Giờ ngọ ngày hôm sau, lúc sương mù trong cốc tan đi, binh mã lại rầm rộ kéo qua cửa cốc tiến vào Tây Lâm, dàn trận đâu vào đấy. Chẳng qua lúc này Tây Lâm Cung nhân mã đã tề tựu đông đủ, khoảng rừng bị san bằng phía trước là bạt ngàn yêu thú nhe nanh múa vuốt, độc vật nhiều vô số kể, rắn rết nhung nhúc từng đàn, Hoàng Lâm Cung Chủ không thấy, chỉ có Bạch Viên Tôn Sơn.
Lý Minh lúc này mới thong dong cưỡi ngựa từ sau đi lên, khuôn mặt ung dung, nhưng kỳ thật trong lòng một mảnh lạnh buốt, đám yêu thú trước mặt nhiều tới chục vạn, khiến hắn không rét mà run.
“Chỉ với đám yêu thú này, nếu để tràn qua cửa cốc sẽ là một hồi đại họa, máu chảy thành sông.”, Lý Minh cảm thán trong lòng.
Tôn Sơn chỉ Lý Minh nói: “Lý Chưởng môn, hai bên xưa nay giao hảo không tồi, cớ gì dấy binh động can qua, làm hòa khí tổn hại?”
Lý Minh nghiêm mặt nói: “Bạch Viên Vương nhầm. Chúng ta khi nào giao hảo tốt, các vị vẫn thường lén lén lút lút chạy qua cốc sát hại dân chúng, hòa khí trước nay vốn đã bị các vị xem nhẹ!”
Tôn Sơn cười lạnh nói: “Lý đạo hữu tuy là Hình Khí Chưởng Môn Nhân, đức cao vọng trọng, nhưng ngươi quát tháo không nổi ở Tây Lâm.”
Lý Minh cười nói: “Bạch Viên cũng quát tháo không nổi trước mặt ta. Chi bằng quay về gọi lão Hoàng Lâm Thử Vương sang nói chuyện.”
“Bằng ngươi cũng xứng nói chuyện với Cung chủ.”, Bạch Viên Tôn Sơn đột nhiên há miệng rộng như chậu máu, rống lên ầm ĩ, thần thông theo tiếng quát của lão tràn về phía đại quân, bốc lên gió lốc mù mịt.
Phùng Trí Năng phất cờ lệnh, sáu toán quân đứng đầu đồng loạt gõ hơn một trăm mặt trống lớn, nhấc lên sóng âm cuồn cuộn xung kích chống lại Tôn Sơn.
Hai đạo âm công trong nháy mắt va vào nhau như hai con sóng lớn cùng ập tới, dư âm tạo thành một trận gió lốc lớn quét qua hai bên khiến cây cối đổ rạp, đại thụ bị cuộn lên không trung xoáy tít, nhấc bụi cùng lá khô mù mịt.
Lý Minh đợi cho gió lốc đi xa mới nói: “Bạch Viên chớ có dã tính như vậy, tại hạ chỉ muốn thăm hỏi Hoàng Cung chủ một chút. Ngày đó Cung chủ bị lão Triệu Khuông một kiếm chém gãy mấy căn xương sườn, tại hạ lấy làm áy náy vô cùng, hận không thể xả tấm thân cứu Hoàng Cung chủ.”
Lý Minh móc trong bọc một nắm cao ra, thành khẩn nói: “Bạch Viên không biết, ta vốn là một y đạo cao thủ, từng chữa khỏi không biết bao nhiêu chó lợn trong thôn.”
“Câm miệng!”, Bạch Viên Tôn Sơn gào thét, chưởng lực bão táp đánh ra, sự nhục mạ của Lý Minh khiến hắn không kiềm chế nổi, tầng tầng lớp lớp phong bạo nổi lên, hình thành nên từng mặt không gian mỏng tang như dải lụa đan xen vào nhau tràn tới phía đại quân, nêu bị những mặt không gian này cắt qua, bảo đảm thân thể lập tức bị chia năm sẻ bẩy.
Bản thân Bạch Viên cũng hóa hình, biến thành một đầu vượn trắng to như trái núi nhỏ, tay chân bình bình dẫm đất lao về phía đại quân, theo sau là Thiên Lang, Lục Xà Vương cùng hàng vạn yêu thú độc vật.
“Bày trận!”, Lý Minh gấp gáp quát.
Hai mươi tư đạo quân lập tức phun ra từng mặt đại kỳ khổng lồ đón gió phần phật, mỗi đạo sáu mươi tư mặt cờ lớn tung bay, tổng cộng hơn một ngàn rưỡi mặt đại kỳ tạo nên trận thế khổng lồ trải rộng.
Theo đại kỳ chuyển động, mỗi đạo quân hình lục giác phân theo phương vị bát quát, hình thành một mặt Thái Cực khổng lồ, thủy hỏa phong lôi đan xen cuồn cuộn trên đầu, không gian mặt cắt của Tôn Sơn vừa tới, lập tức bị lôi đình bổ tơi tả, ầm ầm vỡ vụn.
Cờ lệnh theo Phùng Trí Năng điều khiển, bốn đạo quân tách ra cùng tiến thối, đại kỳ phất mạnh, gió rít vù vù tạo ra đừng đợt phong nhận sắc bén chém về phía bầy yêu thú. Phong nhận vô hình, đám yêu thú không sao thấy được, chỉ nghe tiếng gió rít như kiếm phong, bầy yêu thú chốc lát chân cụt tay đứt há miệng gào rống thê lương.
Thiên Lang thấy vậy lệ khiếu, há miệng hú dài, một vầng Nguyêt Lượng treo cao toát ra Thái Âm chi khí đem phong nhận chấn tan, đây là tuyệt kỹ Thiên Lang Khiếu Nguyệt.
Trí Năng thấy thế bối rối, Lý Minh lập tức chỉ trỏ, Trí Năng hiểu ra, điều bốn đạo quân khác tiến lên, lấy lôi đình chí cương bổ xuống, khắc chế Thái Âm chi khí, Thiên Lang bị lôi đình bổ tới cháy xem, tóc mày quăn queo, đám yêu thú cũng co giật không ngừng.
Lục Xà Vương yêu mị há miệng vội phun ra kịch độc mờ mịt, Khổng Đài hóa Khổng Tước vỗ cánh dùng phong đạo đem kịch độc thổi tới đại quân, Tây Lâm yêu thú đáng sợ nhất chính là chỗ này, kịch độc ghê gớm vô cùng, gia hại không biết bao nhiêu Thiên Môn Đạo đệ tử.
Lý Minh cũng là nhíu mày, đối phó man lực hắn không sợ, nhưng đối phó kịch độc thì nan giải vô cùng, Lục Xà Vương lại là vương của đám yêu xà Tây Lâm, thiên phú khống độc, ngay cả Bạch Kiếm Đặng Sơn cũng bị nàng suýt chút gia hại, lại thêm mấy vạn độc trùng bay như đám mây lao tới, đây là nan đề khó giải.
“Lão Diêm Vương, xin lỗi ngươi.”, Lý Minh vung lên Hắc Quan Xiềng Xích, mở ra một thông đạo kết nối Cửu U, bao nhiêu kịch độc của Lục Xà Vương bị hắn tống hết vào trong đó. Cửu U bây giờ cũng đang chiến loạn liên miên, đệ Cửu Môn mở ra thông Bát Hoang với Cửu U, Thập Nhị Tào cùng lão Diêm Vương còn bận mượn thi cốt ám toán Đô Thiên, không còn thời gian canh chừng hắn phá hoại.
“Tế cổ trống!”, Lý Minh quát tháo, Nhân Linh cự nhân hiện sau lưng vung trường côn đập xuống, một loạt đám yêu thú đổ như ngả rạ, nhưng căn bản độc trùng rắn rết không chút tổn thương nào. Cổ trống đánh vào linh hồn, đánh vào nguyên thần yếu ớt của đám yêu thú, nhưng bọn độc vật côn trùng căn bản chưa bao giờ tu thành linh thần, cổ trống đối với bọn chúng là vô dụng.
“Phóng hỏa!”, Lý Minh hô hào, bốn toán quân từ phía sau lao lên, đại kỳ đón gió, biển lửa quét về phía độc trùng, lập tức mùi cháy khét lan tỏa khắp nơi, độc trùng bị đốt tới rơi rụng, cắm đầu xuống đất mà chết.
Lý Minh đập trống lần thứ hai, thần thức tiêu hao như đèn dầu sắp cạn, dù Lý Minh không dụng lực như lão Thiên Cơ nhưng cổ trống lại đòi hỏi thần thức để phát uy năng, phát trống thứ hai chính là cực hạn của hắn.
“Boong!”, Tôn Sơn choáng váng, nguyên thần của lão vượn già bị Đông Sơn Đồng Cổ suýt chút nữa kéo khỏi thân thể, lão thét dài tế lên một viên minh châu, viên châu này phỏng theo Định Không Châu, lớp lớp không gian trước mặt lão cắt ra, đem tiếng trống ném tới nơi xa tít tắp, nhưng bầy yêu thú phía sau lão lại không may mắn thế, phân nửa đã rơi rụng trên đường, nửa còn lại vẫn gào rống lao tới, phút giây giáp mặt của hai quân đã rất gần.
Lý Minh cho thu đại kỳ, Phùng Trí Năng trên ngựa lướt qua đại quân, mỗi toán mở thành vòng cung, Cơ Thần Nỏ bị đẩy ra phía trước, tiễn nỏ phóng ra, cả không trung bị quang tiễn dệt thành tấm vải.
Tây Lâm cũng không vừa, mỗi tên Thú Vương hóa hình đi trước đều mang theo một viên châu lớn, không gian bị điều động thành khiên thủ, tiễn quang bắn vào nổ đì đùng chỉ chấn nát từng mặt mỏng không gian đan xen, không chạm nổi đám yêu thú phía sau.
Nhưng Cơ Thần Nỏ tiếp tục bị đại quân phía sau kéo ra, số lượng tính tới hàng ngàn, đồng loạt khai tiễn, đám Thú Vương dần chịu không nổi, yêu thú phía sau ngã rạp sau mỗi phát bắn.
Nhưng thiên sinh yêu thú vốn hung hãn không sợ chết, đợt này nằm xuống lại có đợt khác lao lên, thậm chí con sau ăn thịt con trước, hung hãn nhất phải kể tới đám Yêu Tượng, thân lớn mình dày, quật chết cả yêu thú cản đường, Cơ Thần Nỏ phải mất ba bốn loạt mới hạ nổi.
“Giếtttt!”, Phùng Trí Năng rút gươm hô lớn, hai đại quân đã áp sát nhau, Vạn Tiệp Quân giáp bạc đi đầu, giáo mác đâm ra tua tủa, mỗi phát đều nhắm ngay tim đám yêu thú chọc tới, chẳng mấy chốc ghim bọn yêu thú thành từng xiên.
Thần Điện Quân giáp vàng đi sau, mỗi toán trăm người vác theo khiên lớn, bọn Vạn Tiệp giết xong một đợt liền lùi về sau khiên, Thần Điện thế chỗ, vạn đao chém ra, một mảnh đao quang sáng rực tán loạn băm yêu thú thành muôn mảnh.
“Bên trái vỡ trận!”.
“Bên phải chỉ còn chưa đủ ngàn người, mau tới giữ trận!”
“Giếtttt!”
Tiếng hô chém giết tới đỏ mắt, bên trái trận hình, Thần Điện Quân bị đám Yêu Sư cào vỡ mặt khiên, liên tục thối lui. Bên phải trận hình lại bị bọn Yêu Tượng đạp bằng, quân binh bị giẫm bẹp dúm, thảm liệt vô cùng.
Lý Minh sáo dài huýt vang, một toán mấy trăm Thiên Môn Đạo cao thủ bất ngờ từ sau cốc nhảy ra, trà trộn vào đại quân ổn định trận thế. Ở trong đại quân chém giết, bọn Tu chân cao thủ tính ra chỉ như muối bỏ bể, ai cũng có thể bị loạn đao phanh thây bất cứ lúc nào, đặc biệt Thiên Môn Đạo lại không giỏi về công thủ, chủ giỏi về bày trận, tưởng như không giúp được gì cho toán quân, nhưng bọn hắn mỗi người đều mang theo một mặt trống lớn nhỏ, gõ lên khiến bọn yêu thú tâm thần toán loạn, lực lượng đại giảm, Thần Điện cùng Vạn Tiệp lại tràn lên chém giết.
Lúc này, Tôn Sơn, Thiên Lang, Lục Xà cùng nhảy tới, muốn một chiêu bắt sống Lý Minh, khống chế toàn cục. Nhưng năm vị trưởng lão Thiên Môn Đạo đã đợi sẵn, nhảy tới tiếp chiêu, hai bên đánh nhau lông tóc dựng ngược, mỗi chiêu đều nhắm đoạt mạng đối phương.
Lý Minh vẫn bình tĩnh lược trận, lúc này có thám quân từ phía sau tới báo, Lý Minh gật đầu, thì thầm to nhỏ, sau đó cho dấy trống lui binh.
Ba quân nghe thấy trống trận, Thần Điện tràn lên dựng khiên dày như đê lớn ngăn thú triều, Phùng Trí Năng đỏ mắt chém giết ngăn cản phía sau để đại quân lui về cốc, thế trận giống như chuẩn bị tan vỡ, đại quân vất vả vừa thủ vừa lui, bỏ lại hàng trăm nhân mạng bị yêu thú xé xác.
Bầy yêu thú dính mùi máu tanh, dã tính đã không kìm nổi, đương nhiên là tràn lên muốn ăn tươi nuốt sống đại quân, Tôn Sơn cùng năm bị trưởng lão đánh giết không kể trời đất trăng sao, để đám hậu bối phía dưới Khổng Đài cùng Kim Triển dẫn quân thừa cơ truy kích, nhưng bọn hắn đầu óc đã mê muội, không để ý tới mấy ngàn mặt đại kỳ bị đại quân lúc lui trận cắm lại.