Mùa hạ, Nùng Trí Cao lần nữa làm phản, tiếm xưng Nhân Huệ Hoàng Đế, sang cướp đất Hãn Tộc, phá trại Hoàng Sơn, vây hãm các châu Ung, Hoành, Quý, Đằng, Ngô, Khang, Đoan, Củng, Tầm rồi kéo đến vây thành Quảng hơn tháng, đánh không được nên lui.
Trí Cao lại xua quân về Ung Châu, giết tướng tá của Triệu Thiên hơn ba ngàn người, bắt sống dân chúng hàng vạn, đi đến đâu đốt trụi đến đấy, Thần Tông Đế Triệu Thiên nghe tin tá hỏa, vội phái lão Địch Thanh dẫn quân đi đánh.
Triệu Thiên ngồi hàng dưới bàn bạc cùng Triệu Gia Thất Lão, từ ngày ở Long Sào về, bảy lão đều bị thương nặng, Triều Đình mất người chấn trụ, Cao Biền Vương Thông thay nhau ra vào cung cấm như chỗ không người, cẩm y vệ kéo tới cũng như ruồi muỗi, bị hai lão Hình Khí Môn đập chết không biết bao nhiêu.
“Thiên nhi chớ lo, chúng ta còn thanh Thừa Thiên Cổ Kiếm trong tay, bọn hắn sẽ không dám làm càn.”, Triệu Khuông khuôn mặt nhợt nhạt nói.
Thần Tông đập bàn căm tức, hắn có thể sai khiến kiềm chế các tông phái, nhưng Hình Khí Môn là ngoại lệ, bọn người này hành tung bí ẩn, thực lực cao thâm, ngay cả địa điểm đặt tông môn ở đâu? Trong phái có những người nào? hắn cũng không biết, thử hỏi khống chế làm sao.
Đương lúc chính sự rối ren, Thiết Kỵ Quân bị Tây Lâm cùng Đại Việt đánh tan rã, Nùng Trí Cao lại nổi lên làm phản, chỉ một hai tháng đã đánh hạ gần mười châu phía Nam, họ Nùng trước kia chỉ dám xưng thần, nay to gan nổi loạn hẳn là có kẻ đứng sau hậu thuẫn.
Vừa hay có tin bang giao tới, Đức Chính gửi thư nói muốn đem quân đi đánh họ Nùng, viện trợ láng giềng, Thất Lão nhíu mày không nói, nếu để Đức Chính nhúng tay, hắn đánh xong Nùng Trí Cao, không trả đất thì biết đòi thế nào.
Thần Tông Triệu Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Tám phần họ Nùng làm phản có liên quan tới Đức Chính, cái thằng này nói vậy có khác gì thả cọp beo cho cắn người, rồi từ từ tới cứu.”
Phật Thệ Thành, Chiêm Quốc kinh đô, Sạ Đẩu cùng các cao thủ Doãn Nhai Đường, đồng thời cũng là các quan văn võ, đầu quấn khăn, để ngực trần ngồi xuống tranh cãi.
Chẳng là Tây Lâm cho người tới, bàn bạc đánh phá Đại Việt, hẹn Chiêm Quân cùng Doãn Nhai Đường vượt biển vây hiếp Chử Đạo Viện, đợi lúc Tây Lâm Cung xử xong Thiên Môn Đạo, sẽ hội binh cùng tiến về Đại La, nhưng hơn tháng đã trôi qua, thư từ gửi đi không thấy Tây Lâm hồi đáp.
Sạ Đẩu xưa nay lo được lo mất, đứng ngồi không yên, cho rằng sự vụ có chuyện chẳng lành, phái đi rất nhiều Doãn Nhai Đường cao thủ điều tra, nhưng bọn hắn chỉ đi không có về, càng làm lão thấp thỏm.
Tới bấy giờ, Tượng Binh từ ngoài thành hí vang, cõng theo một tên đệ tử hộc tốc lao tới, Sạ Đẩu thấy ngực tên đệ tử bị một tiễn ác độc bắn thủng, thoi thóp hơi có hơi không, vội truyền vào người hắn mấy tia linh khí.
Tên đệ tử câu có câu không, thở ra máu nói được ba chữ: “Thần Phù Môn!”, sau đó tắc thở.
---oo0oo---
Thần Phù chính là hải khẩu lớn nhất Đại Việt, cũng là nơi thủy binh trú đóng, thường ngày bọn Ngự Long phân nửa đều thủ tại đây, số còn lại kéo lên Loạn Khu trấn gác.
Ngay bên cạnh Thần Phù Môn là Vô Vi Tông, tọa hạ trên Thạch Bị Sơn, đứng ở đó có thể quan sát toàn bộ cửa bể.
Tổ sư Vô Vi Tông gọi là Áp Lãng Chân Nhân, từ nhỏ lên núi tu đạo, trồng thuốc cứu người, một lần đi qua nơi đây, gặp phải sóng to gió lên, thủy yêu thủy quái theo nước lớn lên bờ tàn hại dân chúng, Áp Lãng Chân Nhân tức giận xách gươm tàn sát thủy yêu, nhưng được mấy hôm lại đâu vào đấy.
Về sau, Áp Lãng Chân Nhân phát hiện trên vách Thạch Bi Sơn nhìn ra biển có khắc một chữ Trấn tỏa ra đạo vận kỳ dị, lão chân nhân tò mò, dốc lòng nghiên cứu, phát hiện đây là cổ tự do thần nhân để lại, có thể định sóng gió, dọa lui thủy yêu, lão thử thôi thúc thì quả nhiên hiệu nghiệm, bão tố tan đi, thủy quái kinh khiếp, từ đây lão ở tại đây khai tông lập phái, dặn dò đệ tử đời đời trấn thủ ở đây.
“Thần Phù hải khẩu dạ trung qua.
Nại thử phong thanh nguyệt bạch hà.”
Đức Chính đứng trên Thạch Bi Sơn, miệng ngâm tụng hai câu thơ, mắt nhìn ra Thần Phù Môn, chiến thuyền đen đặc đậu kín mặt biển, số lượng nhiều tới vạn chiếc, san sát san sát nối vào nhau, toàn bộ chiến thuyền của Ngự Long Quân cùng Long Dực Quân tất cả bị điều tới.
Trên bờ, người ngựa nườm nượp, lương thảo chất núi, khí cụ va chạm leng keng, hai mươi vạn đại quân tụ hợp, trừ Vạn Tiệp, Bảo Thắng, Vũ Thắng cùng một nửa Thần Điện Quân, tất cả binh lực Đại Việt đều bị điều động.
Bên cạnh Đức Chính có Lưu gia chủ Lưu Đạt, Nguyễn gia chủ Nguyễn Lượng, Phạm gia chủ Phạm Hiếu, thiếu đi họ Trần cùng họ Đỗ, còn có Vô Vi Tông Chủ Vũ Phượng Tường, tinh anh đệ tử các môn phái, Vệ Đầu Thống Soái các lộ quân, ai nấy đưa tay chỉ trỏ cảm khái, cho rằng khí thế đại quân mạnh như chẻ tre, lần xuất trinh này tất thắng.
Đại quân đóng ở đây đã nửa tháng, tất cả đã sẵn sàng lên đường, nhưng Đức Chính mỗi ngày đều lên Thạch Bi Sơn đứng trông cảm khái, các tướng thấy vậy đều nóng lòng, e cho sĩ khí sụt giảm, bèn tâu lên đòi xuất binh.
Đức Chính trầm ngâm, miệng lẩm bẩm: “Hẳn là giờ này hắn nên tới!”
Vừa dứt lời, quả nhiên có tiếng Bạch Hạc hót vang từ phương tây, mấy trăm đầu Bạch Hạc trắng muốt điểm xuyết hoàng hôn bay tới, một chốc lát sau, Lý Minh cùng một toán Thần Điện Quân đáp xuống doanh trại, Đức Chính vui vẻ dẫn quần thần xuống núi tiến về đại doanh.
Đức Chính Đế cùng đám người kéo tới, chỉ nghe tiếng Lý Minh trong xưởng quát tháo, đây là chỗ chế tạo trọng binh, Cơ Thần Nỏ phần lớn đều từ chỗ đốc xưởng này tạo ra, Lý Minh cùng Nguyễn Phong đang đứng chỉ trỏ, dường như bọn hắn muốn chế tọa thêm phụ khí cho Cơ Thần Nỏ.
Đức Chính phất tay miễn lễ, cả đốc xưởng tiếp tục tiếng búa rền vang, Đức Chính nhìn Lý Minh, biết là sự thành, hỏi: “Ngươi chế tạo thứ đồ chơi kia làm gì?”
Nguyễn Phong đầu tóc bù xù, khuôn mặt lấm lem quay sang nói: “Hoàng Thượng, hắn muốn thay Nguyên Thạch bằng Nội đan Yêu thú.”
Đức Chính nhìn Lý Minh khổ sở vò đầu vẽ phù văn trận pháp, cố khắc lên Cơ Thần Nỏ, lại quay sang nhìn hàng núi nội đan bị Bạch Hạc chở tới, trong lòng một mảnh khiếp sợ: “Nội đan Yêu thú linh lực mạnh mẽ vô cùng, nếu có thể dùng hết số này, san phẳng Chiêm Quốc thành bình địa cũng là chuyện có thể.”
Đột nhiên Lý Minh chỉnh Cơ Thần Nỏ, nạp vào một viên Nội đan to như quả trứng gà, nhắm hướng Đức Chính cùng các quan binh đi theo bắn. Chỉ nghe ầm vang một tiếng, toàn bộ đám người bị nổ văng ra khỏi đốc xưởng, thân thể nằm la liệt khắp nơi, quần áo cháy xém, mùi da tóc khét lẹt, bất tỉnh nhân sự, duy chỉ có Đức Chính, Vũ Phượng Tường cùng mấy vị gia chủ còn chưa ngã, nhưng cũng chật vật vô cùng.
“Làm phản, làm phản!”, Cấm Quân lập tức quát tháo, nhảy xổ tới muốn gô cổ Lý Minh, chẳng qua cả vạt áo của hắn cũng chạm không tới.
“Dừng tay!”, Đức Chính quát.
Lý Minh lúc này mới tiến lại, cười xuề xòa nói: “Hoàng thượng, vi thần thường lúc làm việc không để ý xung quanh, Hoàng thượng vẫn bình an?”
Đức Chính giật giật mi mắt, hận không thể mang tên nghịch tặc này ra chém đầu, đành đằng hắng nói: “Nỏ tốt, xem như ngươi lấy công bù tội!’
Lúc này, bọn huynh đệ Lý Minh nghe tin mới bầy đàn kéo tới, cả bọn trèo lên cổ cầm của Hoàng Nam lướt đi, trông rất dị hợm.
Hắc Quy vù một tiếng leo lên vai Lý Minh đứng, chửi mắng: “Tiểu tử, ngươi bây giờ làm đại quan, nhanh bảo lão Hoàng đế ngu ngốc kia mở dược khố cho quản lý.”
Đức Chính đen mặt, động nộ khí, nhưng hắn biết đầu rùa đen này lai lịch không tầm thường nên đành nuốt tức vào bụng.
Từ Thức phe phẩy quạt, vẫn một bộ dáng thư sinh đẹp đẽ, làm cho Vũ Tông Chủ mấy phần ghen tỵ, nói: “Lý Minh, ngươi quen biết Diêm Vương, nhớ bảo lão tăng thọ mệnh cho ta, tìm kiếm Tiên Tộc vất vả vô cùng, e rằng ta không sống được tới lúc đó.”
Hoàng Nam thì cộc lốc, có vẻ quan hoài hỏi: “Chỗ Tây Lâm thế nào?”
Lý Minh ước có thể mọc ra thêm mấy cái miệng để trả lời bọn hắn.
Bất chợt mọi người đều tránh đường, Lưu Linh từ phía sau tiến đến, nàng xinh đẹp tựa tinh linh, như trận gió xuân thổi tới, đám nam nhân tự chủ không được đều dạt ra, Lưu Linh cười hỏi: “Lý huynh, huynh khỏe chứ?”
Lý Minh nhìn nụ cười nàng mà trong lòng lâng lâng khó tả, hắn đờ đẫn một lúc, tới lúc Hắc Quy quát tháo mới hắn trả lời: “Linh muội, ta tốt, ta tốt!”
Đức Chính nhìn một màn này, tay chân ngứa ngáy, bèn đẩy Bình Dương Công Chúa Lý Tiểu Mai tiến lên, Tiểu gia hỏa bỗng nhiên bị phụ thân đẩy ra, lúng túng không biết làm sao, một hồi đỏ mặt, nhìn Lý Minh lí nha lí nhí xin lỗi chuyện ngày trước: “Lý Minh, ta không cố ý.”
Lý Minh nhìn thấy tiểu oan gia thẹn thùng, cả người nổi da gà, ho khan tới vỗ vai nàng bồm bộp, hành vi y như bọn võ biền, việc này khiến Đức Chính Đế hận ngứa răng, con gái hắn cũng là một tiểu mỹ nhân, thế gia nhà nào không mơ ước, vậy mà tên võ phu này lại đối xử như vậy.