Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 155 : Đồ rùa đen rụt cổ




Ngay đêm hôm đó, cả bọn hò hét kéo nhau lên sau Thạch Bi Sơn uống rượu, khu này có một khoảng đất trống rất lớn, thường là để bọn đệ tử diễn luyện quyền kiếm, nhưng cỏ hoang mọc đầy, bởi Vô Vi Tông đệ tử làm gì có thời gian để so chiêu, vừa học được ba bài quyền cước liền phải bôn tẩu Đông Hải, giáp mặt chém giết cùng Thủy Yêu, so ra với ba tông môn còn lại, Vô Vi phái là vất vả nhất, đúng là người đứng ở đầu sóng ngọn gió.

“Vũ Thủy sư tỷ, sư tỷ cùng Trần Lộc sư huynh được sư là Ngũ Kiệt, vậy chứ ba người còn lại là những ai?”, Có đệ tử nhịn không được tò mò hỏi.

Vũ Thủy nói: “Trò cười mà thôi, năm đó ở Loạn Khu lên đài, Trần sư huynh cùng ta may mắn xếp hai vị trí cuối.”

Vũ Thủy nhớ lại năm đó, cũng là một lần đệ tử các phái tụ tập chuẩn bị đi vào Long Cung, Loạn Khu người chật như nêm, đi ba bước có một nhóm cao thủ, việc xích mích chạm mặt là không tránh khỏi.

Vô Vi Tông khi đó Vũ Thủy cầm đầu, xích mích với Thiên Ma Giáo, dẫn tới hai bên thượng đài, về sau kéo theo vô số Tông môn trợ chiến, đánh nhau liên miên bất kể tối ngày, cứ một canh giờ một trận, về sau càng kịch liệt hơn, dẫn tới loạn chiến, cuối cùng trên đài chỉ còn lại năm người, Vũ Thủy cùng Trần Lộc công thủ tựa vào nhau, trụ lại tới phút cuối cùng.

“Ba người còn lại là ai?” Lý Minh hỏi.

Vũ Thủy nhớ lại, kể: “Một người là Triệu Ty, kiếm pháp cao thâm, một người là Thiên Ma Giáo Liên Điển, ngày đó xích mích đánh ta trọng thương, người còn lại Doãn Nhai Đường A Thát Lạt, hắn là Chiêm quốc Thái tử, con của Sạ Đẩu.”

Lý Minh âm thầm ước lượng: “Trần Lộc đúng là thực lực cao tuyệt, thêm vào Vũ Thủy trợ giúp, trụ đài không phải việc khó, vậy tên A Thát Lạt kia còn ghê gớm cỡ nào. Phen này đụng độ Doãn Nhai Đường, lành ít dữ nhiều.”

Chử Đạo Viện Tiểu Vũ uống tới ngà ngà, lúc này mới vác kiếm tiến tới trước mặt Lý Minh chỉ: “Lý tiểu tặc, có dám công bình tỷ thí với ta một trận!”

Lúc này vô số cặp mắt cháy bỏng nhìn về phía Lý Minh, dường như tất cả đang có chung suy nghĩ cùng Tiểu Vũ, không khí đang náo động chợt im ắng tới kỳ lạ.

Lý Minh cười lớn sảng khoái, đứng dậy nói: “Ta biết các ngươi đều đã tu thành Linh, nay muốn cưỡi lên cổ ta, không cho các ngươi ăn một chút đau khổ, thực có lỗi với sư phụ các ngươi.”

Tiểu Vũ hừ lạnh, huy động trường kiếm điểm sáu mươi chiêu liên tục vào các bộ vị khác nhau, đây là tuyệt kỹ kiếm pháp trong Chử Huyền Kinh, trường kiếm điểm ra nhanh như chớp phong tỏa hết tinh khí đối phương, khiến địch nhân lâm vào định trụ.

Bất quá Tiểu Vũ vừa dứt đường kiếm, vẫn thấy Lý Minh sinh long hoạt hổ, nhảy lên chồm xuống tay không xông vào áp sát hắn, Tiểu Vũ biết gã này quyền pháp lợi hại, từ bé được cao nhân chỉ điểm, lại đi theo Vô Từ học Lôi Vũ Vân Pháp quyền, hắn bèn thét dài, một chiêu trực tiếp tế ra Nguyên Linh của mình.

Lý Minh đưa song thủ cong như vuốt rồng chộp tới, bất giác cảm thấy đau nhức kinh khủng, giống như bị mũi kiếm đâm xuyên lòng bàn tay, hắn tá hỏa nhìn lên thì thấy một đầu Bạch Hạc to lớn giương cảnh, chiếc mỏ sắc bén như trường kiếm đang nhắm lòng bàn tay hắn xuyên qua.

“Hạc Linh, Thần Thú Hộ Sơn của Chử Đạo Viện, đầu Bạch Hạc Thú Thần kia vậy mà để cho Tiểu Vũ ngộ Linh!”, Tiếng xì xào bàn tán ngạc nhiên pha lẫn hâm mộ của đám đệ tử bên ngào vang lên.

Lý Minh không dám đối cứng, vội đạp Long Vân Bộ vặn mình tránh đi, nhưng trường kiếm của Tiểu Vũ chưa buông tha hắn, mỗi kiếm phóng tới, khí thế như bạch hồng quán nhật, Lý Minh phút chốc bị Hạc Linh của Tiểu Vũ truy sát, kiếm khí đem quần áo hắn chém tả tơi.

“Tiểu đạo sĩ khá lắm!”, Lý Minh vung lên trường côn, mỗi côn phóng ra đều điểm trúng mỗi kiếm của Tiểu Vũ, ý đồ phản chấn lực lượng của đối phương, nhưng Chử Huyền Kinh kỳ quái vô cùng, kiếm khí bám theo trường côn xoắn dọc lên tay của hắn, Lý Minh cảm thấy ngón tay đau nhói, kinh hãi vứt trường côn nhảy về sau.

Tiểu Vũ tu luyện bổn môn tuyệt kỹ sơ thành, chiêu pháp như nước chảy mây trôi, cười lớn lao tới: “Lý tiểu tặc, đỡ chiêu!”

Bên ngoài đệ tử hò hét cỗ vũ, nhưng tuyệt nhiên đều muốn Lý Minh bại trận, nay lại thấy hắn phải vứt bỏ vũ khí, càng la hét sảng khoái hơn, cả Hắc Quy lẫn Từ Thức cũng đòi đoạt mạng hắn.

Lý Minh đen mặt, đem Hắc Quan Xiềng Xích tế ra, sau lưng bèn hiện lên một tôn Cự Nhân khổng lồ, mặt mũi chìm trong hỗn độn, Thái Cực Đồ quay cuồng dưới chân, xung quanh hoàng sắc thời gian khí tức sền sệt bao phủ. Tôn Cự Nhân kia trông tướng mạo dáng dấp cũng có mấy phần giống hắn, lại cũng cầm tử xích trong tay, đầu Hạc Linh của Tiểu Vũ so với tôn Cự Linh này trong nhỏ như chim sẻ.

Tiểu Vũ trông thấy không rét mà run, nhưng thế kiếm đã xuất ra, rút lại đồng nghĩa với việc tự đem lực lượng của mình trọng thương chính mình, hắn đành nhắm mắt phóng bừa.

Lý Minh vung Tử Xích, Hạc Linh của Tiểu Vũ lập tức bị tôn Cự Linh kia bóp cổ nắm trong tay, kiếm khí đâm vào màn hoàng sắc sền sệt quanh tôn Cự Linh kia thì bị hóa mất, Nguyên Linh bị khống chế, Tiểu Vũ cảm thấy lực lượng đại giảm, thực lực quay trở về Tụ Thần Cảnh, thêm được ba chiêu dễ dàng bị Lý Minh vung cước đá bay, cắm đầu vào bụi cỏ lau phía trước.

Lý Minh liếc mắt nhìn đám huynh đệ của mình, ai ai cũng ho khan không ngớt, tránh đi ánh mắt của hắn. Tiểu Vũ đã là tuyệt đỉnh chiến lực ở đây, lâm trận giờ phút này đồng nghĩa với việc ăn thiệt thòi lớn.

Thế nhưng không phải ai cũng sợ hắn, Hắc Quy hô hào: “Các ngươi một đám rùa đen, mau cút hết ra, để bản Quy Thần ta ứng chiến với hắn.”

Hắc Quy nhỏ như cái chậu tiến ra, nhưng thêm mỗi bước thân thể càng lớn, ,tới gần trước mặt Lý Minh thì như một trái núi nhỏ lù lù, kích cỡ còn lớn hơn cả tôn Cự Linh của Lý Minh.

Lý Minh tò mò quan sát, Hắc Quy về cơ bản là chẳng cần tu luyện gì, việc của tên này là hàng ngày gặm nhấm Linh đan diệu dược, đến tuổi thì trưởng thành, thực lực cũng mãnh tiến thuận theo số lượng linh đan hắn đút vào miệng.

Hắc Quy vẫn một bộ dáng nhìn Lý Minh khinh bỉ, không thèm nói một lời, một mai rùa vỗ tới, Lý Minh đấm ra một quyền, Hắc Quy cùng Cự Linh va chạm nhau, cả hai cùng lùi lại mấy bước.

“A. Cái thằng này khỏe.”, Hắc Quy dùng lực đàn áp không nổi Lý Minh, bèn thu đầu vào trong, làm phép kéo tới một trận mưa Băng Kiếm dày đặc.

Băng Kiếm chém xuống mai rùa của hắn không chút mảy may, nhưng khiến cho Lý Minh vất vả một hồi chống đỡ. Lý Minh vung lên trường côn, đập thẳng vào mai rùa của Hắc Quy, hắn từng một lần đập rạn, bởi vậy tự tin mười phần.

Nhưng qua hồi lâu Hắc Quy càng lúc càng hô lớn: “Đã quá, đã quá.”, trường côn lần này đập vào giống như bị lực lượng kỳ lạ tán đi, không cách nào uy hiếp được hắn.

Lý Minh vần vò hồi lâu không hạ được đầu rùa đen, Hắc Quy mới thò đầu ra khinh bỉ: “Tiểu tử, ta không làm gì nổi ngươi, ngươi cũng đừng hòng đụng tới cọng lông của ta.”

Lý Minh cười cười, nói: “Thôi được, chúng tay bắt tay giảng hòa, ngươi xem như lợi hại.”

Hắc Quy nghển cao đầu thỏa mãn, mai rùa to lớn vung ra định bắt tay thật, ai ngờ Lý Minh bất ngờ đem Hắc Quan Xiềng Xích trói tứ chi hắn lại.

Hắc Quy bị ám tám vốn định phản kháng gào thét chửi mắng, nhưng sợi tử xích kia vừa chạm vào da thịt, đầu óc hắn liền ngơ ngác mê mang, tỉnh dậy thấy bản thân đang bị trói treo ở đầu trường côn, phía dưới có một nồi nước sôi đang nấu.

Hắc Quy thóa mạ: “Tên tiểu tử khốn kiếp, ngươi ám toán bản tọa. Có giỏi thì công bằng cùng ta đánh năm trăm hiệp. Ngươi dám không?. Ngươi không dám, đồ rùa đen rụt cổ.”