã xuống, ngoại trừ trống rỗng thì chính là thất lạc.

"Lăng Vi, đừng như vậy." Tả Tĩnh Nhan xoa cánh tay cô nhẹ giọng nói. Nhìn bộ dạng nàng ưỡn ẹo Lăng Vi vốn không muốn chọc ghẹo cũng bộc phát. Cô dùng ngón cái đè lên nhiệt hạch đang sưng bên ngoài của Tả Tĩnh Nhan, đúng như dự đoán chỉ mới đè nhẹ thì nhiệt lưu trong người Tả Tĩnh Nhan tuôn ra càng nhiều. Chúng cọ rửa ngón tay mình, nhiệt độ nóng bỏng như muốn đốt cháy làn da trên ngón tay.

"Ah? Nhan Nhan không quan tâm em ? là muốn như vậy sao?" ngón cái chậm rãi vân vê hoa hạch cứng rắn, cái miệng cũng không nhàn rỗi, mà hôn lên bộ ngực căng tròn của Tả Tĩnh Nhan. Trải sự dày vò khá dài, hồng mai trên đỉnh phong đã đẹp hơn trước, cái hạt màu hồng vì sung huyết cương cứng lên thành màu đỏ hồng rồi. Ngậm lấy nó Lăng Vi cảm giác được, hồng mai thịt kia lại lớn hơn.
"Lăng Vi, đừng quậy mà." đến tình trạng này Tả Tĩnh Nhan biết Lăng Vi lại trêu chọc mình. Người này cố ý khiêu khích bộ vị nhạy cảm của mình, mời gọi khát vọng của nàng, nhưng không chịu dập lửa. Tả Tĩnh Nhan thấy thân thể vô cùng khó chịu, bên trong huyệŧ lại trống rỗng. Cảm giác này như là có vạn con trùng leo lên khớp từng xương, cắn phá vừa đau vừa nhột.

"Nhan Nhan rất muốn đúng không? nói cho em biết, chị muốn em." thấy bộ dạng Tả Tĩnh Nhan khó chịu, Lăng Vi không nỡ nhưng cũng không muốn buông tha cơ hội tốt này. Cô quyến luyến không muốn buông tha cho cái nhũ hoa màu hồng bị mình ngậm đến cương cứng mà đỏ hơn kia. Nghe tiếng Tả Tĩnh Nhan thở dốc gấp rút, Lăng vi cảm thấy mình đúng là xấu xa. Vốn chỉ mới làʍ ŧìиɦ lần đầu tiên với người ta nhưng lại còn chơi xấu.
"Lăng Vi, em…" nghe Lăng Vi yêu cầu, Tả Tĩnh Nhan nhẹ giọng phản bác, lời nói mắc cỡ như vậy nàng thực sự không dám nói, nhưng thân thể rất khó chịu. "Ah? Nhan Nhan không nói? vậy em rút ra nha ~" Lăng Vi nói tay liền di chuyển ra ngoài khỏi cơ thể Tả Tĩnh Nhan, nhìn thấy ngón tay rút ra đột nhiên cổ tay của cô bị đối phương giữ lại, lực đạo không lớn lại yếu đuối khiến người ta không nỡ bỏ đi.

"Lăng Vi, đừng rời bỏ chị, muốn em, chị muốn em." thân thể khó chịu cuối cùng đánh bại lý trí, nghe được Lăng Vi muốn rút đi, tim Tả Tĩnh Nhan đang đập cũng muốn dừng lại theo. Không phải vì nàng muốn thỏa mãn tìиɦ ɖu͙ƈ mà nói ra những lời này, nhưng do nghe Lăng Vi muốn rời đi, nàng sợ. Nàng sợ tương lai ngày nào đó những lời này sẽ thành sự thực. Nghĩ đến cảnh đó Tả Tĩnh Nhan không dám nghĩ nữa mà làm theo lời Lăng Vi.
Thân thể vì 1 câu nói đơn giản mà nổi dục hỏa, nhìn bàn tay còn nắm tay mình, Tả Tĩnh Nhan vẻ mặt cầu khẩn, nhịp tim Lăng Vi nhanh hơn, bắt lấy một chân không bị thương của Tả Tĩnh Nhan để lên vai mình.

"Nhan, em không rời khỏi chị đâu, mãi mãi cũng không. Đừng nóng vội, em sẽ cho chị được hưởng 'tình yêu' tốt nhất, nhiều nhất."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Oh yeah ~ hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều vào 8 giờ mỗi tối của Hiểu Bạo, gần đây viết H mất hết tinh lực, cảm giác không muốn yêu. Xem văn thịt thịt không nhắn lại, về nhà thịt thịt sẽ bị côn trùng cắn Bạo tỷ tỷ hôm nay rất mệt, thanh tân nội hàm nhu hòa chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!

Qua ba chương nhạc dạo, sau đó là hai chương H, CP phụ của chúng ta sắp đến hồi kết. Lăng lão bản xấu xa khai hỏa, thân thể vị trong truyền thuyết có đột phá không? cho nên các bạn nhỏ, mễ na tang, các bạn điều như Hiểu Bạo tui mọi người thanh tân ~ nhanh nhắn lại đi, nhấn nhấn hoa hoa, chương tiếp là H của CP kết thúc. mọi người ăn thịt có thấy no chưa? (mau nói có đi) khụ khụ, dù mọi người ăn không đủ, thì tui cũng tạm thời dừng thịt, nếu không….. tui sẽ bị cảm đau dạ dày lần nữa.
Ngọt ngào CP phụ qua đi, thì quay về CP chính. Tui nghĩ mọi người đang để ý Lam Lam rốt cuộc đi đâu. Một nữ nhân có tâm cùng cơ thể bị thương có thể chạy đi đâu? bị giam trong cuộc sống thống khổ, hay là thả tâm, hay càng thêm đau khổ? nói chung không nên vội, tất cả chương sau sẽ có đáp án.

Không nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi. Thấy mọi người nói tui kéo IQ của Phong Phong xuống thấp, không đành lòng. Nên chương này cho nàng soái khí một lần. Phải cứu lão bà về cho Lam Lam chứ, Phong Phong quyết định mang theo Cát Cát đi bắt Ngôn Ngôn về. Mục tiêu là Tiểu Ngôn Ngôn, kế hoạch thực thi là vị trí biệt thự Mạc gia.

Phong Phong: Cát Cát a, ngươi có đến đây chưa? Ngôn Thanh Hạm kia rốt cuộc nghỉ ngơi ở đâu a. (đúng vậy Phong Phong lạc đường.)
Cát Cát: Meo meo!!!??? (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: Nà ní ~ ? ngươi đúng là vạn niên dụ thụ ngu ngốc, ngay cả phòng mẹ Ngôn Ngôn không biết ở đâu cũng chạy qua đây? này, ngươi muốn chết thì đừng có dẫn ta theo!)

Phong Phong: Ai nha ~ Cát Cát, Cát Cát ngươi đừng chạy a ~ (thấy Cát Cát từ trong ngực mình chạy trốn ra ngoài, Phong Phong vội đuổi theo.)

Cảnh vệ: Ai đó? đứng lại! (cảnh vệ thất Phong Phong coi nàng như sát thủ.)

Phong Phong: Ha ha, ta là ai, các ngươi làm gì mà biết được? (Phong Phong quyết mấy cảnh vệ, trực tiếp đập bể cửa sổ thủy tinh nhà Ngôn Ngôn đi vào.)

Ngôn Ngôn: Ngươi là ai? tại sao xông vào Mạc gia? (thấy Phong Phong đột nhiên xông vào phòng mình, Ngôn Ngôn liền lấy đồ ngủ để bên cạnh mặc vào, vờ trấn định hỏi.)

Phong Phong: Ah, mỹ nữ, bộ dạng ngươi không mặc quần áo thật đáng yêu (Phong Phong mê gái nói)
Ngôn Ngôn: ngươi rốt cuộc là ai? mau cút ra ngoài, ta đã kêu cảnh vệ,

Phong Phong: Này, sao ngươi gọi cảnh vệ nhanh vậy? ta đến tìm Ngôn Thanh Hạm.

Ngôn Ngôn: ngươi tìm ta? tìm ta làm gì?

Phong Phong: Ah? ngươi chính là? nữ nhân của ngươi đang trong tay ta, ta…. ah~

Ngôn Ngôn: Ngươi bắt Tiểu Mạch? ngươi mau nói ta biết, Tiểu Mạch ở đâu, ngươi đem Tiểu Mạch giao ra đây! (Ngôn Ngôn nhận định Phong Phong chính là người bắt Lam Khiên Mạch, liền lấy gối trúc đánh Phong Phong.)

Phong Phong: Ui da ~ ngươi làm gì vậy, đừng đánh vào mặt a ~ con bà nó để cái mặt còn ăn cơm ~ ui da ~ ngươi khốn nạn, yah ~~~~ ta giận rồi đó~ (bị Ngôn Ngôn đánh, Phong Phong vô cùng bất mãn, nàng lao đến chỗ Ngôn Ngôn kết quả đạp phải thủy tinh trượt chân liền ngã xuống đầu va phải hộc tủ ngay giường, hôn mê bất tỉnh.)
Ngôn Ngôn:…

Cát Cát: … (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: May quá Cát Cát không có vào theo, mẹ Ngôn Ngôn thật hung dữ ~ ta phải nhanh về báo cho mẹ nuôi Nhuế Nhuế, dụ thụ nhà nàng bị mẹ Ngôn Ngôn đẩy ngã ~)

Mọi người: Ê…. đẩy ngã là nháo cái gì ~