Lý Minh rầm rộ kéo tới Bạch Mã Cốc, theo sau hắn là đại quân rồng rắn gần một vạn người, lương thảo, vũ khí chở theo lỉnh kỉnh, đây chính là Thần Điện Quân giáp vàng, chuyên bảo vệ vòng ngoài Đại La Kinh, nay dưới quyền chỉ huy của hắn.
Đại binh dừng chân trước Bạch Mã Cốc, Thiên Cơ Đạo Nhân cùng Vạn Tiệp Quân Vệ Đầu Phùng Trí Năng đích thân ra đón, tay bắt mặt mừng. Lý Minh còn là lần đầu trông thấy Thiên Cơ, không nghĩ là lão đạo nhân nổi tiếng Tu Chân giới lại nhỏ thó như vậy.
Phùng Trí Năng một gối chạm đất, hai tay ôm quyền chào, mà lão Thiên Cơ đứng bên cạnh cũng chỉ cao bằng gã, Lý Minh xuống ngựa nói cười hỉ hả: “Nhị vị, ta phụng Đế mệnh đi đánh Tây Lâm, tài cán chẳng có, các vị chớ chê cười.”
Phùng Trí Năng da dẻ xanh xao, chắc do ở trong cốc lâu ngày, hỏi: “Điện Tiền Tướng Quân, Hoàng thượng có chỉ dụ gì chăng?”
Lý Minh cẩn thận khăn gói mang ra một tờ hoàng chiếu, có đóng ngọc tỷ ấn của Đức Chính, bên trên ghi rõ ba tháng nữa sẽ đại phá Tây Lâm, Thần Điện cùng Vạn Tiệp chịu trách nhiệm tiền quân, phối hợp cùng nhau trước lập uy, ngoài ra còn có một phong thư viết riêng cho Thiên Cơ, giấu ở trong ống trúc, không rõ Đức Chính viết gì.
“Đạo hữu, mời!”, Thiên Cơ lão đạo dẫn Lý Minh tới Thiên Cơ Điện.
Lý Minh nhìn một vòng, Thiên Cơ vách điện vẽ đủ loại trận pháp kỳ dị, phần lớn Lý Minh đều chưa thấy qua, lại có vô số hình vẽ dị thú xoay quanh một mặt trống đồng rất lớn, trên mặt trống đồng vẽ vô số Tiên Hạc, Tiên Lộc, cổ quái vô cùng.
“Thiên Cơ sư bá, chỗ mặt trống kia ta nhìn rất quen, đây là?”
“Đó chính là Đông Sơn Đồng Cổ, cổ trống từ trăm vạn năm trước, dùng để tế tự, xua đuổi ác thú.”, Thiên Cơ vừa nói, vừa chỉ vào mặt trống lớn đỏ au quăng ngoài sân, đây cũng chính là Trấn Binh của Thiên Môn Đạo.
“Nói ra thì xấu hổ, mặt trống này cổ quái, ta đánh tới tiếng thứ ba thì khí lực tiêu tan, cả thở cũng không nổi.”, Thiên Cơ lắc đầu, nhưng cả Tu Chân giới đều biết, ba tiếng trống này tuyệt nhiên là đoạt mạng, đối phương không có nửa phần cơ hội sống sót.
“Tốt!”, Lý Minh mỉm cười, lại nói: “Phiền Thiên Cơ sư bá, giờ ngọ ngày mai vác trống ra trước cửa cốc.”
Thiên Cơ nhíu mày nhưng không có hỏi nhiều, việc quân cơ không phải chuyện của lão, lão chỉ ra tay một là Tây Lâm đánh cốc, hai là có kẻ lẻn vào Thiên Cơ Điện, tuy nhiên vì để cho Lý Minh chút mặt mũi, lão vẫn cho mấy vị trưởng lão cùng đệ tử ra trận trợ chiến ngày mai.
Chính Ngọ, năm vị trưởng lão Thiên Môn Đạo, phân biệt Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm phương vị thi pháp, ngũ hành lực cuồn cuộn đổ xuống tòa trận pháp kỳ dị khắc trên mặt đá án ngữ cửa cốc, màn mê vụ dần dần mở ra, để lộ phía sau một mảnh sâm lâm bạt ngàn, cổ thụ chọc trời, ác thú quần thảo trên không trung.
Lý Minh oai nghiêm cưỡi chiến mã đi đầu, theo sau là năm vị trưởng lão thủ hộ mặt cổ trống lớn, bị năm con dị thú nhìn như Mã Tượng kéo ra. Trái phải hai bên là Vạn Tiệp cùng Thần Điện quân, binh số chỉnh trang dàn ra vừa đủ hai vạn, phân thành hai trăm bốn mươi toán nhỏ, mười toán nhỏ lại tổ thành một toán lớn, xếp hình lục giác, Cơ Thần Nỏ đi đầu.
“Ngưng!”, Lý Minh phất tay, toàn quân dừng lại, khí thế ồn ã bỗng trở nên im phăng phắc.
“San bằng cánh rừng trước mắt cho ta!”, Lý Minh chỉ, một loạt mưa tiễn bắn ra, năng lượng dao động nổ kịch liệt, cả cánh rừng phút chốc bị san thành bình địa, đâu đâu cũng có đại thụ gãy đổ.
Phùng Trí Năng đang kinh nghi không hiểu, thì cả cánh rừng bốc lên hắc khí xanh đen, mùi tanh tưởi phả vào mặt, binh sĩ đứng gần đều choáng váng muốn ngã, làn da chuyển dần sáng tím than, biểu hiện của việc trúng kịch độc.
Lý Minh lại phất tay, hai mươi bốn đạo Cơ Thần Nỏ mỗi đội hướng không trung thả tiễn, năng lượng bạo tạc nổ lớn thả ra một trận mưa phùn, đó chính là linh dược trị độc được chuẩn bị sẵn, đám binh sĩ hít vào liền long tinh hổ mãnh.
“Lý huynh quả nhiên bất phàm, có thể nhìn ra được phục trận của bọn ta!”, Khổng Đài dẫn theo cả vạn dị thú từ phía sau cánh rừng kéo ra, toàn bộ hắc khí đã bị bọn Khổng Tước quạt sạch sẽ, ai nấy khí thế rất hung hăng, nhe nanh múa vuốt.
“Khổng Huynh, đã lâu không gặp, phiền huynh về báo với Hoàng Lâm đạo hữu, Lý Minh ta muốn đạp bằng Tây Lâm, một là hàng phục, hai là chết không toàn thây!”, Lý Minh hờ hững.
Tiếng cười lớn ha hả nổ ra, toán thú vương theo sau Khổng Đài cười ngả nghiêng, có kẻ nhịn không được quay về hình dáng thiên sinh hú dài, cả vạn dị thú gào thét, rất kinh dị.
Lý Minh kiên nhẫn đứng đợi.
Một gã vừa mới biến thành sói lớn thét dài hóa thành hình người, đứng ra trước chỉ Lý Minh nói: “Bổn tọa là Thiên Lang, dẫn đầu đại quân ở đây, ngươi lấy tư cách gì mà đòi ngang hàng Hoàng Cung Chủ, kể cả lão Thiên Cơ chó má, nếu không dựa vào mặt trống kia có xứng làm địch thủ bọn ta.”
Lý Minh phất tay, mặt trống lớn bị Thần Điện quân đẩy lên, mặt trống này diện tích đủ để cả trăm người đứng trên đó, xưa nay chỉ có mình Thiên Cơ Đạo Nhân hoặc năm vị trưởng lão phía sau hợp sức gõ kêu, còn lại phần lớn là vứt lăn lóc trong xó, trừ phi có giao tranh mới vác ra.
Bọn Tây Lâm yêu thú nhìn thấy mặt trống này thì biến sắc, mặt trống này từng sát hại vô số yêu thú, xương chất thành núi, mỗi lần gõ xuống liền khiến đám yêu thú hồn bay phách tán, chỉ còn lại cái xác không.
Bốn mươi năm trước, lúc Hoàng Lâm nhập đạo, nắm trong tay không gian pháp tắc, mang theo Định Không Châu muốn đạp bằng Bạch Mã Cốc, Thiên Cơ Đạo nhân cởi trần thị uy, đánh liền ba tiếng liên tiếp, Tây Lâm yêu thú trốn trong tầng tầng không gian cũng toàn bộ mất mạng, nguyên thần tan rã, chỉ số ít như Bạch Viên Tôn Sơn hay Bằng Khu sống sót, còn lại toàn quân bị diệt, may mắn Thiên Môn Đạo không thừa cơ truy sát, bằng không toàn bộ Tây Lâm lúc đấy ắt phải xong.
Đám yêu thú chưa hóa hình lo lắng nằm rạp xuống kêu ư ử, Thiên Lang, Khổng Đài cùng bọn thú vương chột dạ, nhưng chợt nghĩ phía trước chỉ có Lý Minh, không thấy lão Thiên Cơ đâu, năm tên trưởng lão kia còn chưa đủ uy hiếp bọn hắn, Thiên Lang lệ hú, đám thú dần trở nên bình tĩnh.
Lý Minh cởi mũ giáp, từ từ xoắn tay áo, động tác chậm chạp, cả hai vạn con người lẫn mấy vạn yêu thú đều chăm chú nhìn theo hắn.
Đột ngột hắn trừng mắt, tháo ra Hắc Quan Xiềng Xích trong nguyên thần không gian, một tôn cự nhân đứng trong hỗn độn hiện ra sau lưng, Nhân Linh sừng sững hư vô mờ mịt một côn đập xuống mặt trống, côn pháp mang theo đạo vận kỳ dị.
Mặt trống rung động kịch liệt, Tiên Hạc điêu khắc như muốn vỗ cánh bay lên, một tiếng boong lớn nổ ra, sóng âm cuồn cuộn phả về phía Tây Lâm nhân mã, bọn thú vương tái mặt không kịp phản ứng, hơn ba phần yêu thú đổ rạp lăn ra đất không còn cựa quậy.
“Ngươi bảo ta có tư cách không!!!!”, Lý Minh quát lớn, tiếng quát của hắn lẫn trong tiếng trống, lẫn trong tiếng yêu thú sợ hãi lệ hú, lẫn trong tiếng gió xào xạc của Tây Lâm, Thiên Lang kinh khiếp chạy trốn chỉ dám quay đầu nhìn Lý Minh, việc này hắn làm chủ không nổi.
Phùng Trí Năng sốt sắng, muốn thúc quân truy sát nhưng Lý Minh chưa ra lệnh, hắn không dám làm bừa, chỉ nhấp nhổm quay lòng vòng trên ngựa.
Năm vị trưởng lão Thiên Môn Đạo kinh nghi nhìn Lý Minh, thủ pháp hắn thi triển vừa rồi tuyệt không phải thủ pháp Thiên Cổ Thần Quyết của Thiên Môn Đạo hay Lưu Gia từng sử dụng, thủ pháp của Lý Minh rất cao thâm huyền ảo, không như bọn hắn trọng dùng lực là chính.
“Thu quân!”, Lý Minh quát.
Hai vạn binh mã thoái lui trong chớp mắt, bỏ lại phía sau một mảnh hoang tàn cùng cả ngàn xác yêu thú. Ngay lập tức các đệ tử của Thiên Môn Đạo sử kỳ môn độn giáp từ dưới đất chui lên, mỗi người chọn ra những yêu thú tốt nhất, động tác thành thục lột da xẻo gân, lấy đi nội đan. Trong số này có một vị tiểu cô nương tuy còn nhỏ nhưng pháp lực cao thâm, thông minh cổ quái, nàng chính là người mà bọn huynh đệ Lý Minh từng cứu ở Hoan Thành, bấy giờ đã trở thành thiên tài đệ tử của Thiên Môn Đạo Phái.
Đương đêm doanh trại đốt lửa, Thiên Cơ Đạo Nhân dẫn theo vị tiểu cô nương tiến vào chào hỏi Lý Minh, vị tiểu cô nương quỳ xuống cảm tạ, hai hàng nước mắt chảy dài, nhịn không được bi thương, cảnh cha mẹ bị sát hại vẫn còn rõ mồn một trong đầu nàng.
Thiên Cơ Đạo Nhân nói: “Lý Chưởng môn, ta xem hôm nay trưởng môn thi pháp, tuyệt không phải là Thiên Cổ Thần Quyết, bần đạo thắc mắc vô cùng, mong Chưởng môn giúp bần đạo thông tỏ.”
Lý Minh đáp: “Thiên Cơ sư bá khách khí, tiểu điệt một lần đi tới Man Hoang, nhặt được một đoạn thần cốt, trong lúc tu luyện vô tình có thần nhân hiện lên mách bảo, vị này xưng là Đồng Cổ Thần Vương.”
Thiên Cơ khiếp sợ nhìn Lý Minh, vội vàng quỳ lễ, nói: “Lý Chưởng môn, bần đạo xin cung kính quỳ lễ trước thần cốt, mong Lý Chưởng môn giúp bần đạo thỏa ước nguyện.”
Lý Minh lấy ra một căn xương trắng còn lờ mờ thần quang phía trên, Thiên Cơ cung kính dập đầu ba lần, miệng khấn lầm rầm, thành kính vô cùng, xong xuôi trả lại đoạn cốt cho Lý Minh, nói: “Lý Chưởng môn có biết lai lịch đoạn thần cốt này?”
Lý Minh gật đầu, chiếc cổ trống ngoài kia chín phần là đạo binh của Đồng Cổ Thần Vương để lại, lúc Thái Cực Thần Ma Đồ của hắn thành, thần ma phân hai đạo, chính vị thần nhân này đã thi pháp giúp hắn định âm dương, bởi vậy hắn biết công pháp sử mặt cổ trống kia.
“Lý Chưởng môn cơ duyên nghịch thiên!”, Thiên Cơ cảm thán.
Lão nói: “Đồng Cổ Thần Vương, cổ thư ghi lại, công đức vô lượng, chiến lực tuyệt luân, mỗi đòn đều nhắm tới ma diệt nguyên thần, mặt trống kia đồn đãi bị đúc trong Cửu U Hỏa vạn năm, lại được Thiên Linh Thần Hoàng khắc lên trận pháp, là một kiện đạo binh gần như vô địch năm đó.”
Lý Minh chăm chú lắng nghe, Thiên Cơ thở dài nói: “Nhưng năm tháng chôn vùi hết thảy, vô địch tồn tại cũng chỉ còn lại một căn xương trắng, ông trời trêu ngươi chúng ta.”